Dạ Thiển mấp máy môi, trầm mặc một lúc lâu.
Nhìn thấy cảm xúc của cô ta đã có chút dao động, Tô Dương Dương liền nhẹ nhàng xích về phía cô ta.
Có một con dao trái cây ở gần cô, vừa hay nằm ở góc chết mà Dạ Thiển không nhìn thấy.
Cô vừa lặng lẽ cầm con dao trái cây lên cắt dây thừng, vừa nói: “Cô rất là thông minh, bây giờ có chút chuyện cô vẫn chưa nghĩ thông suốt được thì cũng không sao, nhưng trước khi cô làm điều này, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ càng liệu cô có thể gánh nổi hậu quả hay không.
Cũng giống như cô luôn coi tôi là quân địch giả, tôi cũng đã chú ý đến cô từ lúc cô xuất hiện ở Đại học Nam Phong rồi.
Cô chính là thiên chi kiêu nữ đầu tiên mà tôi gặp trong đời, giống như tôi nói lúc nãy, cô rất xinh đẹp, còn có gia thế rất tốt, còn là học bá nữa.
Điều kiện của cô tốt hơn tôi rất nhiều, tôi rất hâm mộ một cô gái như cô.
Biểu hiện sau này của cô tôi cũng rất thích, gặp được người đàn ông mình thích thì tích cực theo đuổi, điều đó không sai, hơn nữa cô cũng không kiêu ngạo như mấy công tử tiểu thư nhà giàu khác, cô đồng ý hy sinh vì Chung Tấn Duy.
Cô có thể có được một người đàn ông tốt hơn yêu cô, nhưng tại sao cô phải đi đến bước này?”
Dạ Thiển kinh ngạc nhìn Tô Dương Dương: “Cô, cô thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Ừm.
Nhưng mà cô coi tôi là đối thủ cạnh tranh, cho nên tôi cũng luôn coi cô là đối thủ cạnh tranh, chúng ta cũng đều từng bị một người đàn ông làm tổn thương.
Nếu như không phải lập trường không đúng thì nói không chừng chúng ta đã có thể trở thành bạn tốt rồi.” Tô Dương Dương từng chút từng chút một cứa sợi dây thừng sau lưng ra.
Dạ Thiển dường như đã bị Tô Dương Dương làm cho dao động rồi, ánh mắt cô ta cũng ôn hòa hơn so với lúc nãy.
Tô Dương Dương vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Dạ Thiển đột nhiên cười lên, nụ cười đó vô cùng đáng sợ, khiến Tô Dương Dương sởn cả gai ốc.
“Tô Dương Dương, tôi suýt chút nữa là tin lời của cô rồi! Người đâu mau đến đây! Đừng để cho ả tiện nhân Tô Dương Dương này chạy!”
Cánh cửa lớn lập tức bị người đẩy ra, một đám người xông về hướng của Tô Dương Dương.
Lúc này Tô Dương Dương không còn để ý đến con dao có cứa đến tay mình không nữa, cô dùng sức cứa ra rồi giãy dụa thoát khỏi sợi dây thừng.
Trước khi bọn người đó chạy đến trước mặt cô thì cô đã chạy ra sau của Dạ Thiển trước, sau đó lia con dao trái cây vào cổ Dạ Thiển: “Không muốn cô ta chết thì lùi lại!”
Đám người đó đều sững sờ vì không ngờ cục diện lại thành ra như vậy.
Dạ Thiển liếc mắt nhìn vệt máu trên con dao trái cây, cả cơ thể bất giác toát mồ hôi lạnh.
Tô Dương Dương cưỡng ép Dạ Thiển rất khéo léo.
Cô là bác sĩ ngoại khoa, cô hiểu rõ về cơ thể con người còn hơn những bác sĩ ở phòng khoa khác, vì vậy cô đã cố gắng hết sức tránh đi những trường hợp đao kiếm không có mắt sẽ làm bị thuơng.
Tuy cô rất ghét Dạ Thiển, nhưng không đến nổi muốn giết chết cô ta.
Giết chết cô ta không có ích lợi gì với cô cả.
Tô Dương Dương lạnh lùng nhìn đám người đó: “Lùi về sau, sau đó chuẩn bị xe cho tôi!”
Đám người đó do dự nhìn Dạ Thiển, không có nhúc nhích gì hết.
Sắc mặt Dạ Thiển lúc này đã trắng toát như mảnh giấy, cô ta vừa sợ hãi vừa hận Tô Dương Dương.
Cô ta không thể nào ngờ rằng, dưới ánh mắt cô ta mà Tô Dương Dương cũng có thể đảo ngược tình thế thành có lợi cho mình.
Tô Dương Dương cũng không nói lời thừa thải, cô kề sát con dao trái cây vào cổ của Dạ Thiển hơn một chút.
Dạ Thiển có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của lưỡi dao đang kề ở trên cổ cô ta.
Sự đau nhói nhè nhẹ truyền từ làn da cổ khiến cho cô ta vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, căn bản là không dám động đậy gì, chỉ có thể nhè nhẹ di chuyển cổ ra sau.
Tô Dương Dương đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn Dạ Thiển rồi nhìn qua đám người kia: “Xem ra các người cũng rất là muốn cô ta chết! Tôi nghĩ là bệnh viện gần nhất cách nơi này cũng phải 15 phút lái xe, nếu như tôi rạch một đường trên cổ cô ta, khiến cho cô ta chảy máu, thì ngay cả 5 phút cô ta cũng không chống nổi nữa.
Các người có muốn kết quả này không?”
Sắc mặt Dạ Thiển biến đổi dữ dội, cô ta cuống cuồng nói: “Làm theo lời cô ta nói!”
Lúc này đám người đó mới chịu nhúc nhích, bọn họ lũ lượt lùi lại, một người thì chạy đi lái xe.
Nhưng Tô Dương Dương vẫn chưa thể thở phào được.
Mà ngược lại một nguy cơ khác đang bắt đầu.
Giả sử như chiếc xe mà bọn họ chạy tới bị hết xăng thì sao, cô phải xử lý thế nào?
Lại nếu như, lúc cô cưỡng ép Dạ Thiển lên xe thì gặp phải công kích, cô phải ứng phó thế nào?
Bước này so với khi cô cứa đứt dây thừng và cưỡng ép Dạ Thiển còn khó hơn nhiều.
Tô Dương Dương còn đang suy nghĩ thì cô đột nhiên nghe thấy những tiếng la hét từ bên ngoài truyền tới, còn có những tiếng phanh xe gấp gáp nữa.
Đám người lũ lượt chạy ra ngoài xem.
Tô Dương Dương suy nghĩ một lát rồi uy hiếp mang theo Dạ Thiển ra ngoài.
Lúc ra đến ngoài sân, cô sững sờ nhìn những kẻ vừa nãy đều đã ngã gục ở dưới đất.
Trong mảnh sân lộn xộn với rất nhiều vật liệu xây dựng, Hàn Khải Uy mặc một chiếc áo khoác nhung đang sải bước nhanh chóng đến chỗ cô.
Vào giây phút Hàn Khải Uy nhìn thấy Tô Dương Dương, trái tim vẫn đang lo lắng nãy giờ của anh đã được dịu lại.
Anh không ngờ anh lại được nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Người phụ nữ này đúng là thỉnh thoảng lại làm anh nhìn với một con mắt khác.
“Thổ hào...” Tô Dương Dương cất giọng vui mừng khôn xiết.
Sau đó trước mắt cô đột nhiên tối sầm, cô ngất đi.
**
Khi Tô Dương Dương tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Đầu óc nặng đến nỗi cô không muốn nói chuyện nữa, mũi cô lại bị nghẹt.
Có lẽ là do bị lạnh quá nên lại cảm rồi.
Hàn Khải Uy đang ngồi ở bên giường đọc sách, nhìn thấy cô tỉnh lại, anh liền đặt sách xuống rồi đưa tay sờ trán cô: “Có ngồi dậy ăn đồ được không?”
Tô Dương Dương yếu ớt gật đầu, nhỏ tiếng nói: “Cả ngày tôi chưa được ăn gì rồi, đói quá.”
Hàn Khải Uy ôm cô ngồi dậy, để cô dựa lên đầu giường.
Sau đó xuống lầu bưng cơm rau lên.
Tô Dương Dương nuốt nước bọt ừng ực: “Tôi không đánh răng cũng ăn được sao?”
“Ăn xong rồi đánh.”
“Ừm ừm.”
Hàn Khải Uy kê một chiếc bàn ăn nhỏ lên giường cho cô, rồi đưa cơm cho cô.
Tô Dương Dương chỉ mỉm cười với Hàn Khải Uy một cái, sau đó ăn ngấu nghiến bất chấp hình tượng.
Rất nhanh đã xử lý xong đống đồ ăn trên bàn rồi.
Thấy cô vẫn chưa được thỏa mãn, Hàn Khải Uy liền hỏi: “Ăn no chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng mà đợi lát nữa mới ăn, nếu không dạ dày sẽ chịu không nổi.” Tô Dương Dương ngượng nghịu nói.
Hàn Khải Uy thật là hết cách với cô.
Cô đúng thật là người phụ nữ ăn mạnh nhất mà anh từng gặp, hơn nữa còn không có chút ý tứ thục nữ nào nữa hết.
“Lúc em ngủ ba mẹ vợ có đến thăm em, vừa nãy lúc tôi xuống lầu đã gọi điện thoại báo cho họ một tiếng rồi.”
“Cảm ơn thổ hào, thật ngại quá, làm anh lo lắng rồi.”
“Chuyện lúc đó là sao?”
Tô Dương Dương thuật lại chuyện đã xảy ra một cách đơn giản cho anh nghe, sau đó lại hỏi: “Anh tính xử lý đám người Dạ Thiển thế nào?”
“Em có kiến nghị gì không?”
“Không có, làm sai thì phải gánh chịu hậu quả, cô ta cũng không phải là lần đầu tiên muốn đối phó tôi, lần này đúng là đã khiêu chiến giới hạn của tôi rồi.”
“Sau này anh sẽ cho hai vệ sĩ đi theo em.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, cũng đâu có nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Hàn Khải Uy khẽ híp mắt lại: “Em còn muốn có lần sau?”
“Hả...!tôi không phải có ý này.
Thôi bỏ đi, có người bảo vệ cũng tốt, nếu như bị bắt cóc thêm lần nữa chắc tôi thật sự sợ tè ra quần quá.”
“Sợ tè ra quần mà còn có thể cưỡng ép đối phương ngược lại?”
Tô Dương Dương cười hai tiếng: “Tôi sợ anh không tìm được tôi nhanh như vậy nên mới cố gắng tìm cách tự cứu mình thôi.
Thổ hào, có phải anh lựa lúc xuất hiện không? Lúc đó anh thiệt là đẹp trai!”
Hàn Khải Uy đưa tay vuốt ve mái tóc có chút rối loạn của cô: “Đúng a, tôi cố ý đợi đến lúc đó mới xuất hiện đó.”
............