Tô Dương Dương nhíu mày, cô nhanh chóng biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Đại khái là có trẻ vị thành niên mang thai, người nhà muốn ép con mình làm phẫu thuật.

Nhưng cô bé không đồng ý.

"Trưởng khoa và các bác sĩ khác đâu?"

"Bọn họ vẫn còn chưa đến, chỉ có bác sĩ Diệp đang lo xoay sở thôi. Hiện giờ bác sĩ Diệp cũng bó tay, tôi vừa nhìn thấy đã đi tìm cô ngay."

Tô Dương Dương mau chân rảo bước vào văn phòng, đặt túi xách xuống, vội vã mặc áo blu lên: "Đi thôi, vừa đi vừa nói tình hình cụ thể."

"Ừm."

Hai người họ xuống lầu bằng con đường an toàn, còn chưa đặt chân đến tầng của khoa phụ sản đã nghe thấy tiếng cãi vã ác liệt và tiếng chửi rủa không ngừng.

Tiểu Yên nuốt miếng miếng, rụt rè nhìn Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương bước ra khỏi con đường toàn, gương mặt hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào cả, cô phớt lờ cả hành lang hỗn loạn, lạnh lùng nói: "Làm gì vậy? Muốn đánh nhau thì phiền tìm nơi khác giùm, đừng ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác."

Diệp Nhạc Vân nhìn thấy Tô Dương Dương mới thở phào, dịu dàng khuyên bảo người bệnh: "Xin mọi người bình tĩnh, đừng nên nóng nội, mời mọi người về giường của mình đi."

Những bệnh nhân tụ năm tụm ba trên hành lang lần lượt được y tá đỡ về phòng bệnh của chính mình.

Tô Dương Dương đến trước mặt đôi vợ chồng trung niên đỏ mặt tía tai: "Xin hai cô chú vào văn phòng nói chuyện, đừng đứng trên hành lang làm phiền hà đến người khác."

"Ngoại trừ biết cách dỗ ngọt thì bệnh viện của các cô còn làm được gì nữa?" Bà ta bất mãn hét lên.

"Còn có thể làm được nhiều việc nữa. Nhưng mà, bây giờ thân phận của hai bác là người nhà bệnh tôi, chúng tôi là bác sĩ, vậy thì đừng thảo luận những chuyện không liên quan đến thân phận của chúng ta, giải quyết việc gấp trước đã."

Hai vợ chồng nọ thấy Tô Dương Dương tỏ ra bình tĩnh, không hề e ngại gì cả mới chậm rãi gật đầu, đi theo cô và Diệp Nhạc Vân vào văn phòng.

Tô Dương Dương thản nhiên ngồi vào bàn làm việc của Diệp Nhạc Vân: "Khi nãy tôi có nghe trợ lý kể tình hình đại khái rồi, bây giờ muốn nghe nguyên do của mọi chuyện và nguyện vọng của hai bác, để chúng ta cùng nhau thảo luận cách xử lý có hiệu quả."

Người đàn ông phun nước miêng: "Mẹ kiếp! Tao không tin tụi bây!"

"Không tin cũng không sao, nếu quả thực không tin tưởng thì bác có thể làm thủ tục xuất viện, rồi tìm đến bệnh viện nào đáng tin hơn, cách này cũng được đấy. Đây không phải là nơi cho hai bác làm ầm ĩ, việc này không cần tôi phải nói rõ chứ?"

Ông ta bị lời nói của Tô Dương Dương chặn kín miệng.

Bà ta thấy Tô Dương Dương không yếu đuối, dễ bị bắt nạt như Diệp Nhạc Vân mới hạ giọng xuống trong vô thức, bà ta nhìn bảng tên trước ngực Tô Dương Dương: "Bác sĩ Tô, chúng tôi không có ý muốn chuyển viện, chúng tôi vẫn rất tin tưởng vào bệnh viện Nhiêu Điền. Tôi và chồng sốt ruột vì con mình, con chúng tôi mới 14 tuổi, học lớp chọn trong trường chuyên, nhưng bây giờ con bé đột nhiên lại mang bầu, việc này làm chúng tôi thảng thốt. Bệnh viện lại rề rà không đưa ra phương án giải quyết, chúng tôi sốt ruột quá nên không cầm lòng được, tuyệt đối không có ý muốn làm khó mọi người đâu."

"Tôi hiểu tâm trạng hai bác, bệnh viện cũng có quy tắc riêng của mình, tuyệt đối không có chuyện cố ý kéo dài thời gian. Tôi không phải người nắm quyền trong khoa sản, nhưng tôi có thể nói quy trình hoạt động một cách đơn giản cho hai bác nghe. Nếu muốn làm phẫu thuật phá thai cho trẻ vị thành niên, chúng tôi phải rất cẩn thận, để ý đến ba phương diện: Một là thai ngoài tử cung, hai là băng huyết và ba là tình hình sức khỏe bình thường của bệnh nhân."

Tô Dương Dương thấy hai vợ chồng nghiêm túc lắng nghe bèn nói tiếp: "Hai bác cảm thấy chúng tôi cố ý kéo dài thời gian phẫu thuật, muốn để mọi người phải nằm viện thêm vài bữa, suy nghĩ này là sai. Những bước kiểm tra trong chiều nay đều được làm theo thông lệ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn xác suất xảy ra tình huống bất ngờ trong lúc làm phẫu thuật. Nếu như hai bác có thể cung cấp báo cáo kiểm tra sức khỏe mọi khi của con gái hai bác cho bệnh viện, thì chúng tôi có thể xem xét tình hình cụ thể rồi bớt đi bước thứ ba. Cố gắng hết sức để tiến hành phẫu thuật cho cô bé vào sáng mai. Tôi giải thích như vậy, hai bác có thể hiểu cho chúng tôi không?"

"Hiểu rồi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Tiếp theo bác sĩ Diệp sẽ trao đổi một vài chuyện cần chuẩn bị trước khi phẫu thuật với hai bác."

"Được được."

Tô Dương Dương nhìn Diệp Nhạc Vân, Diệp Nhạc Vân khẽ gật đầu.

Tô Dương Dương bèn dẫn Tiểu Yên rời khỏi phòng.

Tiểu Yên chớp chớp mắt: "Chị Tô, chị không bị đôi vợ chồng đó đánh hả?"

"Bọn họ đánh chị thì chị cũng có thể đánh trả, sợ cái gì?"

"Nói cũng đúng."

Tô Dương Dương khựng lại, nói: "Lúc công việc của chúng ta không hề có bất kỳ sơ xót nào, chúng ta phải chiếm thế chủ động trong mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân. Việc này đòi hỏi tố chất nghề nghiệp ưu tú và kỹ thuật chuyên ngành, em phải nhớ kỹ chuyện này."

"Nhớ rõ rồi ạ."

"Bình thường phải cảnh giác một chút, bây giờ báo chí thích đuổi hình bắt bóng lắm. Vì bị bệnh mà bệnh nhân và người nhà đánh mất năng lực phán đoán và lý trí, bất kỳ hành động quá khích nào cũng có thể làm ra được. Đến lúc đó, nếu bọn họ bị thương nặng hoặc tử vong vì hành vi quá khích của chính mình thì người xui xẻo là chúng ta đấy. Em nên sửa cái tính lơ mơ này đi."

Tiểu Yên gật đầu.

Tô Dương Dương rất ít nghiêm túc nói chuyện gì đó với cô, nhưng một khi cô ấy trở nên đứng đắn và nghiêm túc thì đúng là đang khuyên răn cô.

Cô không giỏi giang, thái độ cũng không cứng rắn được như Tô Dương Dương, nếu gặp phải bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân muốn đánh mình, chắc chắn không thể thu xếp ổn thỏa.

Một buổi sáng bận rộn đã trôi qua, lúc tan ca tạm thời, Tô Dương Dương gọi điện cho Diệp Nhạc Vân, hẹn cô ấy xuống nhà ăn bệnh viện dùng cơm.

Lúc bọn họ xuống nhà ăn, Tiểu Yên đã giúp bọn họ gọi món.

Vành mắt Diệp Nhạc Vân ửng đỏ, rõ ràng cô ấy vừa mới khóc.

Nhận lấy khay cơm, nhưng không nuốt trôi.

Tiểu Yên nhìn thấy thế, bèn bưng khay cơm của mình lên đi ngồi ké bàn của y tá khác.

Tô Dương Dương ăn được hai muỗng cơm, không kìm lòng nổi mà nói: "Cậu đấy, lúc nào trên mặt cũng treo dòng chữ "Tôi rất lương thiện, mau đến ăn hiếp tôi đi!" hết, hèn chi ngày nào cũng bị ăn hiếp."

Diệp Nhạc Vân nghe cô nói vậy, khóe miệng cong lên: "Thật không đấy?"

"Nửa thật nửa giả, tớ không hiểu cậu lí giải nghề bác sĩ như thế nào, tớ thì nghĩ rằng bản thân mình phải làm tốt những chuyện trong phạm vi chức trách, khiến người khác không soi ra được chút sai phạm nào. Ngoài chuyện tay nghề ra, ai dám ăn hiếp tớ, tớ sẽ vung tay đánh lại! Đặc biệt là lúc đối diện với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, thái độ phải cứng rắn."

Diệp Nhạc Vân gật đầu, nhưng trông cô ấy vẫn có vẻ uể oải: "Dương Dương, tớ không bằng cậu được. Cậu có tư cách để cứng rắn, cho dù cậu bị bệnh viện đuổi việc thì ba cậu vẫn nuôi cậu được, Hàn Khải Uy cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tớ thì khác, nhà tớ không sống ở thành phố Thương, tớ muốn đặt vững gót chân ở nơi này cũng rất khó. Nếu tớ thất nghiệp thì người nhà mình sẽ nhảy ra mắng tớ một chặp đấy."

Tô Dương Dương nuốt câu "Cho dù cậu bị đuổi việc thì tớ cũng có thể giúp cậu." vào bụng.

Muốn khuyên nhủ một người thì rất dễ dàng, tính cách với hoàn cảnh gia đình của cô và Diệp Nhạc Vân không giống nhau, góc nhìn mọi chuyện cũng khác.

Nhưng mà, cô thật sự cảm thấy chuyện ứng phó bệnh nhân và người nhà bệnh nhân không có gì là khó, Diệp Nhạc Vân thực sự đã dè dặt quá mức.

Mà với người và sự việc, kỳ quái lại là ở đây.

Người ta càng dè dặt, càng không hy vọng chuyện gì xảy ra, vậy thì chuyện đó càng có thể sẽ xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play