"Mỗi ngày cô không ở cùng với người chưa có vợ sao? Hơn nữa còn không chỉ một người mà là một đám.

Chủ tịch Thẩm ghen còn không kịp thì sao còn có thời gian đi tìm phụ nữ chọc tức cô chứ."
"Nói cũng đúng." Trình Nguyệt Như thản nhiên gật đầu: "Có chuyện này tôi phải nói cho cô biết."
"Chuyện gì?"
"Ninh Duy có liên quan đến cái chết của Diệp Vĩ và Hàn Khải Niên nhưng cụ thể là liên quan như thế nào thì bây giờ tôi không thể nói được.

À, quên mất, Diệp Vĩ chính là chị dâu cả của Hàn Khải Uy."
"Khải Uy biết không?"
"Chuyện này ngay cả Chủ tịch Thẩm tôi cũng không nói nên có lẽ chồng cô vẫn chưa biết đâu."

"Sao cô lại không nói cho anh ấy biết?"
"Tôi nói cho anh ấy biết làm gì? Chứng minh sự tồn tại của mình ở trước mặt anh ấy à? Muốn chứng minh thì cũng là anh ấy đi chứng minh chứ." Trình Nguyệt Như hỏi.
"Hình như anh ấy chưa nói qua chuyện này vơi tôi, tôi phải suy nghĩ thật kỹ xem phải nói với anh ấy như thế nào mới ổn."
"Nghĩ đi, cần tôi giúp gì thì cứ nói, thời gian trước tôi ở đơn vị của một người anh em xem lại hồ sơ năm đó liền phát hiện ra có mấy điểm đáng ngờ, camera hành trình chỉ ghi lại được từ lúc cô đỡ đẻ cho Diệp Vĩ thôi còn trước và sau vụ tai nạn xe cộ đó lại không hề ghi lại."
"Sao có thể như vậy được?" Tô Dương Dương không hiểu nhìn Trình Nguyệt Như: "Không có camera giám sát nào ở gần đó ghi lại được hình ảnh à?"
"Không có, nếu có camera giám sát quay lại được thì năm năm qua nhất định Hàn Khải Uy đã có thể tìm ra được đột phá nhưng trước mắt mà nói thì anh ấy vẫn đang tự mình phái người đi điều tra." Trình Nguyệt Như nói đến đây thì dừng lại nhìn Tô Dương Dương một chút rồi mới tiếp tục nói ra: "Mấy lời này vốn tôi cũng không muốn nói cho cô biết nhưng thấy cô đơn thuần nhìn ai cũng giống như người tốt như vậy nên tôi muốn nhắc nhở cô một chút."
Tô Dương Dương bị lời nói này của Trình Nguyệt Như làm cho giật mình trong lòng, nuốt một ngụm nước bọt: "Chị gái, cô mau nói đi, tôi căng thẳng rồi đây này."
"Cô chính là điểm đột phá trong vụ tai nạn xe cộ đó."
"Cái gì?" Tô Dương Dương nghẹn ngào kêu lên.
Sau đó, cô ý thức được sự thất thố của mình nên vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Tôi, tôi không hề liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia đâu."
"Ai nói cô có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia, ý của tôi là cô là người trước mắt có liên quan nhất đến vụ án nên cô thử suy nghĩ một chút xem tại sao trong hồ sơ vụ án chỉ có ghi chép lại một đoạn ngắn từ lúc cô đỡ đẻ cho Diệp Vĩ, lúc cô đưa đứa bé đến trung tâm cứu hộ thì không thể không để lại phương thức liên lạc đúng không nhưng vì sao Hàn Khải Uy chỉ tìm được nhân viên của trạm cứu hộ và nhân viên giám sát mà lại không tìm thấy được phương thức liên lạc của cô? Cho dù mấy năm nay cô đổi số điện thoại đi chăng nữa thì anh ấy vẫn có thể thông qua phương thức liên lạc cô để lại lúc đó để tìm được cô nhưng anh ấy lại không tìm được mà tận năm năm sau anh ấy mới gặp được cô, hiệu suất làm việc của anh ấy có thấp như vậy sao?"
"Ý của cô là Khải Uy vì muốn tra ra chân tướng cái chết của Hàn Khải Niên và Diệp Vĩ nên mới đi tìm tôi và kết hôn với tôi?"
"Tôi cũng không có nói như vậy, nếu như anh ấy không có hứng thú đối với cô thì anh ấy cũng vẫn có rất nhiều phương pháp để có thể lấy được tin tức có ích từ trong miệng cô chứ không đến mức phải lấy hôn nhân của mình ra làm trò đùa.

Tôi nói cho cô biết chỉ vì muốn nhắc nhở cô một câu để trong lòng cô tự có tính toán của mình đừng ngu ngốc hỏi anh về chuyện của Hàn Khải Niên và Diệp Vĩ.

Cô là con một nên không hiểu được tình cảm anh em ruột thịt đâu."
"Ừm.

Cám ơn cô."
"Đừng cảm ơn quá sớm, suy đoán này của tôi cũng không nhất định là chính xác, nếu như không chính xác lại còn gieo vào trong lòng cô hạt giống của sự nghi ngờ thì tôi chính là người nhiều chuyện rồi."

"Trong lòng tôi hiểu rõ." Tô Dương Dương nhìn về phía Trình Nguyệt Như: "Không biết vì sao nhưng pháp y Trình lại cho tôi một cảm giác rất là đặc biệt, ở chung với cô tôi cảm thấy rất thoải mái giống như đang ở một mình nhưng lại không cô đơn như lúc đó, rất có thể kiếp trước chúng ta là chị em của nhau đấy."
Trình Nguyệt Như hừ một tiếng, không phản ứng lại Tô Dương Dương cũng không tỏ ra khinh thường nhìn cô.
Tô Dương Dương phát hiện ra mình thật sự thích ngược, chỉ cần người ta không nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường là cô đã cảm thấy cuộc sống rất tươi đẹp rồi.
Nhưng cô cũng không ngốc, cô biết ai thật lòng đối tốt với mình.
Ở trước mặt những người đối xử tốt với cô, thỉnh thoảng sơ suất hoặc yếu đuối một chút cũng không sao.
Sau khi tách ra với Trình Nguyệt Như Tô Dương Dương trở về biệt thự.
Hàn Khải Uy vừa vặn từ trên lầu đi xuống: "Tôi còn cho rằng em muốn ở chỗ bố mẹ vài ngày nên đã bảo quản gia đưa Tiểu Bảo qua đó."
"Em về thăm anh một chút thôi."
Hàn Khải Uy cưng chiều vuốt mái tóc mềm mại của cô: "Không phải sáng nay vừa xem hết rồi sao?"
"Đột nhiên rất muốn gặp anh."
Hàn Khải Uy cười nhìn gương mặt mộc mạc trắng mềm của cô gái nhỏ, lời tâm tình mà cô lại nói được bình tĩnh như thế khiến người nghe là anh cũng xấu hổ không biết nên phản ứng như thế nào.
Hàn Khải Uy đem cô gái nhỏ trước mặt ôm ngang lên đi đến chiếc ghế mây ngoài ban công phòng khách.
Tô Dương Dương kinh hô một tiếng nho nhỏ sau đó ngoan ngoãn để mặc cho anh ôm.
Hôm nay đúng vào ngày mười lăm, mặt trăng vừa tròn vừa lớn chiếu ra ánh sáng êm dịu như lụa mỏng xuống dưới soi sáng tất cả mọi thứ khiến chúng có một cảm giác mơ hồ.
Hàn Khải Uy ngồi xuống đối diện cô, dưới ánh trăng mờ ảo nhìn vào gương mặt Tô Dương Dương thấy mí mắt cô hơi sưng lên, trong mắt còn có tơ máu.
Hiển nhiên là vừa mới khóc xong.
"Ai chọc giận em à?"
"Không." Tô Dương Dương nhỏ giọng nói.
Lúc Hàn Khải Uy cho là cô sẽ nói qua loa cho có lệ với anh thì Tô Dương Dương lại nói ra: "Thổ hào, chỉ là đột nhiên em cảm thấy rất thương anh, lúc đầu em không cảm thấy gì nhưng lúc nãy xa xa nhìn thấy đèn trong phòng chúng ta vẫn còn sáng liền không cầm được nước mắt."
"Hả?" Hàn Khải Uy đưa tay lau đi giọt mước mắt vừa rơi xuống của cô.
Giọt nước nhỏ ấm áp, ướt át suýt chút nữa khiến lòng bàn tay bị bỏng.

Tô Dương Dương khịt khịt mũi, cảm thấy mình quá làm kiêu.
Vừa đến trước mặt Hàn Khải Uy tâm tình của cô đã dễ dàng bị mất khống chế.
Tô Dương Dương nức nở nói: "Em cũng không biết vì sao đột nhiên em lại thích khóc như thế, trước kia em không giống như thế này."
"Tôi biết, tôi biết." Hàn Khải Uy khẽ thở dài, dứt khoát ôm cô đặt lên trên đùi, một tay vỗ nhẹ lưng của cô còn tay còn lại thì giúp cô lau nước mắt.
Tô Dương Dương rúc đầu vào trong ngực Hàn Khải Uy, qua một hồi lâu cảm xúc mới dần dần ổn định lại, giọng mũi dày đặc nói: "Nếu có Tiểu Bảo ở nhà chắc chắn em sẽ không dám khóc như thế này đâu."
Bàn tay dày rộng có lực của Hàn Khải Uy vẫn đang vỗ lưng cho cô: "Tôi rất xin lỗi vì sau khi chúng ta cưới đã không thể cho em được một thế giới chỉ có hai người chúng ta, để lúc kết hôn mà bên cạnh đã có một đứa bé, đến bây giờ em cũng chưa thích ứng được với phương thức chung sống cùng anh, đúng không?"
"Không phải."
"Lúc em nói dối hai mắt sẽ chớp nhanh hơn so với bình thường, ánh mắt cũng sẽ đảo nhiều hơn mấy lần."
Gương mặt Tô Dương Dương lập tức ửng đỏ, thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy dỗ dành Tô Dương Dương giống như dỗ một đứa trẻ: "Có được nước mắt của em tôi cảm thấy rất xứng đáng, sự hiện hữu của em khiến cho cho tôi cảm thấy tôi làm cái gì cũng đáng giá."
Trái tim Tô Dương Dương nhảy loạn mất mấy nhịp, lẩm bẩm nói: "Thổ hào, ở trong lòng anh em quan trọng như vậy sao? Từ khi chúng ta quen biết đến bây giờ còn chưa tròn một năm."
"Tôi quen biết em từ sau khi anh cả chị dâu tôi xảy ra chuyện." Hàn Khải Uy đem mặt vùi vào cổ của cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Hơi thở ấm áp của anh phun lên làm da non mềm trắng nõn của cô.
Gương mặt Tô Dương Dương đỏ bừng mặc anh ôm.
Qua một hồi lâu, Hàn Khải Uy mới nhẹ giọng nói ra: "Khi đó em là hi vọng duy nhất của chúng tôi."
"Nhưng mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao trong camera hành trình lại chỉ có một đoạn lúc em xuất hiện? Vì sao nhân viên cứu trợ lại không cung cấp phương thức liên lạc của em cho bọn anh? Anh không cảm thấy em là người tình nghi nhất hay sao?".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play