"Một lát nữa con sẽ thương lượng với Khải Uy một chút."
"Được được."
"Căn nhà mà trước đó chị Phương đã ở dự định xử lý như thế nào?"
Tô Phương nói: "Chị dự định bán đi, căn nhà kia đối với chị mà nói có quá nhiều kí ức đau khổ, cứ ở mãi nơi đó cũng không tốt đối với Minh Minh.

Hai ngày trước chị đã liên lạc với bên môi giới, căn nhà kia vẫn còn ổn, hẳn là có thể bán trong vòng một tháng."
"Chị có thể nghĩ như vậy thì thật tốt, mấy ngày nay ba mẹ của Lý Biện có đến quấy rầy chị không?"
"Không có, bây giờ bọn họ đang bận rộn tìm kiếm các mối quan hệ để giảm án cho con trai của bọn họ, không có thời gian để đến tìm chị gây phiền phức.

Lần trước Khải Uy đã dọa bọn họ sợ rồi, chị nghĩ là sau này bọn họ cũng sẽ không dám đến nữa đâu." Giọng điệu của Tô Phương cực kỳ bình thản, dường như là đang nói đến chuyện của người lạ nào đó.
**

Buổi tối, Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy về đến biệt thự của mình.
Tô Dương Dương nói về cuộc trò chuyện với mẹ và bác: "Thổ hào, anh cảm thấy là chúng ta nên thu tiền nhà hay là bán căn nhà đó cho chị Phương mới tốt hơn?"
"Cái này là do mẹ vợ đã nhắc nhở em à?" Hàn Khải Uy tháo cà vạt rồi nói, anh không nghĩ là cái cô gái nhỏ này sẽ nghĩ được như vậy.
"Ừm."
"Bán cho bọn họ với giá mà năm đó anh đã mua vào."
Tô Dương Dương trợn tròn mắt: "Giá cả của mảnh đất đó cũng đã tăng lên gấp mấy lần, anh bán như vậy là quá lỗ rồi."
Hàn Khải Uy cười nói: "May mắn là em không làm kinh doanh, nếu không thì thật sự sẽ thua thiệt chết mất."
"Đây là có ý gì?"
"Lúc mà em nói giá nhà với bọn họ thì cứ nói giá cả năm đó mua vào cho bọn họ, chính bọn họ cũng biết một mảnh đất ở khu dân cư bây giờ giá cao bao nhiêu, nếu như mà bọn họ là người biết đối nhân xử thế thì sẽ không thật sự mua với giá tiền này, đến lúc đó ân tình của em cũng đã đưa, cũng sẽ không tổn thất kinh tế."
"Ừm, quả thật là em không nghĩ đến phương diện này.

Em chỉ nghĩ nếu như dùng cách cho thuê nhà, trong thời gian ngắn hạn thì chị Phương sẽ rất cảm kích chúng ta, nhưng sau đó liền biến thành quan hệ của chủ thuê nhà và khách thuê, ngược lại sẽ gây bất lợi cho mối quan hệ họ hàng.

Nếu như chỉ cần mua bán đứt một lần, vậy thì cũng có thể giữ phần ân tình này lại."
"Trẻ nhỏ dễ dạy."
Tô Dương Dương ngượng ngừng gãi gãi đầu một cái: "Thổ hào, nếu như có chỗ nào mà em làm không tốt, anh nói thêm để nhắc nhở em một chút, em sẽ hiểu rất nhanh thôi, em sẽ từ từ thay đổi."
"Tính cách của em rất tốt, không cần phải thay đổi.

Cứ dựa vào chuyện sáng ngày hôm nay mà nói, nếu như không phải là do em phát hiện xe có chỗ không thích hợp, xông lên phía trước kéo cảnh sát giao thông, cảnh sát giao thông kia cũng không thể nào bổ nhào lên trên người của em vào lúc mà bom phát nổ, giúp em ngăn chặn bom nổ."
"Em không có nghĩ nhiều như vậy, nếu như mà anh ta bị thương ở trên xe của em thì em cũng không biết phải làm sao."
"Đó là do lúc em gặp nguy hiểm thì em sẽ không nghĩ nhiều như vậy, hành động đó của em mới đáng để ngưỡng mộ."
"Được anh khen thật là ngại quá đi." Tô Dương Dương nói, hơi ngại ngùng đưa tay muốn vò đầu.
Bàn tay bị Hàn Khải Uy bắt lại ở giữa không trung, anh nhíu mày nhìn máu bầm ở trên tay của cô: "Em đã đi kiểm tra toàn thân chưa, có bị thương chỗ nào không?"
"Em chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, còn có lúc bị anh cảnh sát giao thông kia bổ nhào vào, lúc đó thì em cắn phải đầu lưỡi của mình, đầu lưỡi của em hơi đau một chút."

Hàn Khải Uy đứng lên: "Để anh đi lấy thuốc cho em."
"Cảm ơn ông xã."
Hàn Khải Uy mỉm cười đi ra khỏi phòng.
**
Bởi vì xe của Tô Dương Dương phát nổ, cho nên mới sáng sớm thì cô đã dậy rồi.
Hàn Khải Uy đi chạy bộ buổi sáng về nhà thấy cô đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nghi ngờ nói: "Sao hôm nay em lại dậy sớm như vậy?"
"Không phải là không có xe ư? Em phải đi ra ngoài sớm một chút, né giờ cao điểm."
Hàn Khải Uy vòng tay trước ngực, đứng từ trên cao nhìn xuống cô: "Em cho rằng gara ở trong nhà của chúng ta là để đem ra để trưng bày hả."
"Hả?" Tô Dương Dương một mặt ngơ ngác nhìn Hàn Vân Nhi đi xuống từ trên lầu: "Bà cô nhỏ ơi, anh hai của em sáng sớm đã khoe của với chị rồi."
Hàn Vân Nhi miễn cưỡng lườm cô một cái: "Nếu không thì không phải do chị cứ luôn không chú ý, cho nên mới có thể khiến anh của em chủ động khoe ra hay sao? Chậc chậc chậc, chị thế mà lại nghĩ rằng xe của chị đã bị nổ thì chị sẽ chen chúc trên tàu điện ngầm đi làm, chị dâu à, đối với tiền tài mà chị lại không có cảm giác, em chỉ phục chị thôi."
Tô Dương Dương lặng lẽ thu mình vào góc tường, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Cô cũng cảm thấy quả thật là cô đã không đặt tiền tài của thổ hào nhà cô vào trong mắt.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, trước tiên tôi sẽ tiêu hết sáu trăm tỷ kia, để xây dựng chút cảm giác phú bà."
Hàn Khải Uy, Hàn Vân Nhi: "..."
Sau khi ăn điểm tâm xong, Hàn Khải Uy dẫn Tô Dương Dương đi vào gara được xây dựng độc lập.
Tô Dương Dương nhìn hai mươi mấy chiếc xe ở trong gara, lập tức sợ đến ngây người.
Tô Dương Dương tò mò hỏi: "Thổ hào, anh mua nhiều xe như vậy, tại sao bình thường anh chỉ lái chiếc Maserati?"
"Lái quen rồi, cũng rất thuận tay." Hàn Khải Uy dẫn cô đến trước một chiếc xe màu trắng dành cho nữ: "Chiếc này thế nào? Là trước kia chuẩn bị cho Vân Nhi, chiếc xe đã đặt trước cho em ba tháng sau mới về nước."
"Em lái xe gì cũng có thể hết, không cần phải đặt trước vì em đâu, trong gara còn có nhiều xe như vậy, vẫn cứ luôn để ở đây thật sự lãng phí mà."
"Vậy bình thường nếu không có việc gì thì em cứ thay phiên nhau mà chạy, một tuần lễ có thể đổi một chiếc xe."
"Vẫn là quên đi, tùy ý chọn ra một chiếc xe ở chỗ này của anh cũng phải mấy chục tỷ, nếu như mà em lái chiếc xe mấy chục tỷ đến bệnh viện làm việc, nếu như không bị người khác nói khoe của thì không thể rồi."
"Không cần thiết phải quá quan tâm đến cách nhìn của người khác, nếu như em thích những chiếc xe này thì cứ lái một lần đi, xe chính là dùng để sử dụng."
"Cũng không phải là quan tâm đến quan điểm của người khác, đối với em mà nói thì xe cũng chỉ là một phương tiện giao thông, mà dựa vào kỹ thuật lái xe của em, nếu như lại va chạm thì em đau lòng muốn chết." Tô Dương Dương di chuyển xung quanh chiếc xe dành cho nữ màu trắng hai lần: "Vân Nhi có đồng ý không?"
"Trong thời gian ngắn hạn thì con bé sẽ không lái xe."

"Vậy thì trước tiên em cứ lái chiếc xe này của em ấy, đến lúc đó xe mà anh mua cho em đã đến rồi thì em ấy lại dùng chiếc của em, lúc đó em ấy cũng đã sinh xong cục cưng, kiêng cử xong rồi."
Hàn Khải Uy vỗ vỗ sau lưng của cô: "Vào ngồi thử cảm giác chút đi?"
"Ừm." Tô Dương Dương kéo cửa ghế lái ra ngồi vào trong xe, khởi động xe.
Sau khi lái một vòng, cô phát hiện là không so sánh thì sẽ không có tổn thương.
So sánh với chiếc xe này thì chiếc xe Polo nhỏ của cô quả thật giống như là một chiếc xe được nhặt trong thùng rác.
**
Tô Dương Dương lái chiếc xe mới tung tăng đi làm, tâm trạng quả thật tươi đẹp đến nỗi không thể tươi đẹp hơn nữa.
Sau khi chạy xe vào bãi đậu xe ở dưới đất, bị anh trai bảo vệ và các đồng nghiệp trêu chọc cả một đường.
"Bác sĩ Tô, đổi xe rồi à? Chiếc xe này cực kỳ phù hợp với khí chất cao quý, lãnh diễm của cô."
"Bác sĩ Tô, hôm qua vừa mới đi báo hỏng một chiếc xe, hôm nay đã đổi một chiếc xe khác đắt gấp mấy chục lần, cầu ôm đùi."
"..."
Tô Dương Dương cả đường xám xịt leo lên trên văn phòng.
Quả nhiên là bình thường biểu hiện quá hoạt bát, khiến cho các đồng nghiệp đều cho rằng rất quen thuộc với cô, ai cũng đến đùa giỡn một câu.
**
Tô Dương Dương làm xong công việc buổi sáng, sau khi cơm nước xong xuôi thì đến phòng bệnh của anh trai cảnh sát giao thông.
Anh trai cảnh sát giao thông tốt xấu gì cũng đã cứu cô, cô đúng lúc cũng đang ở trong cùng một cái bệnh viện, không thể nào không đi thăm người ta được.
Tô Dương Dương đứng cách một cánh cửa sổ nhỏ ở phòng bệnh nhìn vào bên trong, nhìn thấy chỉ có một mình anh trai cảnh sát giao thông đang ở trong phòng bệnh, cô liền đẩy cửa đi vào.
"Anh Lưu, anh đã khỏe hơn chút nào chưa? Tôi đến đây thăm anh một chút.".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play