"Nói như vậy nhóm đầu tiên đi đến hiện trường không phải là các cô?"
"Không phải, nhưng cũng là người trong ngành của chúng tôi.
Cô nghi ngờ có người phá hoại hiện trường đầu tiên sao?"
"Ngược lại không có.
Bây giờ tất cả những vấn đề và nghi ngờ có thể rút lại thành hai điểm.
Một là thời gian tử vong của Ưu Hạnh Mai, hai là nguyên nhân tại sao điện thoại di động của Khải Uy không cách nào sử dụng được."
"Ừm.
Trước tiên là tiến hành kiểm tra loại trừ từ hai điểm này.
Trình Nguyệt Như nhìn lướt qua thời gian dưới góc màn hình máy tính: "Đã hơn ba giờ rồi, cô ngủ sớm một chút đi.
Nếu vụ án có tiến triển gì tôi sẽ thông báo cho cô biết."
"Làm phiền cô rồi."
"Là công việc của tôi mà.
Tôi cũng phải chợp mắt một chút đây, hai ngày nay tôi làm việc liên tục không nghỉ ngơi được bao nhiêu."
"Cô nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."
"Ừm, tạm biệt bác sĩ Tô."
Tô Dương Dương cúp máy nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên.
Cô bây giờ sẽ không khăng khăng cho rằng cô là nguyên nhân khiến cho Khải Uy bị người khác hãm hại, hoặc là bởi vì Hàn Khải Uy mà cô mới bị hãm hại.
Bọn họ là vợ chồng, là một thể.
Những người kia là nhắm vào bọn họ.
Mà mục đích thực sự của bọn họ là gì thì cô vẫn còn mơ hồ không rõ.
Hôm sau.
Tô Dương Dương rời giường từ sớm, cô trang điểm để che giấu vẻ mặt tiều tụy của mình, không muốn để ba mẹ phải lo lắng cho cô.
Cô vốn tưởng rằng cô sẽ thấp thỏm không yên đến nỗi không ngủ được nhưng khoảng thời gian này cường độ công việc cấp cứu cao, cô thu hoạch được không ít.
Ngay cả khi cô bồn chồn và lo lắng, cô cũng phải buộc mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ để có thể đối mặt với những căn bệnh phức tạp bằng trạng thái tinh thần đầy đủ nhất mỗi khi vào phòng mổ.
Tối qua cũng như thế.
Cô biết cho dù cô có căng thẳng, lo lắng cũng không có bất kỳ tác dụng thực tế nào, ngược lại chỉ sẽ khiến tinh thần của cô sụp đổ, từ đó ảnh hưởng đến người nhà của cô.
Lúc Tô Dương Dương xuống lầu thím Lê và hai người giúp việc khác đã ở nhà bếp chuẩn bị bữa sáng rồi.
Tô Dương Dương đi tới cửa phòng bếp: "Thím Lê, có cần tôi giúp không?"
"Không cần đầu mợ chủ, mợ ra ngoài tản bộ đi, làm xong bữa sáng tôi sẽ gọi mợ."
Tô Dương Dương đi ra cửa vừa lúc thấy Hàn Vân Nhi vác bụng bầu khệ nệ đi xuống.
Hàn Vân Nhi nhìn sắc mặt của Tô Dương Dương nói: "Chị dâu, chị đừng lo lắng."
Tô Dương Dương mỉm cười nói: "Tối qua không quấy rầy đến em chứ?"
"Em tỉnh rồi, chỉ là không đi xuống mà thôi." Hạ Vân Nhi nói xong thì ra sau vườn.
Tô Dương Dương ở sau lưng cô ấy, chậm rãi bước tới.
Hàn Vân Nhi bình tĩnh nói: "Chị có nghĩ tại sao người trong ngành công an biết được anh hai là kẻ tình nghi lớn nhất lại không hề chần chừ mà ngay lập tức tới bắt người không?"
"Phía trên có thế lực lớn hơn Khải Uy?"
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, những chuyện như thế này cũng không có gì lạ cả.
Nhưng phía cảnh sát phản ứng nhanh lẹ và nhạy bén như vậy đúng là hơi khác thường.
Anh hai lại phối hợp như vậy thì càng không bình thường."
Tô Dương Dương vốn còn cảm thấy phân tích của cô và Trình Nguyệt Như tối qua rất có lý, bây giờ nghe Hàn Vân Nhi nói như vậy cô mới phát hiện bản thân cô đúng là suy nghĩ quá đơn giản.
Phân tích của Trình Nguyệt Như và Hàn Vân Nhi đều có lý.
Trình Nguyệt Như là một trong những người điều tra vụ án, ở một mức độ nào đó thái độ của cô ấy chính là đại diện cho thái độ và mạch suy nghĩ của phía chính phủ.
Cách nhìn nhận vấn đề của Hạ Vân Nhi thì lại càng nghiêng về mạch suy nghĩ của cô ấy hơn, cũng càng gần gũi với cách nghĩ của Hàn Khải Uy hơn.
"Ý của em là Khải Uy biết có người muốn hãm hại anh ấy, đồng thời còn biết chút đỉnh về nguyên nhân cái chết của Ưu Hạnh Mai."
"Ừm." Hạ Vân Nhi mỉm cười nhìn cô: "Chị dâu, không tệ mà, ngủ đủ giấc rồi đầu óc cũng linh hoạt hơn."
"Nếu em không nói thì chị đúng là không nghĩ tới chuyện này, bây giờ đầu óc của chị rất trì trệ."
"Chị làm rất khá, không cần phải gấp.
Chị gả cho anh hai của em không phải là để làm tán ô cho anh ấy mà là để anh ấy bảo vệ chị.
Cho dù anh hai không có ở nhà, thì vẫn còn ông nội và ba.
Bọn họ đều là những người từng trải, hoàn toàn có năng lực ứng phó với những chuyện này."
Nghe xong câu nói của Hàn Vân Nhi, tâm trạng đang rối bời của Tô Dương Dương cũng lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều: "Vân Nhi, cảm ơn em đã nói những lời này với chị."
"Chị là người do anh hai em chọn, em là yêu ai yêu cả đường đi lối về." Hàn Vân Nhi mỉm cười nói.
"Người được nuôi dưỡng trong những gia tộc lớn đúng là không giống với người bình thường, quá ung dung thong thả."
"Đúng vậy.
Nếu không tại sao người người đều muốn có tiền có quyền? Không phải chỉ là vì lúc gặp phải khó khăn sẽ càng thêm ung dung bình tĩnh hơn một chút sao?"
"Vân Nhi à, em nói đúng lắm."
Hàn Vân Nhi mỉm cười nhìn cô.
Sau khi Tô Dương Dương ăn sáng xong thì cô lái chiếc POLO đưa Tiểu Bảo đến trường, sau đó lại chạy tới bệnh viện.
Cô đến văn phòng muộn.
Không biết Tiểu Yên đang xem gì nhưng vẻ mặt cực kỳ căm tức, khuôn mặt nhịn đến đỏ bừng.
Tô Dương Dương buồn cười nhìn cô ấy: "Em sao vậy?"
"Chị Tô, dân mạng quá đáng trách lại dám nói tổng giám đốc Hàn như thế!"
"Đều là một đám ăn không ngồi rồi ngoài đời, em quan tâm đến bọn họ làm gì?" Tô Dương Dương để túi xách vào chỗ, đổi sang áo blouse trắng: "Hôm nay thi đấy, em chuẩn bị thế nào rồi?"
"Chị có thể đừng nhắc tới chuyện này không? Em rất căng thẳng."
"Nếu em không đậu chị sẽ tống cổ em ngay.
Chị đã cho em thời gian ba tháng để xem sách, em mà còn giở mánh khóe ra nữa thì da mặt chị có dày hơn nữa cũng bị em làm mất sạch."
"Người ta biết rồi, em đi đến trường thi ngay đây." Tiểu Yên giận dữ để điện thoại di động xuống, kiểm tra lại bút thước một lần nữa, sau đó nói với Tô Dương Dương: "Chị Tô, chị đừng nghe trên mạng nói mò, tổng giám đốc Hàn của em chắc chắn không phải là người như vậy!"
Cô ta nói xong thì ngoe nguẩy bước đi.
Tô Dương Dương mở điện thoại ra xem, trên Facebook, google đều ngập tràn tin tức Hàn Khải Uy giết hại bạn gái cũ.
Trong đó cũng có không ít mấy bức ảnh tương tự như ảnh hiện trường vụ án, chụp rất mơ hồ, giấu đầu hở đuôi, nhưng lại dẫn đến hiệu quả đổ dầu vào lửa.
Dân mạng không cần quá nhiều tin tức, bọn họ vẫn có thể suy nghĩ ra vô số tình tiết cẩu huyết hoặc hồi hộp rồi sau đó mạnh ai nấy tự sướng.
Tô Dương Dương xem một lát thì thoát ra, sau đó mở trang web chính thức của tập đoàn Hàn thị.
Trang web chính thức của tập đoàn đã thất thủ.
Bắt đầu từ lúc tin tức đầu tiên về việc Hàn Khải Uy sát hại bạn gái cũ được đăng lên mạng, đến lúc này chẳng qua chỉ mới có bốn tiếng mà thôi.
Phía dưới trang web và facebook chính thức đã có hơn bốn trăm ngàn lượt chia sẻ và bình luận.
Ngay cả tin tức ngoại tình của minh tinh tuyến đầu cũng không bùng nổ bằng tin tức này.
Hàn Khải Uy quanh năm qua lại với giới chính trị, giới kinh doanh, tất cả mọi người đều đòi hỏi anh phải có trách nhiệm xã hội và trách nhiệm doanh nghiệp.
Tin tức như vậy chắc chắn sẽ khiến cho tập đoàn Hàn thị không thể thoát khỏi tầm nhìn của người khác trong thời gian ngắn.
Tô Dương Dương hơi nhíu mày, không biết Hàn Gia Mẫn sẽ xử lý khủng hoảng này như thế nào, liệu có thể giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này đến mức thấp nhất không?
Tô Dương Dương vất vả lắm mới chịu đựng hết ngày làm việc.
Hôm nay là một ngày cô làm việc cực khổ nhất, quả thật đúng là một ngày bằng ba thu.
Cũng may hôm nay không có trường hợp cấp cứu và ca mổ, nếu không cô có thể gặp phải tai nạn y tế cùng lúc với nhà dột còn gặp trời mưa.
Tô Dương Dương vừa tan tầm đã lái xe đi đến phân cục của Trình Nguyệt Như, sau khi nói rõ mục đích đến thì cô được dẫn vào một tòa nhà cách cổng lớn khá gần.
"Bây giờ pháp y Trình và đội trưởng Trương đang ở phòng camera, cô đến phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự ở lầu một hỏi thăm tầng lầu cụ thể của bọn họ xem ở chỗ nào."
"Cảm ơn." Tô Dương Dương đậu xe vào chỗ trống xong thì nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự..