“Không có, em đến đường Minh Dương.
Nơi xảy ra tai nạn đã được cải tạo thành công viên trung tâm, em xém chút không tìm thấy.
Hàn Khải Uy đương nhiên biết hành tung của cô, những ám vệ đi theo cũng đã báo cáo với anh: “Em đến đó làm gì?”
Tô Dương Dương nói hết những trọng điểm trong cuộc trò chuyện của cô và các cô chú ở đó, sau đó hỏi: “Thổ hào, chuyện nhà họ Diệp ra tiền xây dựng công viên trung tâm, anh có biết không?”
“Biết.
Trước đây, anh cho rằng lý do giống với họ tuyên bố ra bên ngoài.
Hôm qua nghe em nói em nhìn thấy anh cả và chị dâu ở đường Minh Dương, anh mới phái người đi điều tra chuyện đó.”
“Vậy Diệp Thiển và nhà chị dâu cả có quan hệ gì?”
“Cô ta là em họ của chị dâu cả.”
“Đây có phải nghĩa là người của nhà họ Diệp muốn ra tay với em?”
Hàn Khải Uy lắc lắc đầu: “Người nhà họ Diệp không biết em diễn vai gì ở đây.
Nếu họ biết, mấy năm nay em sẽ không bình yên vô sự, cũng có thể là họ sau đó đã thông qua một số con đường nào đó biết đến sự tồn tại của em.”
Diệp Thiển có lẽ thật sự vì Chung Tấn Duy mới nhìn em không vừa mắt, dù sao sau khi họ xuất ngoại em mới cứu Tiểu Bảo, Diệp Thiển cũng là sau khi về nước, mức độ tha thứ đối với em mới đạt đến mức độ không cách nào chịu nổi.
“Lần sau đừng mạo hiểm như vậy.”
“Chuyện này em cũng là một trong số những đương sự, em đi tìm hiểu phù hợp hơn những người khác.
Những chuyện khác em nhất định sẽ không dây lên người mình.”
“Anh tin em mới lạ.” Hàn Khải Uy nhìn thời gian góc dưới màn hình máy tính: “Ngủ đi.”
“Tuân mệnh, thực ra em còn muốn ngồi một lúc với anh.”
“Làm một chút?” Khóe miệng Hàn Khải Uy cong lên nụ cười tà ác.
Tô Dương Dương im lặng nhìn trời giây lát: “Thổ hào, anh có thể nghĩ những chuyện lành mạnh một chút không?”
“Anh nghĩ chuyện gì không lành mạnh chứ? Bác sĩ Tô, em còn có thể đọc được sóng não à?”
Tô Dương Dương uống cạn sữa trong ly, sau đó nhảy lên lưng Hàn Khải Uy: “Có một ông chồng biết ăn nói, em biểu thị trong lòng rất mệt.
Đánh không lại, mắng không lại, giảng đạo lý cũng có thể thua, ngày tháng thật quá gian nan rồi.”
Hàn Khải Uy vững vàng đón cô: “Để bồi tội, anh cõng em ra ngoài tản bộ, có được không?”
“Được á.”
Hàn Khải Uy cõng cô xuống lầu, chậm rãi đi ở vườn sau mờ ảo.
Tô Dương Dương nằm sấp trên lưng anh, chân còn thỉnh thoảng đung đưa.
Hàn Khải Uy vỗ vỗ bờ mông cong tròn trịa của cô: “Có thể có chút dáng vẻ phụ nữ không? Dính vào anh như vậy, anh sẽ nghĩ lệch lạc.”
“Anh nghĩ lệch lạc thì lệch lạc đi, còn mượn cớ.” Tô Dương Dương hừ nói.
Mỗi lúc thế này, trong lòng Tô Dương Dương vẫn lóe lên cảm giác khó tin.
Hàn Khải Uy đang cõng cô như một người đàn ông bình thường, đi dạo trong vườn hoa của họ.
Chuyện này thật sự quá tốt đẹp.
Tô Dương Dương đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Thổ hào, chị Phương nói buổi chiều gửi tiên đến thẻ của anh, anh nhận được chưa?”
“Sao không chuyển tiền đến tài khoản của em?”
“Chuyển đến tài khoản của em làm gì? Em gửi số thẻ của anh cho chị Phương rồi.” Một tay Tô Dương Dương ôm cổ Hàn Khải Uy: “Đó là nhà anh mua trước khi kết hôn mà, được chưa?”
“Sau khi kết hôn chính là của em rồi không phải sao?”
“Hì hì, em từng nghĩ như vậy.
Nhưng mà da mặt không đủ dày mà, ngại làm vậy.” Tô Dương Dương cười hì hì nói.
“Có gì ngại chứ, ngày mai anh kêu người chuyển hết tài sản của anh sang tên em, để em quen trước.”
“Không cần không cần, sáu trăm tỷ đó em còn chưa xài.” Tô Dương Dương vội từ chối: “Thổ hào, các anh lúc nhỏ có phải giống như trong tiểu thuyết viết không, từ nhỏ đã phải học xài tiền?”
“Trong quan niệm giáo dục của nhà chúng anh là biết xài tiền quan trọng hơn biết kiếm tiền, học được sử dụng tiền trong tay một cách hợp lý và khoa học mới có thể làm tốt những chuyện khác.
Giáo dục từ nhỏ của các em đại khái là cố hết sức kiềm chế tiếp xúc với tiền bạc và xấu hổ khi nói về tầm quan trọng của tiền bạc đối với cuộc sống, cho rằng vô dục vô cầu, không nói đến tiền chính là tốt.
Những người giỏi thể hiện sự yêu thích của mình đối với tiền, thường bị nói thành hám tiền và thực tế.
Nhưng các em quên mất, tiền bạc mới là đầu mối quan trọng cấu thành các giai cấp, các cơ cấu thậm chí phát triển kinh tế của loài người trong xã hội, nó bao gồm các mặt trong cuộc sống, là thứ tuyệt đối không thể thiếu.
Mà rất nhiều người lại ngại nói tới tiền.
Nhưng cũng chính vì đa số mọi người ngại nói đến tiền nên những thương nhân như bọn anh mới có thể lợi dụng điểm này đoạt nó vào túi mình, tích lũy tài sản.”
Tô Dương Dương nghĩ nghĩ giáo dục mình nhận được trước đây: “Điểm anh nói cho tới lúc em bắt đầu đi làm mới hiểu rõ.
Ba già mẹ già không truyền lại cho em quan niệm về tiền bạc và tiêu xài của họ, nhưng tiền trên tay em luôn chưa từng thiếu thốn.
Cho nên, em không có quá nhiều chấp niệm đối với tiền bạc.”
“Cho nên quan niệm tiêu xài của em và thái độ đối với tiền bạc của em có rất nhiều người không thể so được.
Tiền đối với em mà nói, chỉ là một con số, cả đời này em cũng sẽ không thiếu tiền.”
“Có anh ở đây, sao em có thể thiếu tiền chứ.” Tô Dương Dương cười nói.
Hàn Khải Uy đặt cô lên một nhánh cây, vươn tay bảo vệ cơ thể cô, để cô có thể ngồi vững.
Tô Dương Dương nhìn người đàn ông càng thêm ưu nhã, xuất chúng dưới ánh trăng: “Thổ hào, nếu phương pháp em giáo dục Tiểu Bảo không đúng lắm, anh nhất định phải chỉ ra kịp thời.
Phương thức giáo dục lúc nhỏ em nhận được không giống lắm với phương thức giáo dục của anh.
Anh muốn Tiểu Bảo có thể độc lập, em có lúc liền cảm thấy nó phải giống với một đứa trẻ, có thể nhõng nhẽo tùy ý, có thể vô tư vô lự trải qua năm tháng trẻ con, nhưng em lại luôn cảm thấy phương thức giáo dục của anh rất tốt.”
“Đó không phải vấn đề của em, là sự khác biệt trong phương thức giáo dục của nam và nữ.
Anh cảm thấy trạng thái bây giờ của Tiểu Bảo rất tốt, em không cần thay đổi gì.”
“Ừ ừ.”
Hàn Khải Uy nhéo nhéo tay cô: “Nếu em muốn có con của hai chúng ta, bây giờ cũng có thể muốn rồi, Tiểu Bảo có thể tiếp nhận.”
“A?” Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Hàn Khải Uy, không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên nói tới chuyện này.
“Anh biết em lo lắng cho Tiểu Bảo.
Anh trước đây không nói chuyện này với em, là vì anh cảm thấy em cần một khoảng thời gian để thích ứng với cuộc sống sau khi kết hôn, đợi em cảm thấy an tâm rồi thì chúng ta lại muốn một bảo bảo.”
Tô Dương Dương ngại ngùng vò đầu: “Em dường như còn chưa nghĩ tới chuyện này.”
“Vậy thì muốn bảo bảo trước khi ba mươi tuổi, sau ba mươi tuổi thân thể khôi phục không tốt lắm, sau này già sẽ khổ.”
Tô Dương Dương tựa đầu lên vai Hàn Khải Uy, đùa nghịch ngón tay thon dài của anh: “Chồng à, có lúc những chuyện anh nói với em cứ làm em cảm thấy em không hiểu chuyện chút nào, những chuyện này đa phần em đều chưa từng nghĩ tới.
Anh rõ ràng bận rộn như vậy, còn giúp em nghĩ những chuyện này.”
“Nhưng chuyện vặt vãnh này anh giúp em suy nghĩ, em cứ làm những chuyện mình cảm thấy có hứng thú.
Làm một người đàn ông, anh không cần em quá hiểu chuyện.
Nếu cả đời này em cứ đơn giản, ngây thơ như một đứa trẻ, đó mới là thành công lớn nhất trong đời anh.”
“Giống mẹ già sao? Mẹ già dường như cả đời đều rất đơn giản.”
“Ừ.” Hàn Khải Uy nắm chặt tay cô, đan mười ngón tay với cô..