Tô Dương Dương sau khi quẹt thẻ xong, cô ở bên hồ hóng gió một lát rồi mới trở về phòng bao.
Bác sĩ Tào thấy cô vào, bèn hỏi: “Cô đi đâu vậy? Mất một lúc lâu mới quay trở lại.”
“Nấu cháo điện thoại với tổng giám đốc Hàn nhà tôi, sợ chói mù mắt chó chứa tia laser của các anh, cho nên trốn ra ngoài nói chuyện.”
Bác sĩ Lưu cười nói: “Các đồng chí, có người không kiêng kỵ hoàn cảnh mà show cảnh ân ai, nên làm sao đây?”
“Trút cô ấy!”
Tô Dương Dương nói: “Các anh chị em, tôi là người phải lái xe!”
“Muộn rồi!”
Mỗi người cầm một ly rượu nhào đến.
Tô Dương Dương trước khi bọn họ nhào đến thì nhảy khỏi vị trí đang ngồi.
Một nhóm người ở trong phòng bao nửa kín nửa hở lại náo loạn cả lên, vui vẻ tới high.
...
Trong phòng bao nào đó, một đôi mắt được bóng tối che lấp đang lặng lẽ nhìn gương mặt của Tô Dương Dương.
Đôi mắt đó không phân biệt cao thấp, giống như một hố sâu, một cái giếng không thấy đáy, không có nửa điểm dao động hay gợn sóng, không nhịn ra bất kỳ cảm xúc của người này...
...
Tô Dương Dương bị mấy đồng nghiệp đè trên bàn trà của phòng bao, trút cho mấy ly thì mới được thả ra.
Tô Dương Dương ngồi thẳng người, khẽ hừ một tiếng: “Mấy người gặp phải chuyện lớn rồi.”

“Tôi sợ quá đi.”
“Đã dám chọc cô rồi, còn có cái gì có thể khiến tôi sợ hãi chứ!”
Mọi người cười nói.
Tô Dương Dương lại cảm thấy có người đang nhìn cô, loại cảm giác bị người ta nhìn lén đó quá rõ ràng rồi.
Tô Dương Dương cẩn nhận phân tích một lát, nhìn về một cửa sổ được che chắn một nửa nào đó.
Trong ánh mắt của cô mang theo thăm dò và không có nhẹ nhàng cười đùa như lúc bình thường nữa, mà không có bất kỳ sự sợ hãi nào nhìn qua.
**
Một bữa cơm ăn mãi đến 10 giờ mới giải tán, Tô Dương Dương thuận đường đưa hai đồng nghiệp về nhà.
Trên đường Tô Dương Dương rất chú ý quan sát tình hình xung quanh, loại cảm giác bị người khác bám theo phải mãi khi cô rẽ vào con đường riêng dẫn về khu biệt thự thì mới biến mất.
Tô Dương Dương đỗ xe trong sân, sau đó đi lên lầu.
Cô đi đến phòng của Tiểu Bảo xem trước.
Cậu nhóc đã ngủ lăn quay ở trên giường, trên bụng là một chiếc chăn che lại.
Tô Dương Dương đi đến giúp cậu bé đắp lại chăn, sau đó hôn vài cái trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu bé thì mới về phòng ngủ chính.
Hàn Khải Uy vừa tắm xong bước ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Hình thể rắn chắc, mảnh khảnh không có bất kỳ sự che chắn gì hiện ra trước mắt Tô Dương Dương, toàn thân trên dưới không có một chút mỡ thừa, trông anh cực kỳ có sức quyến rũ.
Hàn Khải Ủy ngửi thấy mùi rượu trên người cô: “Uống rượu lái xe?”
“Đâu dám chứ.

Đồng nghiệp uống rượu, lại có một người cọ vào người em.”
“Mau đi tắm, thối.”
“Ông xã, anh chê người ta?” Tô Dương Dương cố ý phụng phịu nói, tinh nghịch chớp chớp mắt, trong đôi mắt trong veo ẩn chứa một chút khí tức quyến rũ câu dẫn người khác.
Hàn Khải Uy dừng động tác lau tóc lại: “Không chê, anh còn rất bằng lòng giúp em tắm.”
Tô Dương Dương cười ha hả: “Cảm ơn sự hậu ái của ông xã, nhưng em thật sự không nhận nổi.”
Nói xong thì nhanh chóng cầm quần áo chạy vào phòng tắm.
Khi dòng nước ấm dội vào mặt, Tô Dương Dương mới nhớ ra cô quên nói về chuyện tối nay bị theo dõi với Hàn Khải Uy.
Sau khi tắm xong, Tô Dương Dương ngồi bên cạnh Hàn Khải Uy, nói: “Thổ hào, anh trước đây nói để mấy ám vệ đi theo em, bây giờ còn đi theo không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Em tối nay khi cùng ăn với các đồng nghiệp thì có loại cảm giác này.

Lúc mới đầu em tưởng là ảo giác của mình, nhưng loại cảm giác đó cứ luôn đeo bám cho đến khi em rẽ vào con đường để về khu biệt thự thì mới biến mất.

Em cảm thấy có vấn đề.

Anh nói xem có phải có liên quan đến vụ nổ mấy ngày trước không? Em chỉ là một bác sĩ ít tiếng tăm, ai lại rảnh rỗi cài bom trong xe của em chứ?”

Sắc mặt của Hàn Khải Uy trở nên ngưng trọng: “Anh không có nhận được phản hồi của ám vệ, em chắc chắn em không nhầm chứ?”
“A?” Tô Dương Dương có chút mê mang: “Lẽ nào em bị mắc bệnh hoang tưởng rồi sao?”
“Em đừng nghĩ nhiều, mấy ngày này ít đi đến mấy chỗ lạ.

Bắt đầu từ mai anh sẽ bảo tài xế đưa đón em đi làm.”
“Một bác sĩ như em còn thuê cả tài xế, quả thực không muốn quá có cá tính vậy đâu.”
“Còn kén nữa.

Em ngủ trước đi, anh đến phòng làm việc xem văn kiện.”
“Ngày mai xem không được sao?”
“Văn kiện khẩn, đêm nay nhất định phải đưa ra kết quả.”
“Vậy đừng làm quá muộn, làm xong cũng đừng ngủ ở phòng làm việc.” Tô Dương Dương dặn.
Có mấy lần, Hàn Khải Uy sau khi xử lý công văn xong, sợ về phòng sẽ làm phiền cô mà trực tiếp ngủ ở phòng làm việc.
“Biết rồi, em ngủ đi.”
Hàn Khải Uy nói xong thì đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Sau khi Hàn Khải Uy ngồi trước bàn sách, màn hình điện thoại liền nhấp nháy đèn xanh, cho thấy vừa có tin nhắn mới đến.
Hàn Khải Uy mở máy tính xách tay lên, đang xem trong hòm thư có một email chưa đọc.
Là Thẩm Diệu Quân gửi đến.
Hàn Khải Uy mau chóng lướt nhanh tin tức bên trên.
Sau đó cầm điện thoại gọi cho Thẩm Diệu Quân.
Thẩm Diệu Quân nghe máy thì hỏi: “Xem email rồi chứ?”
“Tin tức có chắc chắn là thật không?”
“Tôi đã đối chiếu quá rồi, chắc chắn là thật.” Thẩm Diệu Quân nói: “Đúng rồi, hôm nay tôi đến đơn vị làm việc của vợ tôi, phát hiện bọn họ đã bắt đầu điều tra vụ án nổ bom của bác sĩ Tô nhà cậu, có chút thông tin thì tôi đã tổng hợp trong email vừa gửi cậu rồi.”
“Mấy người đó tối này cũng bám theo cô ấy.” Hàn Khải Uy bình tĩnh nói.
“Đám người này rốt cuộc muốn làm cái gì?” Trong giọng điệu của Thẩm Diệu Quân có chút nghi hoặc.
“Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”
“Hở?”
“Bác sĩ Tô nhà tôi một ngày trước đi đến tập đoàn Hàn Thị, ngày thứ hai xe của cô ấy bị nổ.

Tôi cho rằng đây không phải sự trùng hợp.”
“Cậu nghĩ như vậy cũng đúng, giống như vụ án của Ưu Hạnh Mai, rất có khả năng người yêu thầm cậu làm.”
“Tôi cho rằng là Ninh Duy.” Giọng nói của Hàn Khải Uy rất chắc chắn.
“Người này tôi trước đó đã giúp vợ của tôi tra, thông tin của cô ta ghi rõ cô ta đã chết 10 năm trước rồi, còn là mắc bệnh nan y.

Cậu sao cho rằng người như vậy có động cơ gây án?”
“Tôi trước cũng không chắc chắn, nhưng gần đây tất cả những chuyện xảy ra khiến tôi càng lúc càng chắc chắn, cô ta còn sống, hơn nữa bắt đầu báo thù.”
“Cậu sao lại chọc vào cô ta?”
“Tôi cũng rất hiếu kỳ.

Có điều tôi nghĩ không phải vì tôi đã chọc phải cô ta, cô ta mới báo thù, mà là người trên thế giới này, nhớ được cô ta càng ngày càng ít.

Cô ta nghĩ làm cái gì đó để người khác luôn nhớ đến cô ta.”
“Cậu không đùa đấy chứ?”
“Không.”
“Cậu từ đâu mà có suy nghĩ như vậy?”
“Chỉ cần anh cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện mấy biến cố này đều bắt nguồn sau khi tôi và Mạc Nhậm Mộ lần lượt kết hôn, động tác của cô ta trở nên càng lúc càng to gan.

Ở trong lòng cô ta tôi và Mạc Nhậm Mộ không thể quên được cô ta, và kết hôn với người phụ nữ khác.”
“Đầu của cô ta có bệnh à?”
“Có thể nói như vậy.

Cô ta khả năng không có bị ung thư xương, mà là có loại lý do không thể nói nào đó phải biến mất.

Ung thư xương là phương thức nhanh nhất mà khi đó cô ta có thể nghĩ tới.”
“Theo điều tra của vợ tôi, cô ta còn có một anh trai, điều này phải giải thích thế nào? Anh trai cô ta không thể nào quên cô ta.”
“Ninh Cảnh Phong nhìn quen cảnh sống chết rồi, sớm đã có cái nhìn thoáng.

Hai người bọn họ không có người thân nào khác, người có thể nhớ cô ta không nhiều.”
Thẩm Diệu Quân thầm trợn mắt, cảm thán nói: “Đây là loại bệnh thần kinh gì thế! Theo như cách nói vừa rồi của cậu thì có khả năng cô gái này bây giờ đang đứng ở góc nào đó lén quan sát phản ứng của các cậu, bởi vì cô ta muốn có loại ảo giác mình là Thượng đế, có thể khiến cô ta tùy ý điều khiển hỷ nộ ái ố cùng sống chết của người khác.

Có điều loại người này thường có một bệnh, bệnh này còn là vợ cậu lúc đầu nói với vợ tôi.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play