Tô Dương Dương đại khái nhận ra thân hình và ngũ quan, nói: “Nếu như bà ta không giống Trần Tiêu Tuấn còn có một chị em gái giống với bà ta, thì đó chính là bà ta không sai được.”
“Cô chắc chắn?”
“Tôi có hai lần tiếp xúc với bà ta ở khoảng cách gần, hai lần đầu là trong trạng thái đe dọa, tôi có ấn tượng khá sâu với bà ta.”
“Tốt.
Vậy chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
“Không cần tôi tiếp tục làm chuyện khác sao?”
Trình Nguyệt Như lườm cô: “Bác sĩ Tô, cô có xu hướng thích bị ngược à? Không để cô làm ít chuyện, toàn thân cô đều không ổn hả?”
“Không phải không hiểu hành vi này của các cô sao, tôi tưởng còn phải ghi chép khẩu cung gì đó.”
“Không cần, cô chỉ là người ngoài cuộc đến xác nhận, không cần phải phiền phức như vậy.” Trình Nguyệt Như dẫn Tô Dương Dương ra khỏi phòng thí nghiệm, liếc nhìn xe mới của Tô Dương Dương: “Cô gần đây gặp chuyện gì hả? Một bác sĩ rách như cô còn có cả tài xế riêng?”
“Ông xã tôi kêu anh ta giúp tôi lái xe, thuận tiện bảo vệ tôi luôn.
Tôi gần đây hình như chọc phải chút phiền phức mà bản thân tôi cũng không biết.”
“Vụ án đánh bom đó của cô không phải chuyện tốt đẹp gì, có điều cô trước đây đều là một người dân bình thường, chưa từng thấy loại chuyện này cũng rất bình thường.
Giống như tôi, ông xã của tôi, Hàn Khải Uy từ nhỏ sống trong nước sâu lửa bỏng, một chút không cẩn thận thì bị người ta bắt cóc chơi, dần dần cũng thành quen.
Năng lực cảm nhận của chúng tôi đối với nguy hiểm mạnh hơn cô, sẽ không dễ dàng bị người khác hãm hại, cần có một người hiểu chuyện ở bên cạnh cô cũng là chuyện tốt.”
“Cô trước đây từng bị bắt cóc?”
“Ừm.” Ánh mắt của Trình Nguyệt Như có hơi tối lại: “Mấy chuyện này cũng không có bao nhiêu khủng bố cả, quen là được rồi.
Tôi bây giờ tương đối phiền xử lý mấy vụ án như này.
Mỗi khi xem những vụ án này giống như đối diện với một người bị cắt rời.
Có khi nhìn thấy chân, có khi nhìn thấy đầu, có khi nhìn thấy ngón tay, sau đó từ những thứ tán loạn này dần dần ghép thành hình người, thật sự vừa phí thời gian vừa phí sức.
Nhiều khi cấp trên còn muốn cưỡng chế yêu cầu trong thời gian quy định kết thúc vụ án, mà tội phạm sau những vụ này lại không ngừng mang đến những phiền phức mới cho chúng tôi, cảm giác đó thật sự vô cùng mệt mỏi.”
Tô Dương Dương nhận ra ngữ khí và trạng thái của Trình Nguyệt Như có hơi khác so với lúc bình thường: “Pháp y Trình, cô có phải mệt rồi không?”
“Thỉnh thoảng làm màu một chút.
Được rồi, cô về đi.
Có tình tình gì mới tôi sẽ thông báo với cô.”
“Cô đừng để mệt quá.
Cô tốt xấu gì cũng là cô cả của nhà họ Trình, tiền nhiều đến mức cả đời tiêu cũng không hết, cả ngày vất vả làm việc như thế để làm gì chứ? Thời gian nghỉ phép cùng ông xã của cô đi tận hưởng thế giới của hai người, đừng có cả ngày tiếp xúc với các vụ án nữa.”
“Bác sĩ Tô, gan của cô lớn rồi, vậy mà dám dạy bảo tôi.”
“Coi cô như bạn bè mới nói như vậy.
Tôi đi đây, tạm biệt.”
“Mau chóng cút.” Trình Nguyệt Như cười mắng, sau đó đi vào trong văn phòng.
Trương Dương đã ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng của cô ta, nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Trình Nguyệt Như: “Mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi, bao giờ đủ tinh thần thì điều tra tiếp.”
Trình Nguyệt Như xoa xoa mặt của mình: “Nghiêm trọng như vậy rồi sao?”
“Rất tái nhợt.”
“Được, tôi bàn giao đơn giản xong sẽ về.”
“Ừm.” Trương Dương đáp, lấy ra sổ ghi chép của mình.
Trình Nguyệt Như ngồi đối diện Trương Dương: “Vi Thái Giai hít chất cấm quá liều mà chết, ngày mai tôi sẽ kêu người lấy máu và da tiến hành hóa nghiệm, có kết quả thì có thể tiến hành đối chiếu.
Vi Thái Giai không phải người phụ nữ nông thôn đơn giản như chúng ta đã nhận định.”
Trương Dương tiếp lời: “Nếu không bà ta cũng sẽ không trốn tránh điều tra của cảnh sát khu vực.
Chúng ta đặt giả thiết chuyện nổ xe của Tô Dương Dương và chuyện cái chết của Vi Thái Giai là cùng một vụ án, vậy thì bí ẩn về cái chết đó của Vi Thái Giai chính là một bước đột phá, cộng thêm người đàn ông trong camera giám sát ở bệnh viện, vụ án này không có hóc búa như trong tưởng tượng của chúng ta.
Người đàn ông đó chắc có thể tìm ra trong tối nay, có điều tôi lo lắng 80-90% hắn đã chết rồi.”.
Đọc thêm nhiều truyện ở ( tru mtruyen.
c om )
“Tôi sợ nhất chính là điểm này, tất cả manh mối đều sẽ bị cắt đứt.” Trình Nguyệt Như nghĩ đến đây thì có chút phiền não, lần đầu tiên có ý nghĩ không muốn làm nữa, xúc động muốn quay lại thương trường làm việc lớn.
Trương Dương thấy bộ dạng buồn bực của cô ta thì rót cho cô ta ly nước ấm, nói: “Cô hôm nay có chút không ổn lắm, rốt cuộc bị sao vậy?”
“Không sao, chỉ hơi bực bội, trở về ngủ một giấc thì hết.”
“Vậy cô về trước đi, hôm nay đừng có thức đêm nữa.”
“Ừm, vất cả cho anh và đội viên khác rồi.”
Trương Dương vỗ vỗ tay của cô ta: “Nhiều pháp y như vậy cũng chỉ có cô tăng ca nhiều nhất, cô đã làm quá giờ rất lâu rồi.”
“Hôm nay muốn trao giải chiến sĩ thi đua cho tôi à?”
Trương Dương cười mắng: “Tôi phải đi xin tài trợ từ vợ của tôi đã, cô ấy phát lương tôi mới có tiền.”
“Ha ha, thê nô là có phúc rồi.
Tôi đi đây, ngày mai gặp.” Trình Nguyệt Như nói xong, bèn thu dọn đồ đạc, cùng Trương Dương xuống lầu.
Trình Nguyệt Như lái xe đến phân cục, khóe mắt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, cô dừng xe lại bên đường mà đợi chiếc xe đó chạy đến.
Thẩm Diệu Quân xuống xe, sau đó đi tới gõ gõ cửa xe của Trình Nguyệt Như.
Trình Nguyệt Như hạ cửa xe xuống, cười nói: “Công dân gương mẫu, anh đi ngang qua hay là đặc biệt đến đón em tan làm?”
“Em đoán.”
Thẩm Diệu Quân ngồi vào ghế lái phụ: “Đi thôi.”
“Siêu xe của anh phải làm sao?” Trình Nguyệt Như ngoảnh đầu liếc nhìn chiếc xe đắt tiền Thẩm Diệu Quân tùy tiện vứt ở bên đường.
“Kêu tài xế đến lái về.
Lái xe đi, bà xã.”
“Để vợ của anh lái xe, anh thật được.
Còn có thể có chút phong độ lịch lãm của quý ông hay không?”
“Bà xã của anh anh minh quyết đoán, có thể đánh lui lưu manh, chuyện nhỏ như lái xe này hoàn toàn là chuyện dễ dàng, không có tốn tí sức nào.”
Trình Nguyệt Như nắm lấy vô lăng: “Anh đã khen em như vậy, em không lái xe hình như cũng nói không lại.
Muốn đi đâu?”
“Cổ Lâu.”
“Đến đó làm gì? Xa như vậy.”
Thẩm Diệu Quân dùng một loại ánh mắt trong khoan thai mang theo chút tủi thân nhìn Trình Nguyệt Như.
Trình Nguyệt Như bị ánh mắt buồn nôn đó của Thẩm Diệu Quân nhìn đến toàn thân nổi hết da gà.
“Có gì nói thẳng, không được dùng loại ánh mắt công kích này.”
“Em vậy mà không nhớ hôm nay là ngày gì sao?” Ngữ khí của Thẩm Diệu Quân cực kỳ tủi thân, một chút cũng không giống người đàn ông khiến cả hai giới hắc bạch đều dậy sóng.
Trình Nguyệt Như im lặng lái xe, vừa lái xe vừa suy nghĩ: “Hôm nay không phải sinh nhật của chúng ta, không phải kỷ niệm ngày cưới, còn có thể là ngày gì?”
“Nghĩ tiếp đi.”
“Nghĩ không ra.
Anh nói thẳng ra đi, đầu của em bây giờ chính là nồi cháo sắp sôi.”
“Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Thẩm Diệu Quân cười híp mắt nói.
Chân của Trình Nguyệt Như hơi run, trực tiếp giẫm vào chân phanh.
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai.
May mắn lúc đó không phải giờ cao điểm, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn hàng loạt rồi.
Trình Nguyệt Như mặt mày kinh ngạc nhìn Thẩm Diệu Quân: “Đại ca, đầu lão nhân gia anh có phải bị nước vào rồi không? Em sao không biết chúng ta từng gặp mặt nhau ở Cổ Lâu?”
“Anh nhớ là được.”
“Ha ha.” Trình Nguyệt Như cười lạnh lần nữa lái xe đi.
Cô thật sự quên mất lần đầu tiên gặp Thẩm Diệu Quân là khi nào, ở chỗ nào rồi.
Thẩm Diệu Quân yên lặng ngồi trong xe, đối với nụ cười lạnh của vợ mình không có một chút bất mãn nào..