Vì đã hẹn trước với Trương Minh Hoàng nên Hàn Nhã Thanh cũng giúp Đường
Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sửa soạn quần áo. Ăn trưa xong, Đường Vũ Kỳ và
Đường Minh Hạo đã định sẽ đi luôn. Trước khi xuất phát, Đường Vũ Kỳ cầm
điện thoại nhắn tin cho Trương Minh Hoàng: “Chú ơi, bọn cháu sắp đi rồi, một lát nữa là đến!”
Từ sáng Trương Minh Hoàng đã đợi Đường Vũ
Kỳ và Đường Minh Hạo đến rồi. Vì thời gian hẹn là ba giờ chiều nên ông
ta vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi nhìn thấy tin nhắn của Đường
Vũ Kỳ, ông ta mới phát hiện sự nhẫn nại của mình cũng có giới hạn.
Hoặc có thể nói rằng, việc ông ta chờ đợi cả một ngày thực chất không phải
kiên nhẫn, đợi chờ trong nôn nóng, chỉ là ông ta không nghĩ đến, cho nên mới có vẻ mình không sốt ruột. Thực ra nếu nghĩ lại thì cả một ngày ông ta không đọc được quyển sách nào, không nghĩ ngợi được chuyện gì, chỉ
ngồi đó trông giống như đang làm việc của mình, nhưng thật ra là chẳng
làm gì cả. Hiện giờ, khi nhìn thấy tin nhắn của Đường Vũ Kỳ, Trương Minh Hoàng lập tức trả lời ngay: “Hiện giờ cháu đang ở đâu? Chú cho người đi đón các cháu.”
“Không cần đâu chú ạ, cháu và anh cháu cùng sang
đó, bà cố cho người đưa bọn cháu qua rồi.” Đường Vũ Kỳ trả lời tin nhắn
rất nhanh, cô bé rất mong được gặp chú đẹp trai kia. Không hiểu vì sao
cô bé lại cảm thấy người đó rất gần gũi, giống như người thân của mình
vậy. Cô bé chỉ muốn ở cạnh người đó, thậm chí luôn ở bên cạnh người đó,
đương nhiên với tiền đề là người chú kia phải bảo cô bé ở lại.
Đường Minh Hạo nhìn Đường Vũ Kỳ trả lời tin nhắn, rồi lại chau mày khi thấy
cô bé vui vẻ ra mặt. Đường Vũ Kỳ rất không bình thường, ít nhất là cậu
chưa từng nhìn thấy cô bé như vậy lần nào. Gần gũi, không chút đề phòng
gì với một người mới quen như vậy, hơn nữa còn sốt ruột muốn gặp người
đó.
Bình thường, chỉ khi ở bên cạnh mẹ, con bé mới như vậy thôi. Rốt cuộc người kia là ai? Vì sao lại khiến Đường Vũ Kỳ mong nhớ đến
thế? Người kia có tốt với Đường Vũ Kỳ không? Hay còn có mục đích gì
khác? Đường Minh Hạo không thể không suy nghĩ, trong lòng vô cùng tò mò, thậm chí cậu muốn được gặp người kia ngay lập tức, nhưng cậu lại không
thể bộc lộ ra ngoài nên đành kiên nhẫn chờ đợi.
Thậm chí cậu còn nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, hy vọng người kia có ý đồ không tốt, đến
lúc đó cậu sẽ vạch trần mục đích của người kia, để cho Đường Vũ Kỳ thấy
đó là người thế nào, có những tâm tư không tốt ra sao, tiện thể dạy dỗ
con bé một chút!
“Vũ Kỳ, Minh Hạo, hai cháu đã đem đủ đồ chưa?”
Bà cụ Đường ở phía sau hỏi, bà không biết hai đứa bé này định đi đâu,
không chắc sẽ gặp người thế nào nên trong lòng hơi lo lắng. Nhưng ở đây, không một người nào dám động đến nhà họ Đường cả, huống hồ còn có Dương Tầm Chiêu, sẽ càng không có những người có mắt không tròng. Tuy Đường
Minh Hạo còn nhỏ, nhưng hành xử cũng có chừng mực, luôn khiến người khác yên tâm. Vũ Kỳ cũng rất thông minh, biết chăm sóc tốt cho bản thân.
Nhưng nghĩ đến việc dù sao đây vẫn là hai đứa trẻ, bà cụ Đường lại thở
dài một hơi.
“Bà cố, cháu mang hết đồ đi rồi. Bà cố không cần lo
lắng đâu, ngày nào cháu cũng sẽ gửi tin nhắn cho bà!” Đường Vũ Kỳ nói
bằng giọng ngọt ngào, tiện thể còn nhào tới thơm một cái vào má bà cụ
Đường.
“Bà cố yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho em gái.” Đường
Minh Hạo nghiêm túc nói: “Vậy chúng cháu đi đây.” Tâm trí Đường Minh Hạo không ngừng tưởng tượng dáng vẻ của Trương Minh Hoàng. Một người thế
nào mà lại khiến Đường Vũ Kỳ thích thú đến mức cô bé phải dùng từ đẹp
trai để hình dung. Xung quanh họ có rất nhiều người đẹp, Đường Vũ Kỳ lại là người không hay khen ngợi người khác. Vậy nên người đẹp trai này
nhất định không bình thường, thậm chí là vẻ đẹp khiến người khác kinh
ngạc.
Người đang nghĩ đến tự nhiên xuất hiện trước mặt, Đường Minh Hạo vẫn cảm thấy không quen.
“Chú!” Chiếc xe vừa dừng hẳn lại, Đường Vũ Kỳ đã hướng ra bên ngoài cửa sổ mà hét lên.
Đường Minh Hạo thoáng ngẩn người, người kia còn tự mình ra đón em gái cậu
nữa, xem ra người này đối xử rất tốt, cũng rất quan tâm tới em gái. Bình thường khi ai đó tới nhà người khác chơi thì đều có người dẫn vào. Chủ
nhà tự mình ra đón khách như vậy làm người khác cảm thấy ngạc nhiên vì
sự đối đãi đặc biệt này. Đường Minh Hạo có thêm một chút ấn tượng tốt
với Trương Minh Hoàng.
“Nào, để chú bế cháu xuống.” Trương Minh
Hoàng mở cửa xe ra, bế Đường Vũ Kỳ xuống. Cô bé không hề buông tay ra,
ôm chặt lấy cổ của Trương Minh Hoàng, cười vui vẻ.
Vốn dĩ Trương
Minh Hoàng không định tự mình ra đón họ. Với thân phận của ông ta, từ
trước đến giờ, không bao giờ có chuyện ông ta chủ động đi đón người
khác, chỉ có người khác tới đón ông ta mà thôi. Nhưng ông ta thật sự cảm thấy quý mến Đường Vũ Kỳ, đứa bé này rất đáng yêu, thậm chí vừa nhìn đã cảm nhận được sự cô độc của ông ta, khiến ông ta cảm thấy được an ủi
nên cũng thiên vị đứa bé này hơn một chút.
Trương Minh Hoàng thở
dài một hơi, nhìn về phía Đường Minh Hạo, đứa trẻ còn lại trong xe. Ông
ta biết Đường Minh Hạo, nhưng lần đầu gặp mặt, đứa trẻ này trầm tính và
hơi lạnh lùng giống Dương Tầm Chiêu. Cậu bé quan sát ông ta, ánh mắt thể hiện rõ sự xét nét và thăm dò.
Thực ra, biểu cảm này không quá
rõ ràng, nhưng dù sao Đường Minh Hạo cũng còn nhỏ tuổi, đứng trước mặt
Trương Minh Hoàng vẫn còn quá ngây thơ, nên chút cảm xúc đó nhanh chóng
bị nhìn thấu. Trương Minh Hoàng không trốn tránh, để kệ cho Đường Minh
Hạo nhìn, thậm chí ông ta còn nở một nụ cười hiền hòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT