Khoé môi Tiểu Bảo có mang theo chút ý cười, bé cầm con dao nhỏ chầm chậm cắt băng dính hộp ra.
Đó là một sân banh cỡ nhỏ, trong đó còn có hai hàng cầu thủ mặc áo không giống nhau đang đứng nữa.
Mấy cầu thủ đó đều có thể chạy được luôn.
Tiểu Bảo nhìn đồ chơi với hai mắt sáng long lanh, khuôn mặt bé tràn đầy sự thích thú.
“Bảo bối, mấy cầu thủ này có thể thi đấu với nhau được luôn đó, sau này được rảnh ba với mẹ chơi với con có được không?”
Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh.
Đáy lòng Tô Dương Dương thầm thở phào.
Món đồ mà cô mua cho Tiểu Bảo là món đắt nhất mà cô mua hôm nay, sau khi quẹt thẻ xong, đáy lòng cô có chút thấp thỏm vì cô sợ Tiểu Bảo sẽ không thích.
Có khi sau khi cùng nhau chơi trò chơi hoặc cùng làm chuyện gì đó thì Tiểu Bảo sẽ chịu nói vài câu thì sao.
Hàn Khải Uy mở túi giấy ra, nhìn thấy trong đó có một chiếc cà vạt, khoé môi người đàn ông lập tức cong lên.
**
Sau bữa ăn cơm và trò chuyện vui vẻ, Hàn Khải Uy liền đưa Tô Dương Dương và Tiểu Bảo về nhà lớn.
Mấy người họ còn mang theo chiếc sân đá banh của Tiểu Bảo bỏ vào cốp xe.
Sau khi ngồi lên chiếc Bentley Continental mà Hàn Khải Uy mới đổi, Tô Dương Dương mới nhận ra: “Thổ hào, thật ngại quá, hôm nay tôi quên mua quà cho ba mẹ rồi.”
“Sau cốp xe có chút đồ chua và bánh ngọt của mẹ vợ rồi, quà này còn có ý nghĩa hơn mấy món quà khác nữa.”
“Nhưng cũng đâu phải tôi làm đâu.”
“Sau này vẫn còn nhiều cơ hội tặng mà, đâu cần gấp gáp.”
Tô Dương Dương chỉ ừm một tiếng.
Sau khi chiếc xe chạy đi, Tiểu Bảo liền bò lên đùi của Tô Dương Dương rồi nép chiếc đầu nhỏ vào lòng cô.
**
Sau hơn một giờ, chiếc xe mới lái tới đỉnh núi Minh.
Lúc sắp đến nhà, Tô Dương Dương liếc mắt ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy bên đường có một bóng ảnh mặc áo khoác hồng và váy trắng.
Bộ dạng này trông rất quen, giống như là người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy ở hôn lễ vậy.
Tô Dương Dương liền quay mắt nhìn Hàn Khải Uy.
Sắc mặt Hàn Khải Uy không có chút biểu tình nào, anh đạp chân ga rồi lướt như bay qua người Ưu Hạnh Mai.
Tô Dương Dương nhìn thấy bóng ảnh của Ưu Hạnh Mai khẽ khựng lại, sau đó cô quay đầu lại, không nhìn ra cửa sổ nữa.
Nhìn chiếc Bentley biến mất ngay trước mắt, hai bàn tay của Ưu Hạnh Mai chợt run rẩy siết lại thành quyền, sau đó cô ta lại tiếp tục tiến về nhà họ Hàn.
**
Khi chiếc xe lái vào sân, Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu đang đứng trong sân đợi họ như lần trước.
Hàn Khải Uy xuống xe rồi giúp Tô Dương Dương mở cửa, Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu đều rất vui khi nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi của Tô Dương Dương.
“Sức khoẻ của ông bà thông gia vẫn tốt chứ?”
“Cảm ơn ba mẹ đã quan tâm, ba mẹ con vẫn khoẻ.” Nói xong thì Tô Dương Dương lại bắt đầu trở nên ngượng ngịu: “Đáng ra lần này phải mang quà tới, nhưng con lại sơ ý quên mất rồi.”
“Các con về chơi là được rồi, bọn ta cũng đâu thiếu thứ gì.”
Tiểu Bảo lấy Ipad ra rồi viết lên trên: “Mami mua quà cho con lớn quá, nên mới không còn tay để mua thứ khác.”
Thấy Tiểu Bảo chủ động giải thích cho Tô Dương Dương, Hàn Gia Minh liền mỉm cười: “Ông bà nội không có ý trách mami của con, nhà chúng ta đâu có thiếu gì đâu, ba người các con thường xuyên về nhà chơi là ông bà đã mãn nguyện lắm rồi.”
Hàn Khải Uy mở cốp xe ra: “Ba mẹ, ba mẹ vợ đã chuẩn bị quà cho hai người nè, bánh này là do mẹ vợ hôm nay đặc biệt làm đó, còn nóng hổi luôn.”
Lương Nhu nghe vậy thì liền buông lời phàn nàn con trai: “Thằng nhóc này, bánh mà con để ở cốp xe, lỡ như dính mùi xăng thì sao đây?”
“Có hộp đựng mà, không sao đâu mẹ.” Hàn Khải Uy hờ hững nói, sau đó anh xách mấy chiếc thùng lớn còn lại xuống.
Tiểu Bảo chạy qua bên cạnh trấn giữ cái sân banh mini của bé.
Người làm của nhà họ Hàn tới bê đồ vào tới hai chuyến thì mới đem hết đồ vào trong.
Tô Dương Dương lên tiếng hỏi Lương Nhu: “Mẹ ơi, chuẩn bị nấu cơm tối chưa?”
“Chuyện cơm tối con đừng có lo, để Khải Uy và ba nó làm, phụ nữ chúng ta chỉ cần chơi với con nít và trò chuyện là được rồi.”
Tô Dương Dương mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ làm sao mà thuần phục được họ vậy, mẹ nói cho con mở mang tầm mắt với.”
“Hai người bọn họ đều là những người quen xã giao bên ngoài, về nhà thì thích vào bếp, cho nên mẹ cũng được nhàn nhã, đây âu cũng là phúc khí của chúng ta, con đừng cảm thấy áy náy, cứ để dần quen là được rồi.”
Tô Dương Dương gật đầu.
Lương Nhu nắm lấy tay Tô Dương Dương: “Hoa mai năm ngoái mẹ trồng đã nở rồi, mẹ đưa con đi xem.”
“Dạ được.” Tô Dương Dương quay người lại nói với Tiểu Bảo đang quấn quýt với sân banh mini ở kia: “Bảo bối, đi xem hoa mai với mami và bà nội không?”
Tiểu Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi chạy tới bên cạnh Tô Dương Dương, bàn tay nhỏ nhỏ nhưng béo ụ nằm gọn trong lòng bàn tay của cô, bé đưa đôi mắt đen láy to tròn nhìn mẹ của mình.
Tô Dương Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay của bé: “Mẹ, làm phiền mẹ dẫn đường.”
Nhìn sự quấn quýt của hai mẹ con, đáy lòng Lương Nhu thật sự rất vui.
Sự yêu thích mà Tiểu Bảo dành cho Tô Dương Dương đã hoàn toàn vượt qua cả sự mong đợi của bọn họ rồi.
Ba người đi ra khỏi nhà chính, trong lúc họ đang định đi ra sau vườn thì Ưu Hạnh Mai đã đến sân trước rồi.
Ưu Hạnh Mai lên tiếng: “Dì Lương.”
Cơ thể của Lương Nhu khẽ khựng lại, bà nhìn Tô Dương Dương với ánh mắt lúng túng một cái rồi mới xoay người nhìn Ưu Hạnh Mai: “Hạnh Mai, sao con lại đến rồi?”
Ưu Hạnh Mai không thèm liếc mắt nhìn Tô Dương Dương mà đi thẳng đến bên cạnh Lương Nhu: “Ba mẹ con có trồng một ít nấm nên bảo con mang qua cho chú và dì ăn thử.”
Lương Nhu không đưa tay ra nhận mà chỉ nói: “Dì với chú cũng có trồng mà nên sau này không cần phiền con mang đến nữa đâu, hơn nữa đi tới đi lui cũng không tốt cho sức khoẻ của con.”
Chiếc giỏ mà Ưu Hạnh Mai đưa qua khựng lại nơi không trung, đưa qua thì cũng không được, mà lấy về thì cũng không hay.
Bầu không khí lập tức trở nên cứng nhắc.
Nhìn những giọt nước mắt chực trào nơi khoé mắt của Ưu Hạnh Mai, Tô Dương Dương cảm thấy tính cách của Ưu Hạnh Mai thật sự có chút giống với Diệp Nhạc Vân, cô cũng không muốn làm cô ta khó xử nên đành đưa tay ra nhận lấy chiếc giỏ trong tay Ưu Hạnh Mai: “Cảm ơn cô đã cất công đem đến đây. Mẹ à, con với Tiểu Bảo ra sau vườn trước nha, mẹ cứ nói chuyện với cô đây đi.”
Nói xong, Tô Dương Dương liền đem chiếc túi đựng chỗ nấm tươi kia đến đại sảnh rồi mới ra sau vườn bằng cửa bên.
Lương Nhu chợt thở dài, bà bất lực nhìn Ưu Hạnh Mai: “Con bé này, Khải Uy đã quyết định rồi, con còn làm như vậy là có ý gì đây?”
“Dì Lương, con không muốn bỏ cuộc.”
“Dì không nói tới trước đây bọn con ai đúng ai sai, chuyện đã đi đến bước này rồi thì dì phải đứng về phía con trai mình, nó chọn ai thì dì sẽ thiên vị người đó.”
Sắc mặt của Ưu Hạnh Mai hết xanh rồi lại chuyển qua trắng bệch, bờ môi cô ta lúc này cũng không ngừng run rẩy dữ dội.
Cô ta khao khát được biến mất khỏi thế giới trong giây phút này biết bao.
Lương Nhu tiếp tục nói: “Con không cần lo, cho dù Khải Uy có kết hôn rồi đi nữa thì bọn ta cũng vẫn tiếp tục hợp tác với gia đình con mà. Con đã từng cứu dì và Tiểu Bảo nên chuyện công ty thì Khải Uy vẫn sẽ ưu tiên chọn nhà con.”
“Con không sợ cái này, con chỉ…”
Lương Nhu dịu dàng vỗ vỗ vai cô ta: “Dì Lương không có ý trách con, dì cũng rất thích con nữa, nhưng mà Khải Uy đã lựa chọn rồi, cho nên dì hy vọng con có thể sớm ngày buông mọi chuyện xuống. Con còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài, đừng huỷ hoại những ngày tháng tốt đẹp của con nữa. Cả đời này của Khải Uy đã chắc chắn như vậy rồi, còn con thì vẫn còn nhiều lựa chọn, chỉ cần con có thể buông tay Khải Uy thì tất cả đều sẽ còn kịp.”
….……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT