Hàn Khải Uy nghe tiếng gọi "chồng" nũng nịu của cô mà trong lòng thấy tê rần: "Chức vị hiện tại của cô ấy trong công ty là thực tập sinh, số lượng thông tin được phép tiếp xúc tương đối ít, qua kỳ thực tập và thử việc mới được giao cho một vài công việc quan trọng.
"
Tô Dương Dương khẽ gật đầu: "Ba à, không có ai trong nhà họ Hàn làm việc trong tập đoàn Hàn thị hết, con lo rằng chúng ta sẽ gây nên phiền phức không đáng có cho công việc của Khải Uy mất.
"
Lưu Mộc Miên bưng trái cây ra: "Trước đây mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta lại ngại từ chối.
"
Hàn Khải Uy thấy thế bèn mỉm cười, nói: "Cả nhà đừng lo lắng về chuyện này, công ty có đưa ra những điều kiện bắt buộc để sát hạch nhân viên, nếu như cô ấy không đạt yêu cầu thì bên nhân sự sẽ tìm cô ấy nói chuyện hoặc đuổi việc, sẽ không vì quan hệ thân thích mà nương tay đâu.
"
"Vậy thì thôi.
" Lưu Mộc Miên nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Thôi ăn cơm đi.
"
Tô Dương Dương lên lầu gọi Tiểu Bảo, vừa nhìn thấy Tô Dương Dương, Tiểu Bảo đã bổ nhào lên người cô.
"Sau này rồi nãy bám mẹ, mẹ đang bị cảm, sợ sẽ lây cho con mất.
"
Tiểu Bảo khẽ gật đầu, chìa bàn tay nhỏ múp míp của mình ra cho Tô Dương Dương nắm.
Tô Dương Dương bị bệnh suốt hai ngày, hai ngày nay đều ở nhà chơi với Tiểu Bảo.
Lưu Tử Xuyên đã về đến thành phố Thương, anh ta sang nhà kiểm tra tình trạng sức khỏe củaTiểu Bảo.
Tô Dương Dương dắt Tiểu Bảo đi kiểm tra hết một loạt, đây cũng là lần cậu bé chịu phối hợp với bác sĩ nhất từ trước đến nay.
Truyện Quan Trường
Điều này khiến cho mọi người hết lòng hy vọng cậu bé sớm ngày khỏe mạnh trở lại, dù cho từ đêm 30 đến nay, Tiểu Bảo vẫn không mở miệng nói một tiếng nào.
Sau khi lành bệnh, Tô Dương Dương đi làm trở lại, vừa đến bệnh viện đã thấy chủ nhiệm liếc cô mấy lần.
"Chủ nhiệm, anh đến thời kỳ mãn kinh rồi à?"
"Xéo đi!"
"Em xéo rồi thì ai đến an ủi anh hở? Anh nói nhanh lên, em lại gây họa gì sao, để em xem xét tình hình rồi quyết định sửa hay là tiếp tục phát huy.
"
"Chiều nay có một cuộc họp, cô đi theo anh.
"
"Dạ được, họp gì vậy anh?"
"Về ca bệnh của Mạc Nhậm Mộ, thông tin của anh ta đã được giấu kín, chỉ thảo luận bệnh tình của anh ta thôi.
"
"Dạ, họp ở bệnh viện của chúng ta hay nơi nào khác vậy anh?"
"Bệnh viện đệ nhất.
"
Tô Dương Dương ai oán rên rỉ: "Chủ nhiệm, kẻ thù của em làm trong bệnh viện đệ nhất đó.
"
"Chứ bằng không anh liếc cô nhiều lần để làm gì?"
Tô Dương Dương: "! "
Tô Dương Dương ăn cơm trưa xong bèn lái xe của chủ nhiệm đi đến bệnh viện đệ nhất.
Đã một thời gian không thấy Chung Tấn Duy và Dạ Thiển kiếm chuyện với cô, cô không tin sau khi chồng cô mỉa mai bọn họ ở nơi công cộng, bọn họ có thể nhẫn nhịn, không nổi cơn tức giận.
Chắc chắn bọn họ không phải là dạng người có thể nhẫn nhịn.
Nhưng mà cũng có thể tại cô lo lắng quá mức.
Chung Tấn Duy và Dạ Thiển là bác sĩ tim mạch, cô tham dự cuộc họp ngoại khoa, xác suất đụng mặt nhau không lớn lắm.
Trên thực tế, cô đã nghĩ quá đơn giản.
Tô Dương Dương vừa đậu xe vào chỗ dành riêng cho thành viên tham dự cuộc họp đã nhìn thấy Dạ Thiển đi về phía mình.
Tô Dương Dương không khỏi cảm thấy mừng rỡ vì chủ nhiệm đã xuống xe rồi, chứ bằng không anh ta lại mỉa mai cô.
Dạ Thiển nhìn thấy Tô Dương Dương đi ra khỏi xe, bèn nở nụ cười: "Dương Dương, đã lâu không gặp.
"
Giọng nói của cô ta vừa ngọt ngào vừa êm ả, giống hệt như lúc Tô Dương Dương mới quen biết cô ta.
Tô Dương Dương ngây người, nhìn Dạ Thiển với vẻ đề phòng.
Dạ Thiển nhìn Tô Dương Dương rồi nghiêm túc nói: "Gần đây tôi vẫn luôn nghĩ về những chuyện đã qua, mới biết rằng tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, không những làm hại đến cô mà còn khiến tôi mất đi uy tín trong mắt bạn bè và đồng nghiệp, mọi người đều không tôn trọng tôi nữa.
Tôi nghĩ ngợi lâu lắm rồi, cảm thấy muốn thay đổi hoàn cảnh sống hiện tại thì việc đầu tiên phải làm là đi xin lỗi cô, hy vọng cô tha thứ cho sai lầm trước đây của tôi.
"
Tô Dương Dương không ngờ Dạ Thiển lại đột ngột nói như vậy, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Tôi không phủ nhận rằng lời lẽ của cô làm tôi hơi xao động, nhưng cô có thể giải thích lý do tại sao cô lại có mặt ở đây không? Đừng nói với tôi tất cả chỉ là trùng hợp.
"
"Tôi biết bệnh viện của cô sẽ phái cô đi họp, nên mới cố ý đợi cô ở đây.
"
Tô Dương Dương nhìn Dạ Thiển trong giây lát rồi lắc đầu: "Tôi rất muốn tin tưởng lời cô nói, nhưng tôi phát hiện ra rằng cô lừa tôi, khi nãy lúc cô nói chuyện, mắt cô di chuyển liên tục, gương mặt nghiêng về bên trái trong vô thức, cô đang dối gạt tôi!"
Tô Dương Dương nói dứt lời bèn đi về phía lầu hành chính trong bệnh viện.
Nhưng không ngờ, cô chỉ vừa quay người đi, một mùi hương gay gắt đã xộc vào mũi.
Tầm mắt Tô Dương Dương lập tức trở nên mơ hồ, há miệng muốn kêu cứu.
Thật không ngờ, sự tỉnh táo của cô tiêu tan mất, rồi chìm sâu vào bóng tối.
Tô Dương Dương tỉnh lại vì lạnh, cơn lạnh thấu xương, không khí lạnh buốt bủa vây khắp người cô.
Tô Dương Dương mở bừng mắt, đập vào mắt cô là một vùng tăm tối.
Cô nhúc nhích bàn tay bị trói chặt sau lưng.
Tay bị đè đến tê buốt.
Tô Dương Dương liên tục hất đầu, muốn làm cho đầu óc mơ hồ của mình tỉnh táo lại đôi chút.
Lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn cơn gió lạnh buốt giá này đến như vậy.
Nếu không phải vì cơn lạnh, sau khi hít phải thuốc mê không thể nào tỉnh táo lại nhanh đến như vậy, dòng suy nghĩ cũng sẽ không rõ ràng.
Cô cảm nhận về cơ thể của mình, phát hiện ngoại trừ chóng mặt và đôi tay bị trói thì không còn bị thương ở nơi nào khác.
Theo như những gì cô biết về Dạ Thiển, cô bị bắt cóc, Dạ Thiển còn không thừa cơ tát cô vài cái hay đạp cô vài phát để hả giận sao được.
Nhưng người cô không bị thương, chứng tỏ rằng có thể Dạ Thiển không khống chế được việc này.
Dạ Thiển chỉ là một mắt xích trong việc bắt cóc cô, nhưng không có quyền hạn xử lý cô.
Tô Dương Dương nghĩ đến đây, sau khi cảm thấy vui mừng, trong lòng lại dậy lên sự lo lắng lớn hơn.
Ít nhiều gì cô cũng có hiểu biết về gia thế của Dạ Thiển, bọn họ cũng có sức ảnh hưởng nhất định trong thành phố Thương, cô ta dư sức xử lý cô.
Với mức độ căm ghét của cô ta với cô, không giết chết cô thì sẽ cảm thấy thế giới này không đẹp đẽ.
Nếu như Dạ Thiển phải nhịn xuống, vậy chắc chắn có một người có địa vị cao hơn Dạ Thiển sai khiến cô ta.
Mục đích của người đó là gì?
Tô Dương Dương thấy một mình cô nằm ở nơi này, nghĩ ngợi lung tung cũng không có ích gì.
Nhưng ít nhất bây giờ có thể xác định rằng, tạm thời những người đó sẽ không làm gì cô.
Thế là cô đá mạnh vào nệm.
Tấm nệm vang lên một tiếng nặng nề, trong đêm tối yên tĩnh, tiếng động ấy càng trở nên chói tai hơn.
Một lát sau, Tô Dương Dương nghe thấy những tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
Cánh cửa nhanh chóng bị ai đó đẩy ra, ánh sáng chói mắt nhanh chóng soi vào phòng.
Sau khi nhắm mắt trong thời gian ngắn, Tô Dương Dương nhanh chóng thích ứng với ánh sáng chói mắt này, đến giờ mới nhìn rõ được tình hình trong phòng.
Đây là một gian phòng được bày bố hợp lý, nhưng bị bỏ không.
Điều này cũng giải thích được vì sao lúc cô mới tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi bụi nồng nặc trong phòng.
Một người đàn ông tầm 20 tuổi bất mãn nhìn Tô Dương Dương rồi bực bội rống lên: "Nửa đêm nửa hôm mà phá phách cái gì vậy?"
"Kêu ông chủ của anh lại đây, tôi có việc muốn nói với anh ta.
" Tô Dương Dương cử động đôi tay máu chảy không thông.
"Có việc gì thì nói với tôi đi?"
"Các người bắt tôi đến đây để làm gì?"
"Lúc nào cô cần biết thì sẽ biết ngay thôi.
"
Tô Dương Dương không ngờ hắn ta lại kín miệng như bưng: "Người anh em, bỗng dưng tôi bị bắt cóc đến một nơi xa lạ, trong lòng cứ thấp thỏm mãi không yên.
Anh hé lộ cho tôi trước đi, anh muốn bao nhiêu tiền? Tôi cũng có thể nghĩ cách xoay sở, chứ mà đợi đến lúc các người mở miệng nói, tôi không có đủ tiền thì chẳng phải các anh phải đợi à?".