Trong cuộc họp vào buổi sáng, Tô Dương Dương đã hắt xì liên tiếp không biết bao nhiêu lần, khiến cho các vị lãnh đạo và đồng nghiệp đều phải hướng mắt nhìn cô.
Cô sụt sịt mũi, cũng không biết là bị người ta mắng hay là bị cảm rồi nữa.
Chủ nhiệm nói: “Tiếp theo đây xin mời giáo sư Lý nói về kế hoạch từ đây cho tới đầu năm sau.”
Lý Chiêu gật đầu, sau đó tiếp lời Chủ nhiệm: “Phòng thí nghiệm bên tôi đã được chuẩn bị ổn thoả rồi, nhưng vẫn còn thiếu vài vị trí trợ lý, các bác sĩ hay trợ lý nào muốn chuyển cương vị hoặc điều chỉnh thì có thể đăng ký. Công việc phải đến sau kỳ nghỉ năm sau mới chính thức bắt đầu, cho nên mọi người có thể có đủ thời gian để suy nghĩ. Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi.”
Chủ nhiệm đưa mắt nhìn Tô Dương Dương một cái.
Tô Dương Dương nói: “Kế hoạch làm việc của bên tôi đã được lập thành bảng kê và phân phát cho các đồng nghiệp trong khoa rồi, kế hoạch cụ thể thì không dễ làm nên chỉ có thể làm bản kế hoạch sơ bộ thôi. Tôi phải phối hợp làm phẫu thuật và thời gian của các phòng khoa khác bất cứ lúc nào nên trong lúc không có ca phẫu thuật hay công việc khác nào, tôi sẽ sắp xếp công việc mới kịp thời, xin mọi người yên tâm.”
“Cứ vậy đi, bác sĩ Tô ở lại, còn những người khác tan họp đi.”
Các thành viên cùng họp khác đều lần lượt rời khỏi, ngay lập tức phòng họp chỉ còn lại Tô Dương Dương, Lý Chiêu và Chủ nhiệm.
Chủ nhiệm nói: “Em cũng biết đó, bệnh viện chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, cho nên thỉnh thoảng chúng ta vẫn luôn đưa ra những kế hoạch mới mà các bệnh viện khác không có cho người mới rèn luyện, đặc biệt là đối với các bác sĩ bác sĩ phụ trách có trình độ nghiên cứu sinh trở lên. Kế hoạch năm nay là cho các bác sĩ phụ trách có trình độ nghiên cứu sinh trở lên có cơ hội được làm việc ở các khoa khác nhau, em có muốn tới khoa khác để rèn luyện thêm không?”
Tô Dương Dương yên lặng một lát rồi nói: “Trước đây em cũng có nghĩ tới vấn đề này, nhưng trước mắt thì em không muốn đi cho lắm.”
Lý Chiêu không hiểu: “Tại sao?”
Tô Dương Dương lập tức hiểu ra lý do mà Lý Chiêu ở lại đây rồi, thì ra là anh đã có ý muốn sắp xếp cô đi tham gia phòng thí nghiệm mạch máu não.
Phòng thí nghiệm là nơi nghiên cứu khoa học, chứ không giống cô bây giờ đang làm bác sĩ lâm sàng.
“Cảm ơn giáo sư Lý bình thường đã cho tôi rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với mạch máu não, nhưng sau khi tiếp xúc với những thứ này, tôi lại thấy rằng nền tảng của tôi không được vững cho lắm, trình độ năng lực hiện tại của tôi có thể ứng phó với công việc thường ngày mà không có vấn đề gì, nhưng kỹ năng của tôi lại không được ổn định cho lắm, trong lúc phẫu thuật tôi cũng đã nhận thấy rất nhiều khuyết điểm của mình. Thế nên tôi không muốn trong lúc mình còn chưa thành thạo một kỹ năng mà lại đi tiếp thu thêm một cái mới. Ngoại trừ làm lãng phí thời gian và công sức của giáo sư Lý ra thì tôi cũng không thể nắm vững kỹ năng của khoa mạch máu não một cách nhanh chóng được đâu”
Giữa mi tâm Lý Chiêu chợt lộ ra một thần sắc tiếc nuối, nhưng anh vẫn mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Hoàng, thầy nói không sai, bác sĩ Tô sẽ không do dự và chần chừ, em phục rồi, thôi em đi tìm bác sĩ khác vậy.”
Nói xong thì Lý Chiêu liền thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Tô Dương Dương liếc nhìn người Chủ nhiệm đang cười như một con chồn hôi ở kia: “Chủ nhiệm, em trung thành như vậy, cho em chút khen thưởng đi chứ.”
“Xía, bản thân mình lười đổi khoa thì nói thẳng đi, còn dát vàng lên mặt mình nữa làm gì.”
“Sao vậy được? Còn không phải là do em sợ thầy sẽ mất mặt nếu em đi nương nhờ giáo sư Lý sao? Rồi sau này thầy rảnh rỗi lại làm khó em trước mặt viện trưởng nữa, em oan uổng lắm đó. Bởi vì tiền đồ, em vẫn phải cắn răng đứng ở bên cạnh thầy.”
“Tô Dương Dương, em gả cho một người đàn ông có tiền có thế là không coi thầy của mình ra gì nữa đúng không?” Chủ nhiệm đập tay lên bàn.
“Em đâu dám đâu. Bây giờ thầy kêu em đi về hướng đông, em nhất định không dám đi về hướng tây.”
“Cút ngay! Bớt lộn xộn trước mặt tôi đi, phiền chết đi được!”
“Cút ngay cút ngay.” Tô Dương Dương cầm lấy quyển sổ và bút lên rồi đi ra ngoài.
Trong căn phòng họp trống không, khoé môi Chủ nhiệm liền nở ra một nụ cười.
Quyết định của Tô Dương Dương càng khiến ông hài lòng về cô hơn.
Nhìn bề ngoài, chính sách mới của Bệnh viện Nhiêu Điền là cho các bác sĩ mới những cơ hội trải nghiệm, nhưng thực tế nó cũng là một cái hố ngầm.
Nếu bác sĩ phụ trách thay đổi cương vị, khoan hẵng nói đến các vấn đề kỹ năng của người đó sẽ bị gián đoạn.
Mà quan trọng hơn là các lãnh đạo của bác sĩ phụ trách đó sẽ không được vui, vì điều này chẳng khác nào là thuộc hạ đang tát vào mặt của họ.
Hầu hết mọi người sẽ không nghĩ rằng các bác sĩ phụ trách muốn chuyển cương vị qua khoa khác là để tìm kiếm sự phát triển nghề nghiệp tốt hơn đâu, mà họ sẽ nghĩ là do mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới không được xử lý tốt, cho nên cấp dưới mới không muốn ở lại nữa mà thôi.
Một khi tình huống như vậy xảy ra thì mối quan hệ giữa lãnh đạo trước và vị bác sĩ đó sẽ không còn gì nữa, và có khi họ cũng sẽ vì chuyện này mà không được ở lại bệnh viện nữa.
**
Tô Dương Dương trở lại văn phòng rồi nói với Tiểu Yên: “Đồng chí Tiểu Yên, em xem xem có có muốn chuyển cương vị hay gì không kìa, cơ hội học tập bên giáo sư Lý tốt hơn là làm trợ lý của chị rất nhiều đó, hơn nữa cũng được tiếp xúc với nhiều người nữa.”
Tiểu Yên ngừng làm việc, cô đập tay lên bàn rồi hét lên: “Có phải chị chê em rồi không, chê em không làm việc nghiêm túc đúng không?”
“Chị có nghĩ như vậy sao?”
“Chứ sao chị lại tích cực đuổi em đi như vậy làm gì?”
“Không phải là nghĩ cho tiền đồ của em sao?”
“Em không cần, chị đừng có mà mơ đuổi được em đi hay là đổi trợ lý khác, em không dọn đi đâu! Có chết cũng không?”
Tô Dương Dương bị cô hét ầm ĩ mà đau cả đầu: “Không dọn thì thôi, đừng hét nữa, bác sĩ phòng khoa khác mà nghe thấy chị lại mất mặt bây giờ.”
Tiểu Yên đưa ánh mắt đầy ai oán nhìn chằm chằm vào Tô Dương Dương: “Sau này mà chị còn có ý định này là em sẽ bỏ bã đậu vào cà phê của chị.”
“Từ nay về sau chị sẽ không uống cà phê nữa.”
Tiểu Yên: “…”
**
Công việc hôm nay tương đối nhẹ nhàng, ngoài việc nghiên cứu các bệnh án và phim với bác sĩ ở các khoa khác, thì hôm nay không cần phải phẫu thuật.
Có thể là do mùa xuân đang đến gần, nếu như lúc này mà làm phẫu thuật thì sẽ phải ăn Tết trong bệnh viện rồi.
Cho nên đây là thời điểm mà Khoa ngoại khoa của họ tương đối nhàn rỗi nhất.
Vào buổi chiều tan làm, Tô Dương Dương thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa để ngày mai đón ba về.
Nhưng lúc cô vừa vào thang máy thì chuông điện thoại lại reo lên.
Là của Chủ nhiệm.
“Alo, Chủ nhiệm.”
“Mau đến đây, có một ca cấp cứu, em tới quan sát học hỏi đi.”
“Dạ được.” Tô Dương Dương vừa xuống đến một tầng dưới thì liền xông ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu rồi mặc áo blouse vào.
Trong thời gian tan làm mà Chủ nhiệm lại muốn cô tới quan sát học hỏi quá trình phẫu thuật, thì chắc chắn lần phẫu thuật này không tầm thường.
Cô phải phấn chấn tinh thần lên mới được.
Tô Dương Dương nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật, điều khiến cô kinh ngạc chính là ngoại trừ Chủ nhiệm, ngay cả những vị lãnh đạo khác trong bệnh viện cũng đều có mặt.
Cô gật đầu với một số lãnh đạo trong lớp khẩu trang, rồi sau đó lui lại một vị trí phía sau để quan sát bàn phẫu thuật.
Lúc nhìn thấy gương mặt của người đang nằm trên bàn phẫu thuật, Tô Dương Dương bất giác sững sờ một lát.
Là Mạc Mộ Trầm.
Anh ta là một siêu sao có thực lực và hoàn hảo về mọi mặt, vừa vào giới giải trí là đã có thể ẵm hết tất cả những giải thưởng từ lớn đến nhỏ rồi.
Đến một phụ nữ trung niên không coi trọng nhan sắc như mẹ của mình mà cũng là fan trung thành của anh anh ta nữa, cuồng đến nỗi để cả Ipad lên bàn ăn để xem phim của người ra, ai làm phiền bà thưởng thức trai đẹp thì chỉ có con đường chết.
Lúc này, cả khuôn mặt và cả nửa thân bên trái của anh ta đều nhuốm đầy máu, trông thật khủng khiếp.
Lần này là do đích thân viện trưởng và Chủ nhiệm làm phẫu thuật.
Viện trưởng đã hơn 60 tuổi rồi, kỹ năng của ông ấy trong giới y học này vô cùng nổi tiếng, đặc biệt là kỹ năng tu sửa và chỉnh dung của ông được xếp hạng trên cả thế giới đến mấy lần.
Nhưng mấy năm nay ông ấy cơ bản đã không làm qua phẫu thuật rồi, lần này lại vì Mạc Mộ Trầm mà đích thân cầm dao kéo lần nữa, âu cũng là vì thế lực lớn mạnh sau lưng anh ra.
Cho đến khi viện trưởng cẩn thận lau vết máu trên mặt Mạc Mộ Trầm đi thì mọi người xung quanh mới biết anh ta bị thương nặng đến mức nào.
Vết thương trên mặt trái có thể nhìn thấy cả xương luôn rồi.
Nếu như gặp phải bác sĩ khác thì chắc chắn sẽ để lại sẹo cho xem.
Tô Dương Dương bất tri bất giác cảm thấy may mắn giùm cho Mạc Mộ Trầm.
Khuôn mặt này mà có sẹo thì sẽ đáng tiếc lắm đó.
….……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT