"Nếu thành chủ bảo vệ công chúa như vậy, vậy hôn sự của công chúa và
Dương Tầm Chiêu nhất định có thể thành, bây giờ tôi lại có một chủ ý đặc biệt hay." Bùi Doanh cười ánh mắt cũng híp lại, chỉ cần có thể đối phó
Hàn Nhã Thanh, cô ta sẽ rất vui vẻ.
"Trước kia lo lắng thành chủ
hoài nghi thân phận cô ta, bây giờ nhìn lại chúng ta lo lắng đều là dư
thừa, có thể là tính tình thành chủ trời sinh lãnh đạm, đối với người
nào cũng như vậy, bây giờ nếu có thành chủ che chở cô ta, như vậy chúng
ta cũng không phải sợ gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó." Trịnh Hùng
cảm thấy anh ta bây giờ hoàn toàn có Thượng phương bảo kiếm trong tay,
cái gì cũng không cần sợ.
"Ừ, thật không nghĩ tới sẽ có vui mừng
bất ngờ như vậy." Bùi Doanh lại kinh ngạc vui mừng vô cùng: "Tôi chờ đợi ngày này thật lâu rồi."
Bùi Doanh quay sang Trình Nhu Nhu hơi
ngây ngốc, trên mặt vẫn cười, chỉ là chỗ sâu trong con ngươi lại không
che giấu được đố kỵ: "Cô thật là may mắn."
"Đây là thật sao?
Thành chủ thật không hoài nghi thân phận của tôi, thành chủ thật nhận
tôi đứa con gái này?" Trình Nhu Nhu phục hồi tinh thần lại, giọng nói
kích động hơi run rẩy, cô vốn cho là cô cũng sắp bị từ bỏ rồi, không
nghĩ tới vậy mà sẽ thay đổi như vậy.
Thành chủ thừa nhận cô ta,
sau này cô ta sẽ là con gái của thành chủ, chính là công chúa của Quỷ
Vực Chi Thành, như vậy sau này Quỷ Vực Chi Thành chính là của cô ta rồi.
Cái này thật là quá tốt!
Bùi Doanh thấy mặt Trình Nhu Nhu đầy kích động, trong lòng lại đố kỵ.
"Là thật, tôi nói cho cô, chỉ cần thành chủ thừa nhận thân phận cô, cô
không cần lo lắng gì cả, bây giờ cô chính là công chúa chân chính của
Quỷ Vực Chi Thành rồi, sau này bảo đảm cô muốn cái gì sẽ có cái đó."
Trịnh Hùng cũng không có chú ý tới khác thường của Bùi Doanh, thái độ
lúc này đối với Trình Nhu Nhu đặc biệt tốt: "Đúng rồi, cô muốn cái gì?"
Bây giờ bất kể Trình Nhu Nhu muốn cái gì, Trịnh Hùng bảo đảm cũng sẽ thỏa mãn cô ta.
"Tôi muốn Dương Tầm Chiêu, tôi muốn Dương Tầm Chiêu cưới tôi." Trình Nhu Nhu ngẩn người, ngay sau đó trên mặt thêm mấy phần ngượng ngùng đỏ ửng, cô
ta nghĩ đến ánh mắt đầu tiên khi thấy Dương Tầm Chiêu, người đàn ông kia tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm, khí thế phi phàm, trong mỗi cử động đều là mị lực câu hồn người.
Ánh mắt đầu tiên, cô ta đã mê mẩn.
Hơn nữa năng lực người đàn ông kia rất mạnh, bây giờ cô là công chúa của
Quỷ Vực Chi Thành, cô cũng cần một người có năng lực giống như anh.
Trịnh Hùng ngẩn người, sau đó cười to: "Bây giờ cô là công chúa của Quỷ
Vực Chi Thành, đừng nói là một Dương Tầm Chiêu, cô muốn gả cho quốc
vương, vương tử nước nào cũng không thành vấn đề."
"Có thật không? Tôi thật có thể gả cho anh ấy?" Vốn Trình Nhu Nhu đang lo lắng, nghe Trịnh Hùng nói, ánh mắt cô ta sáng lên.
"Dĩ nhiên có thể, bởi vì chuyện lần trước Dương Tầm Chiêu đuổi cô ra khỏi
công ty, thành chủ đã để người ở nước R đả kích Dương Tầm Chiêu, Dương
Tầm Chiêu rất nhanh cũng biết lợi hại, đến lúc đó không cần cô đi cầu
xin, Dương Tầm Chiêu tự quay đầu tới cưới cô." Lời này Trịnh Hùng nói
hết sức khẳng định, đàn ông coi trọng nhất chính là quyền lợi, cưới ai
không phải cưới, huống chi dáng dấp Trình Nhu Nhu cũng không xấu xí.
Trình Nhu Nhu nghe lời của Trịnh Hùng, trên mặt cười không ngừng, Dương Tầm
Chiêu ưu tú, chói mắt như vậy, đàn ông như vậy sẽ chủ động đến tìm cô
ta, sẽ lấy cô ta!
Cô ta chỉ nghĩ những điều này đã không nhịn được hưng phấn.
"Nếu tôi gả cho anh ấy, cũng không thể lại để thành chủ đả kích anh ấy, bây
giờ nếu tôi đi cầu thành chủ bỏ qua cho anh ấy, thành chủ có thể đồng ý
không." Mặt Trình Nhu Nhu ngây thơ nhìn Trịnh Hùng.
Trịnh Hùng và Bùi Doanh nghe được lời của cô ta lại đều sửng sốt.
"Dĩ nhiên không được, nếu thành chủ bây giờ thu tay lại, Dương Tầm Chiêu
cũng không biết sự lợi hại của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, sao anh ta
lại có thể chủ động quay đầu tới cưới cô." Mặc dù Trịnh Hùng kinh ngạc
Trình Nhu Nhu ngây thơ, nhưng nghĩ đến thành chủ cũng bắt đầu bảo vệ
Trình Nhu Nhu rồi, Trịnh Hùng vẫn chịu nhịn tính tình giải thích với cô
ta.
"À." Trình Nhu Nhu lấy lại tinh thần, hơi tiếc nuối.
"Bây giờ cô nhất định không thể giúp anh ấy, nhưng tôi nghe nói gần đây tình cảnh nhà họ Dương cũng không tốt lắm, nghe nói người của Quỷ Vực Chi
Thành giống như âm thầm đối phó nhà họ Dương, tôi nghĩ đây chắc là thành chủ ở xả giận cho cô." Trước đây không lâu Trịnh Hùng cũng mới biết tin tức này, vốn anh ta còn đang nghi ngờ, nhưng bây giờ biết tình huống
bên nước R, lập tức biết đây nhất định đều là thành chủ đang xả giận cho Trình Nhu Nhu.
Bây giờ thái độ của Trịnh Hùng đối với Trình Nhu
Nhu tốt hơn, chịu nhịn giúp Trình Nhu Nhu nghĩ kế: "Nếu cô thật sự muốn
Dương Tầm Chiêu có ấn tượng tốt với mình, có thể giúp nhà họ Dương, giúp Dương Tầm Chiêu giải quyết phiền toái ở nhà họ Dương."
"Nhà họ Dương, là Dương thị sao?" Bùi Doanh khẽ run, trong con ngươi nhanh chóng lóe lên mấy phần khác thường.
"Ừ, còn có ông cụ Dương." Trịnh Hùng cũng không chú ý sự khác thường của
Bùi Doanh: "Xem ra lần này thành chủ thật sự nổi giận, cũng là vì xả
giận cho Trình Nhu Nhu."
"Vậy chúng ta lại đến thăm ông cụ Dương
và bà cụ Dương, bây giờ bọn họ còn thiếu một người giúp người khi gặp
nạn." Bùi Doanh giấu khác thường trong con ngươi, cô ta biết lúc này
không phải lúc đố kỵ, Trình Nhu Nhu là cô ta đưa về, bây giờ Trình Nhu
Nhu có thể được thành chủ thừa nhận, đây cũng là kết quả cô ta hy vọng
thấy nhất, hơn nữa cứ như vậy, cô ta muốn làm cái gì cũng không cần cố
kỵ.
Cho nên, bây giờ cô ta cũng rất muốn trợ giúp Trình Nhu Nhu
đạt được nguyện vọng, dĩ nhiên Bùi Doanh càng là vì để Hàn Nhã Thanh đau khổ, mặc dù những tin tức trên mạng liên quan tới cô cả nhà họ Đường
bây giờ đã được mọi người đều biết, nhưng Bùi Doanh hiểu rõ quan hệ của
Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, cô ta biết Hàn Nhã Thanh thích Dương
Tầm Chiêu.
Nếu Trình Nhu Nhu thật sự đoạt được Dương Tầm Chiêu,
đến lúc đó Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ rất đau khổ, cô ta muốn để Hàn Nhã Thanh cũng nếm thử mùi vị của đau khổ đó.
"Nhưng lần trước Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố dứt bỏ quan hệ với nhà họ Dương rồi, chúng ta bây giờ đi thăm hỏi ông cụ Dương còn hữu dụng không?" Suy nghĩ của Trình Nhu Nhu rất đơn giản, nhưng lần này khó có được nghĩ tới điểm chính.
"Cô cho là anh nói dứt bỏ quan hệ thì thật sự dứt bỏ, xí
nghiệp Dương thị lớn như vậy, ai nỡ cứ từ bỏ như vậy, huống chi bây giờ
thành chủ lại đả kích Dương Tầm Chiêu khắp nơi, đến lúc đó Dương Tầm
Chiêu không có đường lui, nhất định phải trở lại Dương thị, cho nên hỏi
thăm ông cụ Dương là rất cần thiết." Trịnh Hùng cảm thấy là một người
đàn ông, đứng ở lập trường của một người đàn ông, anh ta hiểu rõ đàn ông nhất.
Tài sản lớn như vậy, không ai có thể bỏ qua, mà phụ nữ
giống như quần áo, có ai ngu sẽ vì một người phụ nữ mà bỏ tài sản lớn
như vậy?
Trịnh Hùng cảm thấy Dương Tầm Chiêu càng giống như làm dáng một chút, chắc là vì gây khó dễ ông cụ Dương.
Dẫu sao nhà họ Dương chỉ có một người có năng lực như Dương Tầm Chiêu,
Dương Tầm Chiêu chắc là khẳng định ông cụ Dương cùng Dương thị đều không thể thiếu anh, cho nên mới cố ý giả vờ.
Cuối cùng, Dương Tầm
Chiêu khẳng định vẫn phải về nhà họ Dương, đến lúc đó tất cả của Dương
thị khẳng định vẫn là của Dương Tầm Chiêu.
"Được, vậy tôi đi ngay." Trình Nhu Nhu nghe Trịnh Hùng phân tích như vậy lập tức đồng ý.
"Vậy cô tìm một cơ hội cùng cô ấy đến nhà họ Dương." Trịnh Hùng lập tức dặn dò Bùi Doanh.
Bùi Doanh nhẹ nhàng đáp một tiếng, trong lòng âm thầm nghĩ kế hoạch kế tiếp.
Nước R.
Trong khách sạn, Lâm Bối ngủ một mạch đến chín giờ sáng mới tỉnh lại, khi cô
mở mắt ra còn hơi mơ hồ, chẳng qua là trước mắt có một khuôn mặt đột
nhiên phóng đại, lại làm cô thanh tỉnh luôn rồi.
"Anh? Sao anh
lại ở đây?" Lâm Bối kinh ngạc hít vào một hơi, tại sao cô vừa tỉnh lại
sẽ thấy Đường Lăng, tại sao Đường Lăng lại ở phòng của cô? Hơn nữa còn ở trên giường cô?
"Đây là phòng của tôi." Đường Lăng nhìn cô, môi hơi nhếch, giọng nói hơi có vẻ chậm, còn mang theo mấy phần cười.
Lâm Bối tỉnh hồn, nhanh chóng nhìn căn phòng, nhìn ra đây không phải là
phòng cô, hẳn là phòng khách sạn: "Tại sao tôi lại ở đây?"
Đây cũng là phòng khách sạn Đường Lăng đặt, nhưng tại sao cô lại ở đây?
"Ngày hôm qua cô ngủ trong xe, tôi bế cô lên." Đường Lăng mang trên mặt cười, mặt đầy thản nhiên, lời cũng nói cực kỳ tự nhiên.
Chẳng qua là, Lâm Bối lại hoảng sợ lòng cũng khẽ run: "Anh... Anh bế tôi vào?"
Cô quả thực không cách nào tưởng tượng tình cảnh như vậy, Đường Lăng một
người đàn ông, bây giờ cô cũng mặc quần áo đàn ông, lối ăn mặc đàn ông,
Đường Lăng bế cô mặc trang phục đàn ông vào khách sạn?
Những người khác nhìn sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu để người quen biết cô thấy được, nếu truyền ra ngoài, hậu quả kia cô cũng không dám nghĩ!
Sao Đường Lăng dám?
"Đường Lăng, anh điên rồi sao." Lâm Bối tức giận khẽ run, một đôi tròng mắt
hung hãn trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này không cố kỵ cô, chẳng lẽ
anh cũng không lo cho anh sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT