Nhất Cao là một trường quý tộc ở thành phố Thương.
Chỉ một món tiền học phí khổng lồ và các chi phí linh tinh cũng đủ khiến các gia đình bình thường phải vật lộn rồi, chứ đừng nói đến những gia đình sống ở một thôn làng trong thành phố.
Nhưng mà ánh mắt, cơ thể và hành vi của Trần Tiêu Tuấn lại không giống như một đứa trẻ được lớn lên trong một gia đình nghèo.
Giả sử như ba mẹ cậu ta rất thương yêu cậu ta, không để cậu ta làm bất kỳ việc nhà hay việc nặng nhọc nào, thì có thể giải thích được tại sao cậu ta lại da mịn thịt mềm giống như những đứa trẻ trong thành phố.
Nhưng mà trong thời gian cậu ta nằm viện, thái độ lạnh nhạt của cha mẹ cậu ta lại khiến Tô Dương Dương phủ nhận suy nghĩ này.
Tô Dương Dương đi theo địa chỉ đến một cái sân cũ nát, nhưng nhìn thấy xe cảnh sát đậu ở giữa sân đó.
Nữ bác sĩ pháp y và cảnh sát hôm nay gặp đang đứng bên cạnh xe nói gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, hai người liền quay đầu lại.
Tô Dương Dương gật đầu với hai người: “Các người có manh mối gì mới không? Tôi có một số nghi ngờ, muốn nói chuyện với mọi người một chút.”
Nữ bác sĩ pháp y nói: “Cô cứ nói đi.”
Tô Dương Dương nói ra sự nghi ngờ của cô: “Tôi cho rằng chuyện này có chút kỳ lạ.
Giả sử như Trần Tiêu Tuấn là con trai của Vi Thái Giai, một người mẹ không nghe không hỏi thăm đến con trai của mình trong mấy tháng trời, nhưng lúc con vừa mới xảy ra chuyện thì lại nhảy ra truy cứu trách nhiệm, chỉ biểu hiện ra tức giận, không có thương tâm.
Điều này tôi thấy rất kỳ lạ.”
“Cô nói không sai, chúng tôi đã kiểm tra quan hệ xã hội và lịch sử công việc của Vi Thái Giai.
Bà ta kết hôn vào 23 năm trước, sau năm năm kết hôn, cuộc hôn nhân không có đứa con nào, sau đó chồng trước đã ly hôn với bà ta.
Sau đó lại kết hôn hai lần nữa, thời gian kết hôn của bà ta đều không dài, vẫn không tra được bất kỳ hồ sơ nào về việc bà ta có con cả.
Lai lịch của Trần Tiêu Tuấn tương đối mơ hồ.
Hôm nay tôi và đội trưởng Khưu đến cũng đã hỏi những cư dân gần đây, bọn họ cũng không biết Vi Thái Giai có một đứa con trai.
Còn bà ta sau khi biến mất vào bốn tháng trước, bọn họ cũng không gặp qua người này nữa.” Nữ bác sĩ pháp y nói, sau đó cô ta lại vỗ trán của mình: “Xin lỗi, tôi quên mất chưa giới thiệu mình.
Tôi họ Trình, tên là Trình Nguyệt Như, là bác sĩ pháp y của phân cục thuộc bệnh viện cô.
Đây là Trương Dương, là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự của phân cục chúng tôi, cô có thể kêu anh ta là đội trưởng Trương.”
“Pháp y Trình, đội trưởng Trương, chào hai người.
Như vậy có phải đã có thể kết luận rằng Vi Thái Giai đã lợi dụng Trần Tiêu Tuấn để cố ý đẩy trách nhiệm cho bệnh viện không? Mượn cách này để xuyên tạc bệnh viện?”
Trình Nguyệt Như gật đầu: “Tất cả mọi suy đoán đều có khả năng.
Tôi muốn hỏi một chút, mấy tháng trước là do ai đã đưa cậu ta đến bệnh viện cấp cứu vậy?”
“Là bên trường học, Trần Tiêu Tuấn tự sát ở trường.”
“Tình hình cụ thể chúng tôi sẽ liên lạc với bên trường học, nếu như bác sĩ Tô có những tin tức gì khác nữa thì hy vọng cô có thể biết gì nói hết cái đó.”
Tô Dương Dương gật gật đầu, sau đó đưa ánh mắt trầm ngâm nhìn về cái sân nhỏ rách nát này.
**
Khi Tô Dương Dương trở về biệt thự thì đã hơn 8 giờ tối.
Quản gia thấy cô bước vào thì vội vàng kêu thím Lê đi hâm cơm tối, rồi quan tâm nói: “Mợ chủ, lại có cấp cứu sao?”
Tô Dương Dương gật gật đầu, cô thay giày ở lối vào rồi lê lết cơ thể mệt mỏi ngồi vào bàn ăn.
“Khải Uy và Tiểu Bảo đâu? Tôi thấy xe của anh ấy ở sân.”
“Cậu chủ và cậu chủ nhỏ đang ở thư phòng trên lầu.”
“ồ.”
Tô Dương Dương chậm rãi ăn bữa tối, vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện ban ngày và chiều tối mà cô gặp, vẫn còn không ít điểm khiến cô nghi ngờ.
Lúc cô ăn gần xong thì cửa thư phòng trên lầu bị mở ra rồi.
Tiểu Bảo nhìn thấy Tô Dương Dương ở trong phòng ăn thì liền lắc lư cơ thể nhỏ bé chạy xuống: “mẹ.”
Tô Dương Dương nhét miếng giăm bông vừa định ăn vào miệng của Tiểu Bảo: “Làm xong bài tập rồi sao?”
Tiểu Bảo nuốt miếng giăm bông xuống, miệng nhồm nhoàm nói: “Làm xong rồi ạ.
Mấy cái bài tập đó đúng là chỉ để ngu đần làm thôi.”
“Biết con là thiên tài rồi.
Tối hôm nay học bài gì vậy?”
“Lịch sử ngắn gọn về thế giới.
Ba đích thân dạy đó.”
“Hửm? Ông ba thổ hào của chúng ta còn làm được chuyện này nữa sao?”
“Ba ngoại trừ không thể sinh con ra thì chuyện gì ba cũng làm được hết.”
“Nói cũng phải, con lên lầu tắm đi, lát nữa mẹ tắm rửa rửa mặt xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tiểu Bảo gật đầu, bé hôn hôn dụi dụi với cô một lát rồi mới chạy lên lầu về phòng tắm rửa.
Tô Dương Dương nhìn bóng ảnh nhỏ bé của bé biến mất trong phạm vi tầm nhìn của mình, trên mặt cô lộ ra một nụ cười thoải mái.
Tiểu Bảo rất tự lập.
Kể từ khi bé chịu mở miệng nói chuyện thì cơ bản là không ai coi bé là một anh bạn nhỏ nữa, mà bé cũng thích sự độc lập tự chủ và nói chuyện bình đẳng này.
Ngoại trừ sức lực nhỏ, đôi khi mặc áo chui đầu lại cần người lớn giúp đỡ thì những chuyện khác bé đều tự mình giải quyết.
Tô Dương Dương cảm thấy cuộc sống của mình dường như quá là thuận lợi rồi, trong công việc thỉnh thoảng gây ra chút rắc rối cũng rất là bình thường.
Những hào môn tranh đấu, sự gian khổ của mẹ kế trong tiểu thuyết hay trong ti vi đều không có hiện ra trong cuộc sống của cô.
Mối quan hệ của nhà họ Hàn rất đơn giản, không có sự tranh đấu và hãm hại lẫn nhau với những hào môn khác; Tiểu Bảo cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàn toàn không cần cô phải lo lắng.
Ngay cả Hàn Khải Uy là một người đàn ông đáng ra phải được rất nhiều phụ nữ theo đuổi cũng có một cuộc sống nề nếp vô cùng, cuộc sống thường ngày phải nói là đơn giản và quy tắc hơn bất kỳ một người đàn ông nào khác.
Tô Dương Dương phiền não xoa xoa mặt mình, cảm thấy suy nghĩ của mình hôm nay có chút kỳ lạ.
Không lẽ phải nước sôi lửa bỏng giống như trong tiểu thuyết hay ti vi, cô mới cảm thấy cuộc sống thú vị sao?
Cốt truyện và nhân vật trong tiểu thuyết và TV đều để phục vụ cho tình tiết sau này, nên mới viết kinh khủng đến như vậy, hận không thể đem hết tất cả những khiếm khuyết nhân tính phơi bày ra ngoài.
Còn cô là đang sống cuộc sống chân thực.
Hàn Khải Uy là một người rất thông minh, sự giáo dục mà anh ấy nhận được cũng nhất định không giống với những người trong tiểu thuyết hay là ti vi.
Anh biết cách lấy hay bỏ, biết nên làm thế nào để sống tốt cuộc sống của mình, khiến người khác cảm thấy thoải mái, cả bản thân mình cũng dễ chịu.
Các nhân vật trong tiểu thuyết và TV suy cho cùng cũng được xác định theo tác giả và nhà biên kịch, cũng như tầm nhìn, tam quan của họ v.v.
Hoàn toàn không dính dáng đến một người có địa vị như Hàn Khải Uy.
Nghĩ về điều này, Tô Dương Dương đơn giản thu dọn chén đũa một chút rồi đi lên lầu.
Cô lấy máy tính bảng ra xem một chút.
Sau khi tiêu hóa xong, cô mới cầm lấy quần áo đi tắm.
Lúc ra ngoài thì nhìn thấy Hàn Khải Uy đang dựa trên đầu giường, tay thì chơi máy tính bảng của cô.
Nghe thấy tiếng mở cửa nhà tắm, anh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Hôm nay có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Tô Dương Dương vừa lau tóc vừa nói: “Cái gì cũng không giấu anh được.
Hôm nay một bệnh nhân của em qua đời, người nhà cậu ta đến làm loạn.”
“Sự việc nghiêm trọng không?”
“Trước mắt thì vẫn nằm trong phạm vi xử lý của em, chỉ là bây giờ em có không ít nghi ngờ.
Em tưởng đây là một chuyện có hệ số độ khó không lớn, nhưng bây giờ pháp y và cảnh sát đã can thiệp vào rồi, điều này khiến em có chút kỳ lạ.
Theo như cách xử lý khi bệnh nhân bình thường qua đời thì sẽ không có pháp y và cảnh sát hình sự can thiệp.
Ngoài ra, bác sĩ pháp y và đội cảnh sát hình sự ngoại trừ những vụ án lớn thì chỉ khi điều tra những vụ khó khăn và hiếm gặp mới xuất hiện thôi.
Đối với một bệnh nhân nằm viện đã lâu và không quyền không thế, cái chết của cậu ta cũng không có ly kỳ như vậy, tại sao bọn họ lại chọn điều động cảnh sát chứ?”.