Ba Trác nhìn mẹ Trác, lông mày nhíu lại thật chặt, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Không thể để Lam Lam ngồi tù được đúng chứ?” Mẹ Trác thấy chồng không nói gì lại càng sốt ruột hơn.
“Phó cục trưởng Lý nói cách duy nhất bây giờ là để Dương Tầm Chiêu và bên
phía nhà họ Đường rút đơn kiện, nếu họ không truy cứu thì Lam Lam mới có thể không sao.” Ba Trác nói câu này hơi khó khăn, ông ta cũng muốn có
cách khác nhưng bây giờ ông ta không thể không đối mặt với hiện thực.
“Bảo họ rút đơn kiện? Phải làm sao họ mới rút đơn?” Mẹ Trác sững sờ, không biết có phải do nhất thời không hoàn hồn không.
“Đến cầu xin họ rút đơn, cầu xin họ tha thứ.” Lúc này giọng ba Trác đã hơi
khàn, nghĩ đến lúc trước mình đến nhà họ Đường làm loạn, bây giờ lại tới cầu xin họ?
Trong lòng ba Trác không thích, nhưng nghĩ đến con gái, ông ta lại hơi do dự.
“Tổng Giám đốc Trác, đây quả thực là cách duy nhất rồi, nếu đối phương rút
đơn thì chuyện này vẫn có thể xoay sở.” Luật sư Vương hiểu rất rõ tính
nghiêm trọng của sự việc, vậy nên anh ta biết rằng đây thật sự là cách
duy nhất.
Lời khuyên của phó cục trưởng Lý thật sự rất hay.
“Đi cầu xin họ? Bảo tôi đi cầu xin họ? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam, tại
sao chúng ta phải đi cầu xin họ?” Sau khi hoàn hồn lại, mẹ Trác tỏ vẻ
tức giận, không cam lòng.
“Thưa bà, chuyện lần này thật sự là lỗi của cô cả, bây giờ chúng ta nên tìm cách giải quyết vấn đề chứ không
phải trốn tránh trách nhiệm.” Luật sư Vương thật sự không hiểu nổi đầu
óc bà Trác thế nào, bà ta có logic kiểu gì? Sự việc đã bày ra trước mặt, sao bà ta vẫn có thể nói ra câu bị người khác hãm hại chứ?
“Cậu
im đi, im đi, không thể là lỗi của Lam Lam được, Lam Lam sẽ không làm
sai.” Mẹ Trác đến giờ vẫn tin con gái mình không thể làm sai.
“Đủ rồi, chuyện này đã rõ ràng rồi, đúng là lỗi của Lam Lam.” Ba Trác cũng
không muốn thừa nhận điều này, nhưng ông ta biết đây là sự thật, không
thể phủ nhận.
Nếu không phải lỗi của Trác Hiểu Lam, ông ta có thể làm lớn chuyện, đến lúc đó nhà họ Đường cũng không thể không sợ.
Chính vì biết là lỗi của Trác Hiểu Lam nên ông ta mới biết rõ hơn sự khó giải quyết của chuyện này.
Mẹ Trác còn muốn phản bác nhưng thấy sắc mặt âm trầm của ba Trác, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Cho dù Lam Lam có lỗi thì họ cũng không thể tàn nhẫn như vậy, không thể để
Lam Lam ngồi tù được.” Chính tai mẹ Trác nghe thấy câu này của ba Trác,
cuối cùng cũng thừa nhận rằng Trác Hiểu Lam đã sai. Nhưng trong lòng bà
ta, dù con gái có sai thì người nhà họ Đường cũng không thể làm như vậy, không thể để con gái ngồi tù.
Luật sư Vương thật sự không nói
nên lời, những việc Trác Hiểu Lam làm thật sự là điên rồ, những việc đó
để cô ta ngồi tù cả đời vẫn còn nhẹ, thật sự không phải nhà họ Đường và
cậu ba Dương tàn nhẫn.
Hơn nữa làm sai vốn nên nhận hình phạt, tại sao bà Trác lại thấy Trác Hiểu Lam không nên ngồi tù?
Bình thường anh ta biết bà Trác thương yêu con gái, nhưng không ngờ cách yêu thương của bà ta lại không phân rõ phải trái thế này, chẳng trách Trác
Hiểu Lam lại làm ra những chuyện đó.
“Tình huống bây giờ chỉ khi
nhà họ Đường và cậu ba Dương rút đơn kiện thì Lam Lam mới được thả ra,
bây giờ bà theo tôi đến nhà họ Đường, cầu xin họ rút đơn.” Lúc trước ba
Trác không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế này, nghĩ lại thái độ của
mình khi ở nhà họ Đường lúc trước, ông ta thật sự ảo nảo. Biết trước như vậy ông ta đã không chọc giận ông bà cụ Đường. Nhưng ông ta biết ông cụ Đường rất khoan dung, bây giờ đến cầu xin ông cụ Đường, có lẽ ông vẫn
niệm tình xưa cũ mà thương xót Lam Lam.
Chỉ cần ông cụ Đường đồng ý thì chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ nghe lời ông cụ.
“Bây giờ thật sự phải đi cầu xin họ sao? Vừa nãy tôi mới cãi nhau với họ,
bây giờ lại đến cầu xin họ, tôi…” Bà Trác bình thường cao ngạo đã quen,
bà ta thật sự không làm được việc cầu xin người khác, nói gì đến việc
trước đó vừa mới cãi nhau với người ta.
“Cứ nói lúc trước là
chúng ta hiểu lầm, bây giờ chúng ta đến để nhận lỗi.” Mắt ba Trác loé
lên, lại bổ sung thêm: “Lần này đến chúng ta cầu xin ông cụ Đường, ông
ấy dễ nói chuyện hơn, chỉ cần ông ấy đồng ý thì chuyện này sẽ dễ giải
quyết.”
“… Được rồi.” Mẹ Trác thật sự không muốn đến cầu xin
người khác, nhưng nghĩ đến con gái mình vẫn đang bị nhốt trong đồn cảnh
sát, bà ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
“Hay là chúng ta đến tìm Trác Thanh trước, vừa nãy luật sư Vương cũng nói Trác Thanh là nhân
chứng của bọn họ. Nếu Trác Thanh không ra mặt giúp họ làm chứng, có phải sẽ có lợi cho Lam Lam không?” Mẹ Trác nghĩ đến việc mặt dày đi cầu xin
người khác, mặc dù cầu xin ông cụ Đường nhưng bà ta vẫn miễn cưỡng.
Bà ta cảm thấy so với việc cầu xin ông cụ Đường, chi bằng tìm con trai mình.
Con trai là do bà ta sinh ra, lại là em trai ruột của Lam Lam, không có lý do gì giúp người khác mà không giúp người nhà mình.
Ba Trác mím môi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng được, đến tìm Trác
Thanh trước, nó đang bị thương nằm viện, chúng ta đến xem nó hồi phục
thế nào.”
Lúc này cuối cùng ba Trác cũng nhớ ra con trai mình đang bị thương vẫn nằm trong viện.
“Đúng, đúng, tôi đi mua ít hoa quả, mua mấy thứ Trác Thanh thích ăn. Bây giờ
chúng ta vào bệnh viện, nhân chứng của họ là Trác Thanh, nếu Trác Thanh
không giúp họ làm chứng mà giúp Lam Lam, đến lúc đó Lam Lam sẽ không sao nữa. Chắc chắn Trác Thanh bị họ lừa nên mới giúp họ, chỉ cần chúng ta
nói rõ ràng với Trác Thanh, thằng bé sẽ hiểu thôi.” Mẹ Trác đến giờ vẫn
thấy con gái mình không sai, người sai là nhà họ Đường, con trai bà ta
cũng bị người khác lừa.
“Đến bệnh viện gặp Trác Thanh đã rồi tính tiếp.” Ba Trác vẫn khá tỉnh táo, ông ta không lạc quan như mẹ Trác,
nhưng ông ta cảm thấy cách nói này của bà ta cũng không phải không có
lý.
Hai người mua ít đồ rồi đến thẳng bệnh viện.
Trác
Thanh nằm ở bệnh viện của nhà, có người chăm sóc đặc biệt, nhưng sau khi Viên Ngữ biết Trác Thanh bị thương vẫn luôn ở lại phòng bệnh, không rời đi nửa bước.
Ba Viên cũng được đưa vào bệnh viện của Trác Hiểu
Lam, khi ấy ba Viên bị đánh ngất, không sợ hãi nên không sao, tình hình
của ông khá ổn. Năm đó Trác Hiểu Lam đã làm phẫu thuật tim cho ông, thật ra ca phẫu thuật rất thành công, nhưng để khống chế Viên Ngữ, để cô rời xa Trác Thanh nên Trác Hiểu Lam cố ý nói bệnh tình ba Viên nghiêm
trọng, sau đó bảo ông ở lại biệt thự nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Chuyện tám năm trước đã sáng tỏ, hiểu lầm cũng được hoá giải, tâm bệnh của
Trác Thanh đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ Trác Thanh bị thương, có Viên
Ngữ ở bên cạnh, trong lòng Trác Thanh rất vui.
Sau tám năm lại
được ở bên nhau, mặc dù có khoảng cách tám năm nhưng mọi hành động của
hai người đều đầy ắp sự dịu dàng và ấm áp.
Tám năm qua, tình cảm
của hai người vẫn không thay đổi, cả hai vẫn yêu nhau sâu đậm nên hiểu
lầm được xoá bỏ, hai người lại về bên nhau, mà tình cảm còn gắn bó hơn
tám năm trước, dù sao cũng đã được thử nghiệm bằng thời gian tám năm.
Mẹ Trác đi vào phòng bệnh, vừa nhìn đã thấy Viên Ngữ đang ngồi bên giường không biết cô nói gì mà nở nụ cười tươi rói.
Mẹ Trác sững sờ, sau đó săc mặt trầm xuống. Hôm qua khi bà ta đến, ba Viên vẫn chưa tỉnh nên Viên Ngữ vẫn ở bên ông, mẹ Trác không gặp cô.
Mẹ Trác không thích Viên Ngữ, từ lần gặp đầu tiên tám năm trước bà ta đã
không thích. Một cô gái nghèo bước ra từ miền núi, quê mùa muốn chết,
cũng chẳng xinh đẹp, không có khí chất, không có tu dưỡng, những điều
các cô gái nhà giàu biết thì cô không biết. Sao có thể lấy con trai bà
ta được? Sao có thể vào làm dâu nhà họ Trác được?
Nhưng lúc đó bà cụ Trác có vẻ rất thích Viên Ngữ, hơn nữa lúc đó Trác Thanh bị Viên Ngữ làm cho mê muội, mẹ Trác không dám thể hiện ra mặt nên mới bảo Trác
Hiểu Lam âm thầm dùng kế ép Viên Ngữ tự bỏ đi.
Mẹ Trác rất yên
tâm Trác Hiểu Lam làm việc, kết quả bà ta cũng rất hài lòng. Bà ta vốn
cho rằng tám năm trước hai người đã hoàn toàn chia tay.
Không ngờ giờ phút này lại có thể gặp lại Viên Ngữ ở đây, nhìn hai người có vẻ đã hoà thuận như xưa?
Mẹ Trác bước vào phòng, nhìn thấy Viên Ngữ đang nhìn Trác Thanh đầy trìu
mến, sắc mặt lại càng trầm hơn. Bà ta không ưa nhất việc con trai mình
bị người phụ nữ này quyến rũ.
Tuy nhiên, trước mặt Trác Thanh nên mẹ Trác phải nhịn, không nói lời gì quá đáng.
Mẹ Trác vẫn chưa biết Trác Thanh đã biết toàn bộ sự thật năm ấy, nếu bà ta biết có lẽ sẽ không nhịn đâu.
“Ba, mẹ.” Trác Thanh nhìn thấy họ đến thì chào, vẻ mặt Trác Thanh trở nên
căng thẳng, anh nhìn Viên Ngữ, sau đó trịnh trọng giới thiệu: “Đây là
Viên Ngữ, trước đây ba mẹ đều gặp rồi.”
Trác Thanh không nhắc đến chuyện khác, dù sao cũng là ba mẹ mình, anh muốn giữ lại chút thể diện cho họ.
“Ừm, trước đây các con đã quen nhau rồi, cũng coi như là bạn bè, con bị
thương con bé đến thăm con cũng là chuyện bình thường.” Mẹ Trác cố nặn
ra một nụ cười, trong lời nói rõ ràng có ý khác.
“Mẹ, con sẽ kết
hôn với Viên Ngữ, sau khi vết thương của con khỏi được ra viện, chúng
con sẽ đi đăng ký rồi tổ chức đám cưới.” Trác Thanh là người thông minh, đương nhiên nghe ra được ý của mẹ mình. Tám năm trước vì hiểu lầm nên
anh đã khiến Viên Ngữ chịu uất ức, bây giờ anh sẽ không để cô chịu thêm
uất ức nào nữa.
Tám năm trước anh đã bàn đến chuyện kết hôn với Viên Ngữ, anh từng cầu hôn cô, cô cũng đã đồng ý rồi, anh nợ cô một đám cưới.
Bây giờ anh sẽ bù lại cho cô, không thiếu thứ gì, dù là ai cũng không thể ngăn cản anh.
“Con… các con?” Mẹ Trác giật mình, tuy vừa nãy bà ta đã nhìn ra sự âu yếm
ngọt ngào giữa hai người, nhưng bây giờ chính tai nghe Trác Thanh nói ra những lời như vậy vẫn không chấp nhận được.
“Không phải các con
đã chia tay rồi sao? Tám năm trước cô ta đối xử với con thế nào, con
quên rồi sao?” Trong lòng mẹ Trác tức giận, hiển nhiên đã quên chuyện
tám năm trước sai Trác Hiểu Lam làm.
“Mẹ, con đã biết hết chuyện
tám năm trước rồi.” Trác Thanh vốn không muốn vạch mặt nhưng mẹ Trác đã
nói đến đây rồi, đương nhiên anh phải nói rõ, anh sẽ không khiến Viên
Ngữ phải bị bắt nạt thêm nữa.
Mẹ Trác sững sờ, hai mắt tròn xoe, môi mấp máy nhất thời nói không nên lời.
“Được rồi, nói chuyện chính trước.” Ba Trác biết bây giờ không phải lúc cãi
nhau, chuyện giữa Trác Thanh và Viên Ngữ cũng không phải cãi nhau vài
câu là có thể giải quyết.
Trác Thanh cuả hiện tại đã không còn là Trác Thanh của tám năm trước, sẽ không dễ dàng mắc bẫy nữa.
“Chuyện chính, đúng, chuyện chính.” Mẹ Trác được ba Trác nhắc nhở mới nhớ mình vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.
“Trác Thanh à, nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu muốn khiến chị con ngồi tù,
con nhất định phải giúp chị con, bây giờ chỉ có con mới giúp được chị
thôi.” Mẹ Trác lập tức thay đổi chủ đề, bây giờ cứu con gái ra mới là
chuyện quan trọng nhất.
“Mẹ muốn con phải giúp thế nào?” Mắt Trác Thanh thoáng trầm xuống, anh đã biết trước mục đích ba mẹ đến đây.
“Con đừng làm nhân chứng cho nhà họ Đường nữa, con hãy làm nhân chứng cho
chị gái con, con hãy giúp chị con kiện mấy người nhà họ Đường.” Mẹ Trác
nói câu này rất hùng hồn, dường như không hề cảm thấy có gì bất ổn.
Viên Ngữ nghe thấy câu này của mẹ Trác mà sửng sốt, nhưng cô cũng không nói gì.
Trác Thanh không khỏi cười khẩy: “Chị đã làm sai biết bao nhiêu chuyện, tất
cả mọi chuyện đều do chị gieo gió gặt bão. Mẹ bảo con nói dối làm giả
nhân chứng, mẹ muốn tống con trai mẹ vào tù sao?” Trác Thanh biết mẹ
mình lúc nào cũng thiên vị chị gái hơn, nhưng anh không ngờ bà ta lại
không có giới hạn như thế.
“Con xin lỗi, con không làm được, con
muốn nghỉ ngơi, mời ba mẹ về cho.” Trác Thanh cảm thấy lòng nguội lạnh,
anh không muốn nói thêm nữa, vì anh không muốn cãi nhau với họ, không
muốn khiến mọi chuyện trở nên quá khó coi.
Trác Thanh nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại, mặc cho ba mẹ Trác có nói thêm gì anh cũng không quan tâm.
Cuối cùng ba mẹ Trác thật sự không còn cách nào, đành phải ra về.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, ba mẹ Trác cũng chỉ có thể đến nhà họ Đường cầu xin ông cụ.
Chẳng mấy chốc hai người đã lại tới nhà họ Đường, quản gia nhà họ Đường trông thấy hai người họ cũng chỉ hờ hững nhìn lướt qua, sau đó quay người vào trong, vờ như không thấy!
Sáng nay hai người họ đã chọc giận ông bà cụ rất tức giận, mãi mới đuổi được đi, bây giờ lại tới làm gì?
“Quản gia, quản gia.” Ba Trác thấy thái độ của quản gia thì lòng khó chịu,
nhưng ông ta nghĩ đến lần này mình tới để cầu xin người khác nên không
thể tức giận, chẳng những không được tức giận mà thái độ còn phải tốt
hơn.
“Có chuyện gì?” Quản gia nhà họ Đường không phải người không biết phép lịch sự, ba Trác đã gọi lại thì ông cũng chỉ có thể dừng
bước.
“Phiền quản gia vào thông báo một tiếng, tôi muốn gặp ông
cụ Đường, tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp ông ấy.” Ba Trác sợ quản
gia cứ thế đi luôn nên thái độ lúc này vô cùng thành khẩn.
“Mới
sáng sớm hai người đã tới nhà họ Đường làm ầm ĩ khiến bà chủ nhà chúng
tôi cực kỳ tức giận, bây giờ các người còn muốn gặp ông chủ của chúng
tôi?” Vẻ mặt quản gia phẫn nộ, người này có còn thể diện không?
“Chuyện lúc sáng là hiểu lầm, bây giờ chúng tôi đã hiểu rõ sự việc rồi, chúng
tôi biết sai rồi nên lần này chúng tôi tới để xin lỗi, mong quản gia hãy đi thông báo.” Ba Trác biết mục đích lần này mình tới, vậy nên thái độ
cực kỳ chân thành!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT