“Đường Lăng, anh điên rồi.” Lâm Bối tức đến run người, ánh mắt hằn học
nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này không lo lắng cho tình huống của
cô, chẳng lẽ anh cũng không lo lắng cho chính mình sao?!
Thân
phận của anh như vậy, nếu để người khác phát hiện anh ôm một người đàn
ông vào khách sạn, thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
“Hôm qua ở trên xe em ngủ giống hệt con heo nhỏ, gọi thế nào cũng không
tỉnh, tôi cũng không còn cách nào khác.” Đường Lăng nhìn vẻ mặt tức giận của cô, rất tốt bụng giải thích, thoạt nghe giọng điệu kia cực kỳ vô
tội.
“Cái gì gọi là không có cách nào, anh không biết nghĩ cách
gọi tôi dậy sao?” Lâm Bối nhìn anh, tức không chịu được, cô chỉ ngủ
thôi, cũng không phải chết rồi, sao có thể gọi không tỉnh.
Còn nữa, ai là heo, anh mới là heo!!!
“Thật sự không có cách nào, hôm qua em ngủ say quá, giống như đã mấy ngày
không ngủ vậy, gần đây làm gì mà mệt mỏi đến vậy?” Trên mặt Đường Lăng
vẫn mang theo tươi cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng từ tốn, không nghe ra
bất kỳ khác thường nào.
Chỉ là khi Lâm Bối nghe thấy lời này của
anh thì thầm giật mình, quả thật gần đây cô vẫn luôn ngủ không ngon, gần như mấy đêm liền không ngủ được, đây cũng là bởi vì mang thai tạo
thành, vì vậy tất nhiên không thể để cho Đường Lăng biết.
Trong
lúc nhất thời Lâm Bối cũng không còn lòng dạ đi trách móc chuyện Đường
Lăng ôm cô vào khách sạn nữa, cô giơ tay đẩy Đường Lăng ra, sau đó định
đứng dậy.
Chỉ là, khi cô vừa muốn đứng dậy lại phát hiện không
đúng, quần áo cô mặc trên người vẫn là quần áo đêm qua, bởi vì cô phải
ra ngoài, phải ngồi máy bay nên mặc quần áo thoải mái, mặc vậy ngủ cũng
không có vấn đề gì.
Ngoài áo khoác, quần áo khác đều vẫn hoàn hảo mặc trên người, nhưng lại không thấy băng vải quấn trước ngực cô đâu,
bị người ta cởi ra rồi.
Không cần đoán Lâm Bối cũng biết, người cởi băng vải ra không thể nào là người khác, chỉ có thể là Đường Lăng.
Lâm Bối nghĩ đến cảnh tượng Đường Lăng cởi băng vải của cô ra, âm thầm thở
hắt ra, Đường Lăng cũng không phải là chính nhân quân tử gì, cô vẫn nhớ
rõ cảnh tượng Đường Lăng cởi băng vải của cô trong toilet lần trước, khi đó cô vẫn tỉnh táo mà Đường Lăng còn sờ soạng.
Huống hồ hôm qua cô lại ngủ, cô thật sự không tin Đường Lăng sẽ không nhìn bậy hay không sờ bậy.
Lâm Bối nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt nhóm lên lửa giận, hàm răng âm thầm nghiến chặt.
“Thứ đồ chơi kia quấn rất chặt, không thoải mái, tôi cởi ra giúp em.” Đường
Lăng không hề để ý đến lửa giận sắp bốc cháy của cô, trái lại ý cười
trên mặt còn rực rỡ hơn mấy phần. “Chỉ cởi ra thôi sao? Anh dám nói là
anh không làm gì khác không?” Lâm Bối nhìn nụ cười trên mặt anh, tức
giận nghiến răng ken két, giờ phút này cô thật sự muốn cắn chết anh.
Cô sẽ không tin lời nói dối rằng anh chỉ cởi ra giúp cô, nếu như anh thật
sự chỉ cởi ra giúp cô, vậy chỉ cần cởi nút thắt bên ngoài, như vậy băng
vải sẽ tự nhiên được nới lỏng, cũng không khó chịu nữa, nhưng anh lại
cởi toàn bộ băng vải ra, hơn nữa không biết bây giờ băng vải đã bị anh
để ở chỗ nào rồi, cô cũng không tìm thấy.
Đường Lăng vẫn cười,
cụp mắt nhìn nơi hai tay cô đang che lại, tuy cô dùng hai tay che nhưng
vẫn không thể che giấu hoàn toàn, đừng nhìn cơ thể cô nhỏ gầy, nơi nên
đầy đặn vẫn rất đầy đặn, ừm, là đặc biệt đầy đặn.
“Mỗi ngày em
đều quấn chặt như vậy, thế mà không ảnh hưởng đến phát triển của nó, tại sao tôi cảm thấy mới hai tháng không gặp mà nó còn lớn lên rồi.” Đường
Lăng nhìn đã cảm thấy lớn hơn rồi, đương nhiên cũng không chỉ nhìn thôi, dù sao hôm qua khi anh cởi băng vải ra giúp cô, còn dùng cách khác đo
thử, có vẻ như đúng là lớn hơn rồi.
Hình như cô cũng hai bốn hai lăm tuổi, đã qua thời kỳ dậy thì rồi nhỉ? Sao vẫn phát triển được?
Hơn nữa cũng mới chỉ gần hai tháng, còn phát triển rất rõ ràng?
Đây là hiện tượng bình thường sao?
Lâm Bối giật mình, sắc mặt thay đổi, đầu tiên đỏ bừng, có thể là tức giận
cũng có thể là xấu hổ, sau đó thì trắng bệch, bị dọa sợ rồi, hoặc có lẽ
vẫn là tức giận.
Cô tra trên mạng biết được, sau khi mang thai
một số nơi trên cơ thể sẽ thay đổi, quả thật sẽ lớn lên, bản thân cô
cũng không phát hiện ra, bây giờ Đường Lăng nói thế này, cô không nhịn
được sợ hãi.
“Vô sỉ, hạ lưu.” Lâm Bối oán hận mắng, là thật sự
tức anh, nhưng cũng là để che giấu chột dạ lúc này của mình, cô biết rõ, tuyệt đối không thể để Đường Lăng biết chuyện mình mang thai.
“Mỗi ngày em đều quấn như vậy không tốt cho cơ thể.” Đường Lăng cũng không
tức giận, trái lại cảm thấy dáng vẻ mắng người của cô đặc biệt đáng yêu, khi cô mắng người, giọng điệu rất nhẹ, tốc độ cũng rất chậm, ít đi cứng rắn lạnh lẽo thường ngày, giọng nói cũng không khàn khàn giống như bình thường, nhiều hơn mấy phần mềm mại, nhiều hơn mấy phần dịu dàng.
“Ai cần anh lo.” Mặt Lâm Bối không nhịn được mà đỏ lên, trong lòng lại càng tức giận, ánh mắt hung hăng trừng anh.
Cô cũng biết như vậy không tốt cho cơ thể cô, nhưng cô cũng không còn cách nào, nếu chỗ đó của cô nhỏ một chút thì còn dễ nói, nhưng chỗ đó lại
đặc biệt lớn, vì vậy mỗi ngày cô quấn đều rất tốn sức, cũng rất khó
chịu.
Lâm Bối không muốn nói nhiều với anh, cô biết cô nói không
lại anh, bởi vì người đàn ông này đặc biệt vô sỉ, đặc biệt không biết
xấu hổ.
Cô đẩy mạnh một cái, nghĩ muốn đứng dậy.
Nhưng Đường Lăng không hề nhúc nhích, cô không thể đẩy anh ra.
“Anh tránh ra.” Lâm Bối tức đến độ muốn xé xác anh, sao người này lại vô liêm sỉ như vậy chứ.
Chẳng những Đường Lăng không đứng lên, trái lại đột nhiên lại gần, sau đó khẽ hôn một cái lên môi cô.
Động tác của Lâm Bối lập tức cứng đờ, cả người cũng hoàn toàn cứng đờ, giống như bị điểm huyệt vậy, trong lúc nhất thời không thể cử động.
Đường Lăng thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được muốn cười, cô gái này thật sự rất đáng yêu!!!
Hơn nữa nụ hôn vừa rồi quá ngọt, khiến anh muốn hôn thêm lần nữa, Đường Lăng nghĩ như vậy, cũng lập tức lại gần cô lần nữa.
Lần này Lâm Bối đã hoàn hồn, nhanh chóng giơ tay chặn khuôn mặt sắp đến gần của anh: “Đường Lăng, anh… anh… anh…”
‘Anh… anh… anh…’ hồi lâu, lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, dù thế nào cô cũng không ngờ Đường Lăng lại hôn cô, sao… sao anh có thể như vậy?”
“Tôi làm sao?” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt trông rất vô tội, giống như
chuyện anh vừa mới làm không hề sai, chỉ có điều, dưới cái nhìn của
Đường Lăng, quả thật chuyện anh làm không hề sai chút nào.
“Sao anh có thể hôn tôi.” Lúc này Lâm Bối thật sự tức giận, trong mắt bùng lên lửa giận, trong đầu cũng tràn đầy lửa giận.
“Sao tôi lại không thể hôn em?” Đường Lăng cau mày, trả lời một câu rất là đương nhiên, vợ của anh, sao anh lại không thể hôn?
Lâm Bối giận dữ, nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của anh, Lâm Bối
tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, người đàn ông này vốn hèn hạ vô
sỉ, vốn không nói lý.
“Dù sao anh muốn làm như vậy cũng phải được tôi đồng ý chứ?” Trong lòng Lâm Bối tự nhủ bản thân phải tỉnh táo,
nhưng vẫn không cách nào tỉnh táo được, thái độ của người đàn ông này
thật sự quá tồi tệ!!!
“Vậy bây giờ tôi đang trưng cầu sự đồng ý
của em, em muốn cho tôi hôn em không?” Sau khi Đường Lăng nghe thấy cô
nói vậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, rất nghiêm túc hỏi ý kiến của cô.
“Không muốn.” Lâm Bối ngẩn người, sau đó dứt khoát trả lời, đương nhiên cô không muốn cho anh hôn cô rồi.
“Ừm.” Đường Lăng nhỏ giọng trả lời, giọng nói rất từ tốn, không nghe ra được cảm xúc gì.
Lâm Bối khẽ giật mình, dường như không ngờ anh sẽ dễ dàng đồng ý với cô như vậy, cô càng không ngờ người đàn ông xấu xa này lại dễ nói chuyện như
vậy.
Ngay lúc giật mình, bàn tay đẩy mặt anh ra thu hồi lại, nói
thật mặc dù cô là vì đẩy anh ra mới làm vậy, nhưng tay cô sờ lên mặt anh như thế, vẫn cảm thấy không tốt lắm.
Giây phút Lâm Bối thu tay
về này, đột nhiên Đường Lăng tiến lên trước, nhanh chóng hôn lên môi cô, lầy này thời gian còn lâu hơn so với lần trước, nhưng cũng không hôn
sâu, chỉ là môi chạm môi mà thôi.
Cơ thể Lâm Bối hoàn toàn cứng
đờ, nhất thời quên mất phản ứng, cô thật sự không ngờ người vừa rồi dễ
dàng đồng ý lại không biết xấu hổ hôn cô tiếp thế này.
Sao người này lạ vô sỉ, lại không biết xấu hổ như vậy!
Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Bối dùng cả hai tay đẩy anh ra, nhưng không
biết vì sao, cô cảm thấy dường như hai tay mình không có sức, căn bản
không đẩy anh ra được, tên đàn ông thối này nặng quá!
Đường Lăng
ngẩng đầu, nhưng lại không dời đi quá xa, đôi mắt cứ như vậy nhìn thẳng
vào cô, khóe môi của anh hé mở, chậm rãi phun ra từng chữ từng chữ: “Tôi muốn.”
Lời này của anh là để tiếp lời câu trước của Lâm Bối, Lâm Bối nói không muốn hôn, nhưng anh lại muốn hôn.
Ừm, vô cùng muốn, muốn hung hăng mạnh mẽ hôn cô!
Nhưng mà, anh cũng biết rằng không thể quá vội, vẫn cần phải thực hiện dần dần từng bước.
Cậu cả Đường cảm thấy anh như vậy đã coi như là thực hiện dần dần từng bước rồi, cậu cả Đường không hề cảm thấy thế này là phát triển quá nhanh,
cậu cả Đường cảm thấy thật sự quá chậm, quá chậm rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT