Nếu cô đến đây sớm một chút, nói không chừng đã có thể giúp Diệp Nhạc Vân giải quyết hết tất cả vấn đề rồi.
Lúc Diệp Nhạc Vân gặp được chuyện khó khăn, cũng không có gọi điện cho cô, là bởi vì chuyện lúc đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ấy rồi.
Tô Dương Dương uể oải nhìn con đường phía trước, mặt đờ ra.
Hàn Khải Uy vỗ vỗ đầu của cô: “Bây giờ Diệp Nhạc Vân còn chưa xảy ra chuyện gì đâu, thứ đối phương muốn là tiền, không phải là một người chết, bọn họ cũng không phải ai thiếu nợ cờ bạc thì đều giết chết người đó đâu.

Rất có khả năng là Diệp Nhạc Vân đang tìm cách mượn tiền.”
“Nếu như cô ấy cần một số tiền lớn trong khoảng thời gian ngắn, vậy em không phải là người mượn tiền tốt nhất sao? Vì sao cô ấy lại không đi tìm em chứ?”
Hàn Khải Uy bất đắc dĩ lắc đầu: “Em đó, vừa gặp phải chuyện này là ngốc ngay.”
Tô Dương Dương khó hiểu nhìn Hàn Khải Uy, không rõ anh có ý gì.
Hàn Khải Uy khởi động xe, lái xe vào đường chính.
Sau đó nói: “Em luôn cho rằng tình bạn của em và Diệp Nhạc Vân rất bền chắc, không có kẽ hở, là bởi vì em ở trong mối quan hệ này nắm vị trí chủ đạo phần lớn thời gian, rất nhiều lúc đều là do Diệp Nhạc Vân phối hợp với em.

Sau khi em kết hôn rồi, chênh lệch giữa em và cô ấy càng lúc càng lớn.

Thân là một người luôn đi sát theo em, em càng lúc càng tốt, cô ấy lại liên tục bị người nhà liên lụy, thậm chí còn vác một món nợ lớn trên lưng.

Em cho rằng trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy cân bằng sao? Lý trí của cô ấy sẽ nói với cô ấy rằng, em sẽ là người có thể giúp cô ấy giải quyết chuyện khó khăn này, nhưng mà lòng tự trọng của cô ấy lại không cho phép bản thân mình thua kém em.”
Tô Dương Dương ngơ ngác nhìn Hàn Khải Uy, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp hiểu ra lời Hàn Khải Uy vừa nói là có ý gì.
Hàn Khải Uy tiếp tục nói: “Tôi không có ý định can thiệp vào việc kết bạn của em, chỉ là từng gặp những trường hợp bạn bè phản bội, xa cách quá nhiều trên thương trường rồi, cho nên muốn nhắc nhở em thôi.”
Tô Dương Dương không khỏi cẩn thận suy nghĩ lại những gì Hàn Khải Uy nói, trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Cô và Diệp Nhạc Vân là bạn học, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Nhạc Vân, cô lập tức có thiện cảm, cô ấy tuy ăn mặc mộc mạc giản dị nhưng lại sạch sẽ chỉnh tề rồi.
Trong quá trình hai người ở chung, Diệp Nhạc Vân cũng không phải luôn hưởng thụ sự giúp đỡ của cô mà cũng sẽ cố gắng giúp cô những việc trong khả năng của cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp đại học rồi, Diệp Nhạc Vân cũng không học lên cao hơn nữa mà lại đi làm, làm một bác sĩ tư vấn cho một phòng khám nhỏ ở Tần Thanh.
Sau khi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, đã nhờ khoa trưởng sắp xếp cho Diệp Nhạc Vân một chức vụ ở khoa sản.
Quan hệ giữa hai người mới trở nên thân mật lại.
Tô Dương Dương nghĩ như vậy, trong lòng có hơi lạnh lẽo.
Nếu lúc đó cô không giúp Diệp Nhạc Vân sắp xếp một công việc mới, bây giờ các cô đã hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau nữa rồi.
Sau này có nhắc lại thì cũng chỉ là quan hệ bạn bè thời đại học đơn giản mà thôi.
Hàn Khải Uy thấy cô nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không quấy rầy cô.
Khi Diệp Nhạc Vân vàTiểu Yên đến biệt thự ăn cơm, trong lúc vô tình anh từng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Nhạc Vân khi nhìn Tô Dương Dương, ánh mắt kia có trộn lẫn quá nhiều tin tức.
Chỉ có trong lòng của cô gái này mới không có những thứ quanh co lòng vòng kia, người khác coi cô là gì cô cũng sẽ không suy nghĩ bậy bạ.
Bây giờ không nhắc nhở cô, chờ đến khi cô bị người ta bán, còn vui vẻ đếm tiền giúp người ta nữa.
Hàn Khải Uy dừng xe ở một nhà hàng sân vườn ngoài ngoại ô, hai người phục vụ lập tức bước lên tiếp đón.
Một người nhận lấy chìa khóa xe của Hàn Khải Uy lái xe đi đỗ, một người khác thì dẫn hai người vào nhà hàng.
Nhà hàng này là do một vị nhiếp ảnh gia đầu tư một ngàn năm trăm tỷ để xây dựng thành một nhà hàng sân vườn rộng lớn đến thế này, các cảnh quan ở mỗi một nơi đều được chú ý sắp xếp, vô cùng xinh đẹp.
Cho dù là một người có kỹ thuật chụp ảnh vô cùng tệ, tiện tay chụp vài tấm ảnh về khung cảnh ở nơi này, cũng sẽ rất xinh đẹp.
Lúc Hàn Khải Uy bàn chuyện làm ăn cũng đã từng cùng khách hàng đến nơi này vài lần, có ấn tượng không tệ với nơi này.

Nơi này trừ những nét đặc sắc là khung cảnh sân vườn ra, còn có những phòng ăn được chia theo những chủ đề khác nhau nữa.
Phong cách trong phòng ăn chủ đề mỗi nơi mỗi vẻ.
Lần này Hàn Khải Uy lựa chọn một phòng ăn bên ngoài cạnh hồ nước, vừa ăn vừa có thể ngắm cảnh đêm.
Lúc hai người đến, Tiểu Bảo và quản gia đang chờ ở bên ngoài phòng ăn cạnh hồ nước.
Hai cái tay ngắn củn của Tiểu Bảo khoang trước ngực, vẻ mặt không vui nhìn hai người: “Hai người lại lén con đi làm chuyện gì sao?”
Tô Dương Dương cười cười nhéo mặt đầy thịt của cậu bé: “Giọng điệu của con không thích hợp đâu nha, thiếu niên.”
“Còn không phải là bị hai người kích thích sao?” Tiểu Bảo hừ một tiếng.
Tất cả những cảm xúc bực bội, buồn bực của Tô Dương Dương sau khi nhìn thấy Tiểu Bảo lập tức biến mất không ít.
Hàn Khải Uy gật đầu với quản gia, quản gia lập tức hiểu ý, xoay người đi ra ngoài sắp xếp việc bưng thức ăn lên.
Những chuyện gọi thức ăn như thế này bình thường hoàn toàn không cần đến mợ chủ và cậu chủ nhỏ gọi món, đều là do cậu chủ tự quyết định.
Mợ chủ không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn được.
Cậu chủ nhỏ lúc trước từng có tật xấu kén ăn, nhưng mà sống cùng với mợ chủ một thời gian dài, tật xấu này cũng đã đỡ hơn nhiều.
So ra thì cậu chủ lại có vẻ khá là kén ăn.
Bởi vậy, gọi món toàn dựa theo ý của cậu chủ.
Dù sao thì một lớn một nhỏ còn lại ăn gì cũng được.
Quản gia nghĩ đến đây, đột nhiên lại muốn cười.
Lúc trước còn cảm thấy cậu chủ nhỏ rất giống cậu chủ, bây giờ trừ cái mặt ra, toàn bộ tính cách đều bắt đầu sửa lại giống hệt với mợ chủ.
Nhưng mà, giống mợ chủ cũng tốt, tính tình của mợ chủ có thể chung sống hòa hợp với bất cứ ai.
Điểm này không phải bất cứ người nào cũng có thể làm được.

Ngôn Tình Tổng Tài
Trong quá trình chờ bưng đồ ăn lên, Tô Dương Dương và Tiểu Bảo đi dạo một vòng trong phòng ăn, ngắm cảnh đẹp, phát hiện ra khung cảnh nơi này còn tinh xảo, tỉ mỉ hơn những chỗ cô từng thấy khác rất nhiều.
Tô Dương Dương lớn tiếng nói: “Phú ông, chúng ta ăn cơm ở chỗ này hết bao nhiêu tiền thế?’
“Em đừng nên biết, em sẽ hận người giàu mất.”
“Bây giờ em cũng đã rất ghét mấy tên nhà giàu rồi.” Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo đi chân trần trên con đường được lót bằng gỗ.

Thời tiết bây giờ càng lúc càng ấm, có thể đi chân trần ở nơi công cộng cũng không dễ dàng gì.
Tuy rằng có hơi mất lễ phép, không tôn trọng người khác, nhưng mà nơi này chỉ có mình Hàn Khải Uy, cô cũng không cần quá băn khoăn.
Tiểu Bảo cũng đã đá giày ra, ôm cổ Tô Dương Dương, cùng cô quan sát khung cảnh xung quanh.
Đột nhiên, ánh mắt của Tô Dương Dương ngưng lại, hình như phát hiện ra một bóng người quen thuộc vừa mới lóe lên.
Cô tập trung tinh thần nhìn vào, lại phát hiện không nhìn thấy nữa, nhưng cô chắc chắn mình không hề nhìn lầm.
Cô suy nghĩ một lúc, phát hiện người kia rất có khả năng là Diệp Nhạc Vân.
Tô Dương Dương thả Tiểu Bảo xuống, bước lại chỗ vách tường người kia đang trốn.
Trong lúc đi đến, cô cố ý đặt chân thật khẽ.
Đến ngay khúc quanh, vẫn không nhìn thấy người nọ.
Tô Dương Dương thở dài, không đi về phía trước nữa.
Nếu Diệp Nhạc Vân cố ý trốn cô, cô cần gì phải đi nhiều chuyện chứ.
Diệp Nhạc Vân trốn ở một mặt tường phía sau, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của Tô Dương Dương, trong lòng khinh bỉ.
Mặt ngoài thì làm bộ như quan tâm đến cô lắm, trên thực tế lại chẳng thèm để bụng đến.
Chỉ cần đi thêm một khúc quanh nữa là đã có thể tìm được cô, nhưng Tô Dương Dương lại không muốn.
Diệp Nhạc Vân hơi tức giận nghĩ, mấy hôm nay nếu như Tô Dương Dương chịu quan tâm đến cô một chút, làm sao có thể không biết được tình hình của cô chứ.
Bây giờ gặp được cô, lại không chịu đi tìm cô.
“Phục vụ số 203, cô đang làm gì đó? Đến giờ lên món ăn rồi.”
Diệp Nhạc Vân lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười vô hại: “Ngại quá, tôi lập tức đến ngay.”
Diệp Nhạc Vân lạnh lùng cười một tiếng, cũng không thèm nhìn về phía Tô Dương Dương nữa, xoay người rời đi..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play