"Bà cô của tôi ơi, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Nếu trong khoảng thời gian này em cảm thấy không vui, không muốn ở cùng với Mạc Nhậm Mộ trong ngôi nhà này nữa thì hãy dọn tới ở với chị và anh hai đi.

Chúng ta có thể vừa đi dạo, vừa nói chuyện phiếm, cũng để cho Tiểu Bảo cảm thụ được quá trình một sinh mệnh từ lúc còn trong bụng cho đến khi chào đời."
"Không làm anh chị khó chịu chứ ạ?"
"Có gì mà khó chịu? Em ở với bọn chị, tan làm chị có người bầu bạn nói chuyện.

Với cả em và Mạc Nhậm Mộ cũng nên có một khoảng thời gian riêng để bình tĩnh lại, vậy mới có thể hiểu được tầm quan trọng của nhau."
"Ừ, vậy em sẽ thử."
Tô Dương Dương lấy cho cô ấy một ít bánh quy: "Ăn nhiều chút.

Ăn xong thì vận động, sau này sinh con sẽ dễ dàng hơn."
Hàn Vân Nhi mỉm cười nhận lấy, vẻ mặt không còn u ám như vừa rồi nữa.
Tiểu Bảo đứng gần đó vẫy tay với hai người: "Mẹ, cô út, đây là thái độ tập thể dục buổi sáng của hai người sao?"
Tô Dương Dương và Hàn Vân Nhi nhìn nhau cười, rồi bước nhanh hơn.
Trong biệt thự.

Tô Dương Dương mở cửa phòng: "Vân Nhi, đây là phòng của em, trong phòng có ban công, phong cảnh đối diện ban công cũng rất đẹp.

Chị và anh hai của em ở ngay phòng bên cạnh, đêm mà có chuyện gì thì cứ gọi bọn chị."
Hàn Vân Nhi gật đầu, nhìn thoáng qua căn phòng đã quét dọn sạch sẽ, nói: "Mọi người khách sáo quá rồi."
"Chẳng phải là muốn chủ động lấy lòng em à?" Tô Dương Dương nói rồi nhìn đồng hồ: "Đến giờ chị phải đi làm rồi.

Có chuyện gì thì em gọi quản gia và thím Lê giúp nhé.

Nơi này cũng là nhà của em nên đừng xem mình là khách đấy."
"Em biết rồi.

Chị đi nhanh đi."
"Ừ.

Vậy gặp lại sau." Tô Dương Dương nói xong thì bước nhanh xuống tầng.

Cô lấy chìa khóa xe rồi lái chiếc POLO nhỏ của mình tới bệnh viện.
Lúc vào văn phòng, cô nhìn thấy Trình Nguyệt Như đang ngồi vào chỗ của mình, không nói gì mà đang lướt qua bản ghi chép công tác của cô.
Tô Dương Dương hỏi: "Ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy?"
Trình Nguyệt Như không ngẩng đầu lên mà nói: "Dù sao cô thấy tôi thì phải biết là tuyệt đối không có chuyện tốt."
Tô Dương Dương bó tay rồi: "Mau nói đi, như thế tôi còn sớm biết được là đã bị người ta hại chết như thế nào?"
Trình Nguyệt Như thấy bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của cô thì rất hài lòng: "Tôi và đội trưởng Trương vừa làm xong chuyện trong phân cục, hôm nay bắt đầu điều tra tới việc kia của cô.

Trước tiên cô hãy nói qua cho tôi về khuôn mặt, chiều cao, cân nặng và tình huống bị thương của người đàn ông kia."
"Mặt chữ điền, cao khoảng 1m75, nặng khoảng 60, 70 cân.

Phần gáy bị thương nặng, gãy ba cái xương sườn, nội tạng bị tổn thương, đang chờ xác định mức độ."
Trình Nguyệt Như cẩn thận ghi chép lại lời của Tô Dương Dương: "Theo như lời cô nói thì anh ta bị thương rất nghiêm trọng, cơ bản là không thể hành động, càng không có khả năng đột nhiên biến mất trước mắt bao nhiêu người như thế."
"Đó cũng là điểm làm tôi nghi ngờ.

Báo cáo giải phẫu của bác sĩ Mễ xác định là người đó đang được đưa tới bệnh viện, còn làm thế nào mà biến mất trước mắt bao nhiêu người như vậy thì đúng là làm cho người ta thấy khó hiểu."
"Cũng không tính là biến mất trước mắt bao nhiêu người.

Đầu tiên, dựa theo ảnh chụp cô cung cấp cho tôi trước đó thì thời gian hiển thị trong tấm ảnh là hơn 9 giờ tối.

Bệnh viện lúc tan làm thì có rất nhiều góc chết mà camera không quay tới được.

Thời gian đi kiểm tra các phòng của y tá và bác sĩ cũng cố định, chỉ cần thăm dò được những quy luật này thì muốn mang một người đi khỏi cũng không quá khó."
"Ý của cô là?"
"Chúng ta bắt đầu tìm manh mối từ camera giám sát ở bệnh viện các cô.

Cô có biết giờ nào thì nhân viên công tác phát hiện bệnh nhân biến mất không?"
"Điều này thì bọn họ không nói với tôi." Tô Dương Dương nói.
"Ừ, tôi nghĩ tôi và đội trưởng Trương có thể hỏi được.

Cô cứ làm việc trước đi, có tiến triển gì mới thì tôi sẽ nói cho cô biết."
"Vụ kiện của Vi Thái Giai và Trần Tiêu Tuấn có gì mới không?"
"Không có." Trình Nguyệt Như hít sâu một hơi, nói: "Những phần tử tội phạm này chuyện tốt không làm, ngày nào cũng như con thiêu thân, đuổi theo sau chỉ để xem mấy cái tư duy biến thái của bọn họ là gì."
Tô Dương Dương thấy dáng vẻ như muốn bóp chết đám bệnh nhân tâm thần kia của Trình Nguyệt Như thì cười, nói: "Cuộc sống của chúng ta chẳng phải là gặp phải và giải quyết khó khăn hay sao? Nhẫn nhịn đi!"
"Chỉ là muốn cảm thán một chút thôi, không thì ngày tháng không có cách nào trôi qua được.

Thôi, tôi đi làm việc, cô cũng làm gì thì làm đi."
Trình Nguyệt Như nói xong thì không dây dưa dài dòng nữa mà rời đi luôn.
Tiểu Yên bày ra vẻ mặt hâm mộ, nói: "Chị Tô, pháp y Trình ngầu quá."
"Đúng là rất ngầu." Tô Dương Dương cũng đồng tình.
"Chị và cô ấy rất giống nhau."
"Giống về khí chất à?"
"Chắc vậy, chỉ là cảm thấy rất giống."
"Vậy pháp y Trình phải ‘vừa đi vừa khóc’ rồi.

Cô ấy là người xuất sắc trong giới pháp y, còn chị thì may mắn có được chức bác sĩ chủ trị này thôi.

Chị và cô ấy không thể so sánh."
"Cũng không thể nói như vậy được.

Bác sĩ nữ nổi danh trong giới y học nhiều lắm, còn nữ pháp y nổi tiếng thì ít.

Nếu như chị Tô cũng làm pháp y thì danh tiếng của chị chắc chắn sẽ không thua kém gì pháp y Trình."
"Cảm ơn em đánh giá cao chị." Tô Dương Dương không để tâm lắm lời khen của Tiểu Yên: "Em tranh thủ thời gian đi đọc sách đi, chị đi tìm chủ nhiệm có việc."

"Vâng."
Tô Dương Dương rời khỏi phòng làm việc, đứng một lúc lâu trong hành lang.
Nói thật thì tình cảnh của cô bây giờ rất bị động.
Những sự kiện lần lượt xuất hiện gần đây đều liên quan mật thiết đến cô, nhưng lại không nhắm thẳng vào cô mà dường như đang cố ý trêu chọc Tô Dương Dương cô vậy.
Cô cảm giác có người đó đang thử thăm dò mình chứ không phải thật sự muốn khai chiến.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, nếu người kia muốn dùng một chuyện nào đó để hại cô không ngóc đầu lên được là hoàn toàn có thể xảy ra.
Cái chết ngoài ý muốn của Trần Tiêu Tuấn có thể gây ra ồn ào, tuy vậy đến bây giờ cô vẫn chưa đoán được hành động tiếp theo là gì.
Đương nhiên, cũng có thể Trần Tiêu Tuấn có tác dụng khác.
Người đàn ông mà cô cứu lúc trước cũng có thể dùng chút thủ thuật để khi cô vừa chạm vào, anh ta lập tức tử vong.
Cách này vừa có thể đổ tội cho cô, đồng thời cũng khiến cô không có cách nào rửa sạch oan trong một thời gian ngắn.
Tô Dương Dương không dám chắc hai việc này có liên quan đến nhau hay không.
Đây cũng là nguyên nhân mà cô không chủ động cải thiện tình trạng hiện tại của mình nhưng cô cũng không có ý định lại tiếp tục như vậy nữa.
Cô không thể đứng một chỗ mà chờ người có ý đồ hãm hại cô lấy lại tinh thần rồi tiếp tục hãm hại cô nữa.
Tô Dương Dương nghĩ đến đây thì quyết định đi tới văn phòng của chủ nhiệm.
Chủ nhiệm đang gọi điện thoại, thấy Tô Dương Dương đi tới thì chỉ vào ghế sô pha, ra hiệu cho cô ngồi xuống trước.
Tô Dương Dương đi tới máy lọc nước lấy hai cốc nước nóng rồi mới ngồi xuống ghế sô pha.

Cô ngồi sắp xếp lại những lời định nói.
Chủ nhiệm nói chuyện điện thoại thêm mười phút nữa mới cúp máy.
Tô Dương Dương đẩy một cốc nước tới trước mặt chủ nhiệm.
Chủ nhiệm uống xong cốc nước rồi nói: "Dạo này sống cuộc sống không phải của con người, mệt chết mất!"
Tô Dương Dương nhìn ông nói: "Lại sao rồi?"
"Cấp trên tuyển chọn người tài, bảo làm công tác chuẩn bị trước một tháng, xong thì xuất phát tới ba bệnh viện hàng đầu."
"Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Chủ nhiệm liếc cô một cái: "Đồng chí Tô Dương Dương, làm phiền đồng chí lúc nói câu này thì đừng có chột dạ như thế."
Tô Dương Dương: "...".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play