Quản gia nghe ông ta nói muốn tới xin lỗi thì vẻ mặt mới dịu đi đôi chút, nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay, quản gia chắc chắn không thể cứ thế cho ba mẹ Trác vào: “Vậy hai người chờ một chút, tôi đi hỏi ông chủ.”

“Được, được.” Thái độ ba Trác lúc này cực kỳ tốt, không dám thể hiện ra chút bất mãn.

Lần này ông ta tới để cầu người, nếu thái độ không tốt thì có lẽ còn chẳng được vào cửa.

“Ông chủ, bà chủ, hai người nhà họ Trác lại tới rồi.” Quản gia vào đại sảnh, thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường đều đang ngồi ở đây.

“Bọn họ lại tới làm gì? Họ còn ngại sáng nay làm loạn chưa đủ à?” bà cụ Đường vừa mới nguôi giận, bây giờ nghe ba mẹ Trác lại tới, lửa giận lại xông lên: “Vẫn chưa thôi à? Không phải Trác Hiểu Lam đã được đưa vào đồn cảnh sát rồi sao?”

“Họ nói lần này họ tới để xin lỗi, họ đã biết rõ chân tướng sự việc rồi.” Quản gia biết bà cụ Đường đang giận, thật ra ông cũng giận nhưng người ta nói là đến xin lỗi, thái độ cũng tốt nên ông cũng không thể cứ thế đuổi người.

“Bọn họ đã gặp Trác Hiểu Lam hỏi rõ ràng rồi à? Biết đã hiểu lầm chúng ta rồi sao?” Bà cụ Đường sững sờ, cơn giận nguôi đi một chút: “Được rồi, bảo họ không cần xin lỗi, tôi không muốn gặp họ.”

Bà cụ Đường nghĩ đến những lời chỉ trích đổi tắng thay đen sáng nay của mẹ Trác, nghĩ đến cuộc tranh cãi của họ, bà thật sự không muốn gặp, cũng chẳng cần lời xin lỗi của họ.

“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi nói với họ.” Quản gia hiểu ý bà cụ Đường, không chút do dự, quay người bước ra ngoài. Có thể thấy quản gia cũng không muốn cho loại người như ba mẹ Trác vào.

Cảnh ba mẹ Trác làm loạn sáng nay thật sự quá khó coi.

Tuy nhiên dù quản gia đã giải thích tình hình, nhưng ba mẹ Trác vẫn không chịu đi.

“Chúng tôi thật sự đến để xin lỗi mà.” Ba Trác hơi ngạc nhiên, không ngờ ông ta đã nói rõ là mình đến xin lỗi mà vẫn bị ngăn ở ngoài. “Bà chủ nói rồi, các ông không cần xin lỗi, bà chủ chúng tôi độ lượng, không so đo với các người.”

“Tôi biết lúc trước đúng là chúng tôi đã sai, là chúng tôi khiến ông bà Đường nổi giận, vậy nên tôi nhất định phải gặp mặt xin lỗi ông bà, nếu không tôi không an tâm.” Ba Trác biết muốn nhà họ Đường rút đơn kiện thì phải cầu xin ông cụ Đường đồng ý, vậy nên nhất định phải gặp được ông cụ.

“Đã nói là không cần xin lỗi rồi mà, ông bà chủ chúng tôi không so đo với mấy người, ông bà về đi.” Quản gia thấy người này rất phiền, nếu thành tâm đến xin lỗi thì không nên quấn lấy mãi như thế.

Trong lòng mẹ Trác tức giận, vừa định lên tiếng thì ba Trác đã kéo bà ta lại, sau đó kéo bà ta quỳ xuống đất: “Quản gia, xin ông vào thông báo lại lần nữa. Chúng tôi thật sự đến để xin lỗi, nếu ông bà Đường không tha thứ cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ không đứng lên.”



Quản gia thấy thế thì giật mình, ông không ngờ ba mẹ Trác lại quỳ xuống như vậy, thái độ còn rất thành khẩn, nhưng ông vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Đây là ép ông chủ phải gặp họ sao?

Tuy nhiên ba mẹ Trác quỳ trước cửa cũng không hay, quản gia nghĩ một lúc rồi lại vào địa sảnh: “Ông chủ, bà chủ, bọn họ quỳ ở ngoài không chịu đi ạ.”

“Tôi đã nói không cần xin lỗi rồi sao họ vẫn không chịu đi? Mà ông vừa nói gì? Quỳ ở ngoài?” Bà cụ Đường giật mình: “Sao thế?”

“Bọn họ nói nhất định phải gặp được ông bà chủ rồi xin lỗi, nếu không trong lòng không an tâm. Tôi đã nói với họ rằng ông bà không cần lời xin lỗi của họ, không so đo với họ, sau đó bọn họ quỳ xuống luôn.” Quản gia cảm thấy cạn lời, trên đời này đúng là loại người nào cũng có.

“Bọn họ đang làm gì vậy? Có ai đến xin lỗi thế này không? Nếu thật sự thành tâm đến xin lỗi thì phải xem tâm trạng chúng tôi thế nào chứ đúng không? Tôi đã nói không gặp rồi mà vẫn không chịu đi, bọn họ thành tâm xin lỗi sao? Chắc chắn là có mục đích khác.” Bà cụ Đường cũng giật mình. Loại người gì vậy chứ? Cũng không thể trách bà cụ Đường nghĩ theo chiều hướng xấu, thật sự là hành vi sáng nay của mẹ Trác quá phản cảm.

“Bọn họ muốn quỳ thì cứ quỳ đi, mặc kệ họ.” Bà cụ Đường cảm thấy khó chịu, có ai đến xin lỗi như vậy không?

“Bọn họ quỳ ở ngoài bị người khác nhìn thấy, ai không biết lại nói linh tinh. Để họ vào đi, nghe xem họ nói thế nào.” Mặc dù trong lòng ông cụ Đường bất mãn, nhưng ông sợ hai người họ quỳ ở ngoài sẽ mang lại ảnh hưởng xấu. Gần đây nhà họ Dương có quá nhiều chuyện, ông không muốn có thêm rắc rối không cần thiết nữa.

“Ông nghĩ họ thật sự đến để xin lỗi sao? Sao tôi lại thấy không giống.” Bà cụ Đường không đồng ý lắm, bà luôn cảm thấy chuyện này có gì không đúng.

“Chắc chắn vừa nãy họ đã đến đồn cảnh sát, gặp được Trác Hiểu Lam hỏi rõ ràng rồi, biết chân tướng sự việc nên tới xin lỗi chúng ta cũng là việc có thể xảy ra.” Ông cụ Đường trước nay luôn bao dung, ông luôn muốn suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực.

“Chúng ta cũng không thể để họ quỳ bên ngoài được, để họ vào đi, nghe xem họ nói thế nào chẳng phải sẽ biết có chuyện gì sao.” Ông cụ Đường suy nghĩ tổng thể, không muốn khiến mọi chuyện quá khó xử.

“Được rồi, vậy nghe theo ông, bảo họ vào đi, xem xem họ xin lỗi thế nào. Họ quỳ xuống chắc cũng đủ thành khẩn rồi, nghe xem họ nói gì.” Bà cụ Đường cũng biết để người ta quỳ ở ngoài cũng không hay, bà cũng muốn biết rốt cuộc hai người họ muốn làm gì.

Quản gia nhanh chóng đưa ba mẹ Trác vào.

“Ông cụ Đường, bà cụ Đường, chuyện sáng nay là chúng tôi không đúng, chúng tôi tới đây để xin lỗi ông bà.” Ba Trác vừa vào đã xin lỗi, thái độ cực kỳ chân thành.



“Đúng, là chúng tôi sai, chúng tôi xin lỗi.” Mẹ Trác cũng xin lỗi dưới sự lôi kéo của ba Trác, mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng nghĩ đến con gái, bà ta vẫn nhịn.

“Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai người, chúng tôi sẽ không so đo chuyện sáng nay, hai người về đi.” Bà cụ Đường liếc nhìn họ, nếu hai người họ muốn gặp để xin lỗi thì bây giờ bà đã chấp nhận lời xin lỗi rồi, cũng bày tỏ không trách họ, họ cũng nên đi rồi chứ?

Lần này ba mẹ Trác tới không chỉ để xin lỗi, nên đương nhiên không thể cứ vậy ra về.

“Ông cụ Đường, chuyện sáng nay thực sự là lỗi của chúng tôi, mong ông tha thứ.” Ba Trác quyết định tấn công ông cụ Đường trước, vậy nên lúc này ông ta bước lên trước vài bước, đi tới trước mặt ông cụ.

“Vừa nãy vợ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện này cho qua đi, nếu không còn chuyện gì khác thì hai người về đi.” Ông cụ Đường nghe thấy lời của ba Trác thì khẽ nhíu mày, xem ra vợ ông thật sự đã đoán đúng, hai người này không phải tới để xin lỗi.

Mà ba Trác còn tấn công ông trước, ông cụ Đường thầm cười khẩy trong lòng, sao? Trông ông giống thằng ngốc dễ bị lừa vậy sao?

Bà cụ Đường và ông cụ Đường đều đã nói lời đuổi khác, nhưng ba Trác vẫn đứng đó không có ý định rời đi.

Ba Trác dừng lại một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn ông cụ Đường: “Ông Đường à, hôm nay chúng tôi đến còn có một chuyện muốn cầu xin ông.”

Ba Trác biết ông cụ Đường không phải người dễ gạt, vậy nên chi bằng cứ nói thẳng.

“Ha.” Bà cụ Đường tức giận cười ra tiếng, bà biết hai người này không có ý tốt gì, còn có chuyện muốn cầu xin. Những việc Trác Hiểu Lam làm với Thanh Thanh, sáng nay thái độ đó của bọn họ như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới cầu xin.

Mẹ Trác nghe ra sự trào phúng trong tiếng cười của bà cụ Đường thì tức giận, nhưng không thẻ không nhịn lại, bà ta biết bây giờ không thể cãi nhau như hồi sáng.

Sắc mặt ông cụ Đường lúc này đã trầm xuống rõ ràng, ông ngước mắt nhìn ba Trác, ánh mắt hơi lạnh: “Nếu ông tới để xin lỗi, cầu xin tha thứ thì tôi chấp nhận, còn chuyện khác sợ rằng tôi không giúp được.”

Câu nói này của ông cụ Đường đã rất rõ ràng, ông cụ Đường là người thông minh đương nhiên biết ba Trác muốn cầu xin mình chuyện gì.

Trong lời ông cụ Đường mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, ông cảm thấy nếu ba Trác là người thông minh thì sẽ hiểu nên dừng lại.

“Ông à, tôi biết lần này là Lam Lam sai, nhưng Lam Lam vẫn còn trẻ, chúng tôi không thể nhìn con bé ngồi tù cả đời được.” Ba Trác hiểu ý ông cụ Đường, nhưng ông ta không thể không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play