Một lời nói hùng hồn của Sở Mộ rốt cuộc cũng khiến Tề Dư ném cây bút
đang cầm trong tay đi, Minh Châu vội vàng tiến lên đem bút và tờ giấy đỏ bị dính mực trước mặt Tề Dư đi, đứng lui sang một bên, biết điều vẫy
tay bảo các nha hoàn hầu hạ ở phòng sưởi đều lui ra.
Bọn nha hoàn nối đuôi nhau mà ra, chỉ chốc lát sau, bên trong phòng sưởi chỉ còn lại lại hai người Tề Dư và Sở Mộ, Tề Dư lạnh lùng nhìn
chằm chằm Sở Mộ, ánh mắt xa cách, Sở Mộ thấy thế, bỗng nhiên khoa trương đau lòng kêu rên:
"Ai da —— nàng đừng dùng loại ánh mắt bạc tình bạc nghĩa này nhìn bổn vương, bổn vương chịu không nổi!"
Tề Dư đầu đầy chim quạ, lẳng lặng nhìn Sở Mộ làm bộ làm tịch, Sở Mộ xoa ngực, tiếp tục sắm vai một người diễn hí kịch chuyên nghiệp, lắc
lắc thân thể muốn kéo ống tay áo Tề Dư.
"Tề Dư, bổn vương đau chỗ này lắm. Nàng. . ."
Lời còn chưa dứt, tay áo cũng chưa chạm đến, Tề Dư liền 'Vô tình'
đứng dậy, mạnh mẽ cắt ngang lời nói phía sau dây dưa của Sở Mộ.
"Vương gia đi hay không đi, đều không liên quan đến thần thiếp,
vương gia nguyện ý muốn đợi thì cứ đợi, thần thiếp còn có việc bận,
không phụng bồi được."
Sau khi Tề Dư đứng ở cạnh cửa nói xong những lời này, không quản Sở Mộ trong phòng, liền rời khỏi. Xem ra Sở Mộ có đi dự tiệc hay không,
nàng thật sự không quan tâm. *************************
Tề Dư để Sở Mộ một mình ở phòng sưởi, Hổ Phách đi theo sau nói với Tề Dư:
"Vương phi, lúc trước người sai phòng bếp chuẩn bị, muốn lấy đi
điểm tâm đến Từ An đường đều xong xuôi rồi, còn có những thứ vải dệt,
dược liệu, hàn thực mừng năm mới đều đã chuyển lên xe trâu kéo rồi,
vương phi khi nào thì khởi hành?"
Từ An đường là một chỗ cô nhi đường ở tây thành, là nhờ giúp đỡ của Tề Dư mới có thể mở, hào môn quý tộc, thế gia vọng tộc trong kinh ngày
tết cho cháo, ban dược đều là chuyện thường, cũng có người giống Tề Dư,
trực tiếp mở một ít cứu tế đường làm việc thiện tích đức.
"Ta thay y phục rồi đi, lại đi lấy thêm nhiều kẹo và hạt đậu bạc, trẻ em ở Từ An đường năm nay lại nhiều lên không ít."
Hổ Phách cùng Minh Châu nhận mệnh đi xuống chuẩn bị, Tề Dư trở về
phòng thay y phục xuất hành, sau đó liền ra gia môn, xe ngựa có vài
chiếc, đồ đạc tràn đầy xe kéo, đi đại khái được nửa canh giờ mới đến đến một sân trước tòa rộng rãi.
Tề Dư được nha hoàn đỡ xuống xe, quản sự Từ An đường là một đôi phu thê, nam tên Kim Vinh, nữ tên Xảo Nương, hai người vốn dĩ là người
giang hồ, sau này gặp chuyện ngẫu nhiên được Tề Dư cứu, thu xếp ở Từ An
đường, vài năm nay Từ An đường thu nhận cô nhi không nhà càng ngày càng
nhiều, may mắn có phu thê hai người họ tận tâm tận lực làm việc.
Sau khi hai người hành lễ với Tề Dư hành lễ, liền kêu nhóm tạp công trong từ đường cùng hạ nhân vương phủ đem những thứ Tề Dư mang đến từ
trên xe bò chuyển xuống dưới.
Xảo Nương là một phu nhân rất có phong vận, chỉ không được hoàn mỹ
một chỗ là trên mặt có một vết sẹo, nhưng là một người thập phần khách
khí, nhiệt tình mời Tề Dư vào cửa.
Tề Dư hàng năm đều sẽ tới nơi này vài lần, cho nên cũng không xa
lạ, đang muốn theo Xảo Nương đi vào chơi cùng bọn nhỏ một lát, lại bỗng
nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
"Vương phi đợi chút."
Tề Dư nhíu mày, theo giọng nói nhìn lại, quả thực trông thấy âm hồn bất tán Sở Mộ đang ngồi trên lưng ngựa tới, Hàn Phong cùng Kỷ Thư theo
sau.
Sở Mộ cưỡi ngựa đến cách Tề Dư còn năm sáu bước liền dừng lại, xoay người xuống ngựa, đánh giá bốn phía, đi đến Tề Dư bên cạnh, trái ngược
với mặt lạnh của Tề Dư, Sở Mộ lại vui vẻ nở nụ cười với nàng.
Đi theo Tề Dư ra khỏi phòng sưởi, mới biết Tề Dư đến nơi này, Sở Mộ thành thân với Tề Dư ba năm, biết rất ít về chuyện của nàng, còn không
biết nàng ở tây thành mở một khu cứu tế đường như thế, vừa cảm khái Tề
Dư người đẹp tâm thiện, Sở Mộ vừa ngựa không ngừng vó mà đuổi theo.
"Vương phi, vị này là?" Xảo Nương không biết Sở Mộ, không biết ứng đáp thế nào.
Tề Dư nhàn nhạt trả lời: "Vị này là Nhiếp chính vương Sở Mộ, các
ngươi đi trước giúp Kim Vinh đi, ta cùng với vương gia nói nói mấy câu
rồi vào."
Xảo Nương kinh ngạc hành lễ với Sở Mộ, vội nghe theo phân phó đi
giúp trượng phu, Sở Mộ có hứng thú hướng xem những thứ trên xe kéo, hỏi
Tề Dư:
"Nàng mang cho bọn họ những gì? Nếu như bổn vương biết nàng tới nơi này, chắc chắn sẽ giúp nàng chuẩn bị nhiều thứ."
"Nơi này đều là những người đáng thương không nhà để về, vương gia
nếu như tìm thần thiếp có việc, đợi thần thiếp hồi phủ rồi nói sau, lúc
này thần thiếp không thể chiếu cố vương gia." Tề Dư ý tứ đã rất rõ ràng, nhưng có người giống như là nghe không hiểu.
Sở Mộ không để ý Tề Dư, còn đang khom lưng tiến vào cổng nhỏ, Tề Dư chỉ có thể bắt kịp, đuổi theo hô: "Vương gia, thần thiếp không nói đùa, người. . ."
Không đợi Tề Dư nói xong, Sở Mộ cắt ngang:
"Bổn vương biết nàng không nói đùa, nàng có chuyện gì bận cứ làm
đi, bổn vương đi xem xung quanh, không cần nàng chiếu cố, nếu có chỗ cần hỗ trợ, nàng gọi ta một tiếng là đủ."
Không cần chờ Sở Mộ phân phó, Hàn Phong cùng Kỷ Thư cũng đã ở bên
ngoài giúp đỡ người làm công của Từ An đường cùng chuyển đồ được tặng.
Từ An đường chính là một tòa nhà chiếm chừng ba tiến tiểu viện lớn
như vậy, cả sân lớn có một cây quạt ở giữa, trừ bỏ một khối đất trống ở
phía trước, đằng sau đều là nhà ba tầng đầy những phòng ốc, còn có một
tiên sinh chuyên môn văn thơ, đến dạy trẻ đọc sách, nhận diện mặt chữ.
Mười mấy đứa trẻ hình như nhận ra Tề Dư, trông thấy nàng liền lao
tới, trong tay Minh Châu và Hổ Phách mang theo hộp thức ăn, trong hộp
thức ăn là một chút điểm tâm, mỗi người phân phát cho bọn nhỏ, bọn nhỏ
cầm kẹo cùng điểm tâm, ào ào vây quanh Tề Dư nói cám ơn, ríu ra ríu rít, vô cùng náo nhiệt, ngươi một lời ta một lời, nhưng lại khiến Tề Dư nở
nụ cười.
Sở Mộ từ phía sau sân đi ra, đi đến hành lang, nhìn bộ dáng Tề Dư
cười tươi như hoa khi bị bọn nhỏ vây quanh, trái tim dường như bị đánh
một cú thật mạnh, ôm cột hành lang, nhịn không được dùng ánh mắt si ngốc nhìn theo Tề Dư như đang mang một vầng sáng trên người, trong đầu thậm
chí sinh ra một loại cảm giác hoang đường, nếu như Tề Dư có thể cười một cái chân tình và thực lòng như thế với hắn, hắn có chết cũng đáng.
Từ lúc Sở Mộ bảo Tề Dư mặc kệ hắn, cứ việc đi làm việc mình bận, Tề Dư liền thật sự thèm để ý đến Sở Mộ, nàng giúp đỡ vợ chồng Kim Vinh
phát đồ mừng năm mới, lại nói vài lời với mấy lão nhân cô độc, bọn nhỏ
lại vây quanh muốn cùng nàng chơi đùa, việc bận này liền bận đến tận giờ Thân, mặt trời nhanh chóng cũng đã ngả về phía tây.
Tề Dư này mới được một chút rảnh rỗi có thể ngồi uống chén trà, vừa mới ngồi xuống, Sở Mộ liền đi tới, hắn đi tới rồi, Xảo Nương cùng bọn
nhỏ cũng không dám tìm đến Tề Dư, Sở Mộ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng
quay đầu nhìn Tề Dư, mà Tề Dư thì còn đáng uống trà, chỉ xem như bên
người không có ai, hoàn toàn không để Sở Mộ vào mắt.
Bọn nhỏ trong viện hôm nay rất phấn khởi, hết ăn lại mặc, Minh Châu cùng Hổ Phách còn cố ý xuất tiền túi của mình cho bọn nhỏ chơi thật
nhiều pháo hoa, còn có hài tử chơi đập pháo đốt hoa, bọn nhỏ còn mang
tới nửa đoạn châm hương, dùng hương đốt đầu dây pháo hoa, chờ lửa cháy
gần đến hết dây pháo, trong lúc nhất thời, trong viện Từ An đường tiếng
nổ pháo vang bốn phía, bọn nhỏ làm thành vòng tròn, tiếng nói cười không ngớt, đối bọn họ mà nói, trong một năm không có ngày nào vui vẻ hơn
ngày này.
Kim Vinh cùng vài người làm công chuyển đồ xong rồi, cũng gia nhập
đội ngũ bắn pháo, thật ra, pháo đốt này đều để buổi tối đón giao thừa
mới đốt, nhưng mọi người đều biết, Tề Dư bọn họ sau một lát nữa là phải
rời khỏi rồi, cho nên cố ý vào lúc này đốt pháo, muốn náo nhiệt lên.
Tề Dư nhìn những cây pháo bốc lửa sáng tinh trong tay bọn nhỏ, khóe mắt mỉm cười, bộ dáng dường như vô cùng mong muốn.
Sở Mộ tiến lại gần hỏi:
"Không nhìn ra, nàng thế mà lại thích trẻ con. Còn có pháo hoa, nếu như nàng thích pháo hoa, hôm nay nên theo ta vào cung đi, trong cung
khi đón giao thừa bắn pháo hoa đẹp lắm."
Hàng năm lúc cuối cùng khi hoàng cung đón giao thừa, đều sẽ đến một hồi bắn pháo hoa, may mắn có người bận việc tròn một năm, đã nghiên cứu ra một ít pháo hoa loại mới, bắn ra có chút quả thật rất xinh đẹp.
Ánh mắt Tề Dư đọng lại ở pháo hoa nhỏ trong tay bọn trẻ, bỗng nhiên xúc động:
"Ta không thích pháo hoa, cũng không thích trẻ con."
Sở Mộ sửng sốt không hiểu, nói: "Nàng không thích pháo hoa, cũng không thích trẻ con? Vì sao? Ta thấy nàng rất thích cơ mà."
Tề Dư trầm mặc một lúc, khi mà Sở Mộ cho rằng nàng không nói gì nữa, Tề Dư bỗng nhiên mở miệng:
"Pháo hoa tuy đẹp, nhưng chỉ như hoa sớm nở tối tàn, tựa như nhân
sinh chẳng mấy chốc đã lướt qua, những xinh đẹp trong chớp mắt đã qua
đi, còn chưa lưu lại được tiếng vang gì, đã hóa thành tro tàn, có một
loại sắc đẹp buồn thảm không nói thành lời, quá thương cảm, ta không
thích."
"So ra mà nói, ta thích loại pháo ném và pháo dây hơn, pháo ném vứt bỏ đi u uế, pháo dây đón chào mới mẻ, sấm vang động trời, âm thanh
truyền đến tận phía chân trời, sau khi nổ lớn, mọi thứ đều quay về tĩnh
lặng, không khiến người ta lưu luyến chuyện cũ, có thể an an tâm tâm bắt đầu một năm mới."
Sở Mộ lẳng lặng nghe Tề Dư phân tích chỗ khác nhau giữa pháo hoa
với pháo trúc, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy loại phân tích như
thế, Tề Dư quả nhiên không giống người thường.
"Còn trẻ con thì sao? Nàng không thích trẻ con, thế thì tại sao lại xây Từ An đường này?" Sở Mộ lại hỏi.
Tề Dư cầm trong tay cái cốc bỏ xuống, buồn bã nói:
"Từ An đường là mẫu thân ta xây khi còn sống, khi đó quy mô không
lớn như vậy, vương gia xem cha ta như đối thủ, có một số việc người khác không biết, vương gia hẳn là phải biết đến chứ?"
Sở Mộ trợn tròn mắt nhìn Tề Dư một lát, xấu hổ sờ sờ mũi: "Nàng là đang nói về chuyện nàng vốn dĩ có một đệ đệ sinh đôi?"
Tề Dư không có đoán sai, sau khi Sở Mộ làm Nhiếp chính vương, trước hết chính là điều tra chuyện của Tề quốc công phủ sự, biết Tề quốc công phủ nguyên bản là có một người con trai, nhưng vào lúc ba bốn tuổi, lạc đường ở Mạc Bắc, Tề Chấn Nam phái người lần tìm hơn phân nửa cái Sở
quốc cũng không tìm được tung tích, sau này hắn về tới kinh thành, không đề cập nhiều, cho nên trong kinh người biết cũng không nhiều, cho rằng
Tề Chấn Nam cùng phu nhân cũ cũng chỉ có Tề Dư cùng Tề Ninh là hai con
gái.
Sở Mộ vốn cũng đã quên rằng có chuyện như thế, dù sao cũng không quan trọng, hiện tại đột nhiên nghe Tề Dư hỏi mới nhớ tới.
Tề Dư bình tĩnh gật gật đầu:
"Đệ đệ lạc đường, nên nương ta nhìn không nổi những đứa trẻ lưu lạc trên đường, bà xây Từ An đường, thu nhận những đứa trẻ ấy, đó là muốn
vì đệ đệ tích đức làm việc thiện, hi vọng đệ đệ lưu lạc ở ngoài, cũng có thể gặp được người tốt cho đệ ấy ăn no mặc ấm, có ngói che đầu."
Khi Tề Dư nói những lời này, cũng không cố gắng tô đậm lên những
tâm thương này, nhưng Sở Mộ lại theo lời của nàng giống như bi thương
cùng tiếc nuối.
"Nàng nhớ đệ ấy không? Ta nói tới đệ đệ của nàng ấy." Sở Mộ hỏi.
Tề Dư trầm ngâm một lát sau, lắc đầu nói: "Ta còn không ghi nhớ rõ đệ ấy, làm sao nhớ mong được."
Sở Mộ hiểu được, dù sao khi đó Tề Dư cũng mới ba tuổi, làm sao nhớ được đệ đệ mình ra sao.
Đột nhiên có chút hối hận khi tán gẫu về chuyện này cùng nàng, Sở Mộ muốn khiến Tề Dư vui vẻ lên một chút, nói:
"Cung yến buổi tối không đi thì không đi. Hàng năm đều là cùng
những người mang theo mặt nạ đón giao thừa mừng năm mới, quả thật không
thú vị rất. Ta dẫn nàng đi vài nơi, chỉ hai người chúng ta, ở cùng nhau
đón một năm đoàn viên đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT