“Em không sao cả, lúc chúng em phẫu thuật cả ngày lẫn đêm, vượt qua thời gian vất vả ấy là được rồi.”
“Bác sĩ Tô, bây giờ em không phẫu thuật nữa.”
Tô Dương Dương nghe vậy vừa uống sữa vừa dựa đầu vào vai Hàn Khải Uy làm nũng: “Chủ tịch Hàn, như vậy được chưa?”
“Tàm tạm.”
“Đại hiệp, anh đang không tự tin với sức quyến rũ của mình đến độ nào thế? Cứ bắt một người phụ nữ mạnh mẽ độc lập như em bày ra vẻ mặt e thẹn ngốc nghếch dễ thương, anh mới hài lòng.”
“Có một ông chồng giỏi giang như này, em không tranh thủ lợi dụng không thấy phí à?”
“Sao lại không tranh thủ lợi dụng? Ngày nào em cũng lợi dụng sự ảnh hưởng của anh để chứng minh sự tồn tại của mình ở các phòng làm việc.” Tô Dương Dương cười hi hi nói.
“Em cười trông như hoa rau răm ý, ngốc chết đi được.
Mau ngủ đi!”
“Đã bảo trong mắt người yêu mình là Tây Thi mà? Cho dù em là hoa rau răm, thì cũng hoa rau răm vô cùng tươi tắn, vô cùng duyên dáng và không bám bụi trần.”
Để đáp lại cô Hàn Khải Uy kéo luôn đầu cô vào trong lòng mình.
Tô Dương Dương hậm hực mấy tiếng, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cho đến một giờ sáng Tô Phương mới ra khỏi phòng phẫu thuật.
Tô Dương Dương nắm đôi tay lạnh lẽo của cô ấy, trong lòng vô cùng buồn bã.
Ngày hôm sau Tô Phương tỉnh lại, cô ấy nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ và Tô Dương Dương đang nằm bên giường cô ấy ngủ mới sâu sắc hiểu rằng, tối qua hành động nghĩ không thông của mình chỉ có thể làm tổn thương người thân và người cô yêu.
Sau năm phút khi Tô Phương tỉnh lại Tô Dương Dương cũng tỉnh giấc: “Chị Phương, chị thấy đỡ hơn chưa?”
Tô Phương yếu ớt gật đầu: “Tối qua làm phiền em rồi.”
“Chị không sao thì tốt.
Bây giờ còn khó chịu không? Em gọi bác sĩ đến xem cho chị.”
“Dương Dương, chị không sao, về sau cũng sẽ không sao.” Tô Phương bình thản nói.
Tô Dương Dương ngẩn người, hiểu ra ý nghĩa đằng sau lời nói của Tô Phương nên cười tươi tắn: “Chị còn dám làm chuyện như hôm qua, em sẽ đánh chết chị.
Đừng tưởng chị là chị em mà em sẽ nương tay!”
Mắt Tô Phương ươn ướt, cô ấy cố gắng chớp chớp mắt nói: “Có ai uy hiếp bệnh nhân như em không?”
“Đối mặt với bệnh nhân không biết sống chết thì phải uy hiếp.” Tô Dương Dương cười: “Chị muốn ăn gì, em ra ngoài mua cho.”
Tô Phương dùng ánh nhìn đồ ngốc nhìn cô: “Em có gặp ai vừa rửa ruột mà muốn ăn không?”
“A, em quên mất, quên mất.
Thế em đi mua đồ đến ăn cạnh giường chị để cho chị thèm.”
Tô Phương: “...”
Tô Dương Dương ở bệnh viện với Tô Phương ba ngày, hầu như trông cô ấy không rời nửa bước.
Sau khi chắc chắn tinh thần cô ấy ổn định, Tô Dương Dương mới đưa Minh Minh tới bệnh viện.
Nhìn hai người nói chuyện với nhau trên giường, Tô Phương cười vừa dịu dàng vừa hiền từ, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Sinh vật như phụ nữ trông mềm mại yếu ớt, nhưng sức mạnh khi đối mặt với áp lực, khó khăn và bước đường cùng trong cuộc đời còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông.
Có Minh Minh ở đó thì cho dù Tô Phương không có ý chí chiến đấu trong cuộc đời, nhưng cũng sẽ làm tốt hơn ai hết vì đứa trẻ.
Tô Dương Dương rời khỏi phòng bệnh, cho hai mẹ con không gian nói chuyện.
Vừa đóng lại cửa thì điện thoại của cô reo.
Tô Dương Dương lấy điện thoại ra, nhận ra là Trình Nguyệt Như gọi đến,
Tim cô đập một cái, không muốn nghe cho lắm nhưng vẫn kìm xuống mà nghe.
Tô Dương Dương nói: “Pháp y Trình, lại có vụ án nào tìm đến tôi à, hay có vụ án nào liên quan đến tôi?”
Trình Nguyệt Như ở đầu bên kia cười ha ha: “Ồ, cũng khá quen thuộc rồi nhỉ.”
“Tôi cũng không muốn quen lối như vậy nhưng có cách nào đâu, chị có sức mạnh như vậy mà.”
Trình Nguyệt Như xì một tiếng: “Cô phá hoại sự tích cực làm việc của tôi quá, về sau tôi còn bắt đầu làm việc thế nào nữa.
Ít ra tôi cũng phục vụ vì dân đấy!”
“Tôi sai rồi, nhận thức của công dân nhỏ bé như tôi không cao như vậy.
Về sau sẽ theo bước chị, chị nhất định đừng bị tôi phá hoại, trở thành một nữ pháp y khẩu phật tâm xà.”
“Bây giờ nịnh nọt không kịp rồi.”
“Mau nói chuyện nghiêm túc, tôi đang bận, tôi là người bận rộn lắm đấy.”
“Biết rồi, không phải bận chăm sóc chị cô sao.
Tôi hiểu.”
Tô Dương Dương cạn lời: “Đến cái này chị cũng biết à? Chị cho người theo dõi tôi?”
“Tôi không rảnh thế.
Cô nhìn sang hướng chỗ bãi cỏ bên phải đi.”
Tô Dương Dương nghe Trình Nguyệt Như quay một vòng, nhìn thấy bãi cỏ bệnh viện có một người phụ nữ cao cao, đứng cạnh một chiếc xe hạng sang vẫy tay với mình.
Tô Dương Dương nhìn một lúc nhận ra là Trình Nguyệt Như mặc đồ bình thường: “Chị à, chị không nói sớm, dọa tôi suýt phát khóc.”
“Lăn xuống đây.” Trình Nguyệt Như nói.
“Lăn ngay đây.”
Tô Dương Dương cắp chân lên chạy đến trước mặt Trình Nguyệt Như: “Pháp y Trình, hôm nay chị rảnh rỗi bắt đầu đi kiểm tra bệnh viện à?”
Trình Nguyệt Như dựa vào xe nói: “Có đồng nghiệp bị thường nên tới thăm.”
Tô Dương Dương đánh giá xe của Trình Nguyệt Như: “Xe này của chị chắc mấy tỉ nhỉ, chị lái xe này đi làm bộ trưởng của chị không lườm chị mỗi ngày à?”
“Tôi giỏi tìm đến cái chết như nào mới dám lái xe này đi làm chứ, lương một tháng của tôi còn chẳng đủ mua xăng cho nó, ngày nghỉ thì lái cho đỡ thèm.”
Lúc trước Tô Dương Dương tò mò gia thế nhà Trình Nguyệt Như, tìm rất nhiều thứ liên quan đến Trình Nguyệt Như, nhưng nhà họ Trình và nhà họ Hàn chẳng bao giờ tiết lộ chuyện riêng của người nhà cả, bởi vậy cô biết không nhiều.
“Phú bà, chị cứ nói với tôi nhà chị giàu đến cỡ nào đi!”
“Cũng tầm tầm nhà chồng cô.
Cô về hỏi chồng cô, chuyện buôn dưa riêng tư gì moi hết ra.”
“Chị đứng trước mặt tôi rồi mà tôi còn phải tìm chồng buôn dưa á?” Tô Dương Dương liếc xéo cô ấy.
“Tôi tự buôn về nhà mình, tôi có rảnh thế đâu?”
“Thi thoảng thỏa mãn tí lòng tò mò của con dân thèm dưa.
Nhà chị giàu như thế, bố mẹ chị lại để chị đi làm pháp y vừa khổ vừa nguy hiểm lại ít tiền.
Bọn họ nghĩ gì vậy chứ?”
“Bọn họ nghĩ gì tôi không quan tâm.
Tôi chỉ biết tôi khá thích công việc này.
Nhà tôi có nhiều tiền thế nhưng căn bản không cần tôi kiếm thêm, thế nên tôi làm gì cũng được.
Về sau bọn họ cần tôi giúp, tôi sẽ về quản lí công ty của nhà.”
“Chị sống thoải mái quá đi.”To Dương Dương vô cùng ngưỡng mộ.
“Nếu không vì sao ai cũng muốn có quyền có tiền? Chính là vì muốn được tự do lựa chọn cuộc sống và công việc cho mình.
Còn nữa, cô cũng gả cho Hàn Khả Uy rồi, vẫn vất vả làm bác sĩ lại chẳng kiếm được bao nhiêu, có phải đầu cô úng nước rồi không?”
“Chị có tiền, chị nói gì cũng đúng.
Tôi có lòng bao dung to lớn không tính toán với chị.”
Trình Nguyệt Như xem đồng hồ: “Hôm nay cô có đi làm không? Không đi làm thì chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
“Hôm nay là ngày xin nghỉ cuối cùng, đi thôi.”
Trình Nguyệt Như mở cửa xe, sau khi Tô Dương Dương lên xe thì cô ấy mới khởi động xe..