Đại Sở Tân Nguyên hai năm, tháng ba.

Biên giới Nam Cương đại loạn, Nhiếp Chính Vương Sở Mộ tự mình điều binh trấn áp, mũ sắt chỉ huy, bất khả chiến bại.

Truyền rằng trong buổi yến lễ, thích khách của Nam Cương giả làm vũ cơ mưu đồ hành thích nhưng lại không thành công, bị Nhiếp Chính Vương bắt ngay tại trận. Sau đó, thích khách liền sử dụng cổ thuật, thả ra độc cổ công kích. Sở Mộ nhất thời không phòng bị, bị cổ trùng cắn, may mắn được quân y chữa trị kịp thời, không có vấn đề gì nguy hại.

Giữa tháng tám, cả kinh thành nhận tin đại thắng, loạn ở Nam Cương chính thức bình định.

Tới tháng mười, tại kinh thành, Nhiếp Chính Vương phủ bận rộn chuẩn bị nghênh đón Nhiếp Chính Vương trở về. Nhiếp Chính Vương phi Tề thị đứng ở hành lang, một bên lật xem đơn từ, một bên kia nghe quản sự hồi báo nội vụ.

“Vương phi, Tây Uyển Như phu nhân lại tới Trân Bảo các lấy không ít đồ trang sức, ngay cả trong nhà kho, tơ lụa vải vóc Giang Nam dệt để hiếu kính Vương cũng bị nàng lấy đi không ít, còn có, nghe nói Tây Uyển đang cho người tìm thợ làm hoa giỏi, nói là muốn làm một vườn hoa quỳnh ở Tây Uyển tịch…”

Quản sự Lưu Phúc đối với vị phu nhân Tây Uyển Như kia chứa rất nhiều uất hận, nhưng ai bảo Vương gia thích nàng ta. Kim Ốc tàng kiều để trống bao nhiêu năm nay, trước khi xuất chinh còn cố ý đem người bên ngoài vào phủ, trực tiếp phong làm Tây Uyển, khiến người trong phủ không được chậm trễ, còn nói chờ hắn trở về liền làm lễ nhận phòng.

Lưu Phúc không còn nơi nào khác kể khổ, chỉ có thể ở trước mặt Vương phi bẩm báo.

Mặc dù có thể tố cáo nhưng Lưu Phúc cũng hiểu rõ là không có ích gì. Vương phi chính là tính tình tốt, bề ngoài nhìn lạnh lùng nhưng đối với ai cũng vô cùng khách khí. Quản gia cũng là một trở lực tốt, nô tỳ trong phủ, người người đều nói Vương phi tốt, nhưng vậy thì sao? Vương phi vẫn cứ là không khiến Vương gia vui vẻ. Nàng càng đoan trang hiền lương, Vương gia càng hận tránh không kịp, thậm chí còn sinh ra chán ghét, nguyện cùng nữ nhân dữ dằn kia làm bạn cũng không nguyện bước vào tẩm phòng của Vương phi một bước.

Chứ đừng nói lúc này, việc cần thông báo tới Vương phi một tiếng cũng không có báo tới, tự ý đem Như phu nhân vào tận cửa. Có thể nói chính là không tôn trọng Vương phi tới cực điểm.

Từ khi Vương gia xuất chinh Nam Cương trở về, Như phu nhân độc chiếm Tây Uyển, nghiễm nhiên coi mình là nữ chủ nhân của Vương phủ, tùy ý làm loạn. Vương phi cũng không lên tiếng, mặc nàng làm loạn.

Lời Lưu Phúc nói, Tê Dư làm như là không nghe thấy, chỉ vào một chỗ trên trướng mục nói:

"Chỗ này bảo phòng thu chi tính lại một lần, bên kia tơ lụa lấy từ chỗ ta thông qua, các khoản nặng cũng phải tính qua lần nữa."

Nhiếp Chính Vương phi Tề Dư xuất thân từ Tề Quốc công phủ, trời sinh tiểu thư khuê các, đoan trang thanh lịch, dè dặt cao quý, bình thường ít khi nói cười, bộ dáng có chút thanh lãnh nhưng thật ra đối nhân xử thế nhẹ nhàng, gặp chuyện bình tĩnh, suy nghĩ tất cả đều chu toàn.

Nhưng chuyện Vương Phi có tốt như thế, lại không được Nhiếp chính Vương sủng ái. Sự thật này, trên dưới trong phủ đều biết.

"Vâng."

Lưu Phúc tiếp nhận sổ sách, lại do dự có nên ở lại tiếp tục truy vấn sự tình ở Tây Uyển hay không. Cuối cùng ngẫm lại vẫn là, nếu Vương phi thật sự muốn quản Tây Uyển, dù hắn không nói, Vương Phi cũng có thể quản. Nếu đã không muốn quản, hắn càng nói nhiều lại càng vô dụng.

“Đợi đã” Tề Dư mở miệng gọi Lưu Phúc lại.

“Nếu Như phu nhân đã thích đồ trang sức như vậy, liền bảo Trân Bảo Các đưa một chút lại, cùng Trân Bảo Các quy định, từ nay về sau vương phủ chỉ cho bọn họ đưa trang sức tới trong phủ; hai tháng một lần, mỗi lần không vượt qua tam loại, giá cả không vượt qua hai ngàn lượng. Giang Nam tơ lụa, xứng với nhan sắc diễm lệ của nàng, nếu nàng thích, làm nhà kho tất cả dọn tới Tây Uyển. Còn vườn hòa quỳnh...... hoa quỳnh hòa âm không hay, bảo nàng sửa thành hoa đào đi.”

Vương phi khó được một lần phân phó nhiều như vậy, Lưu Phúc liên tục gật đầu, âm thầm ghi nhớ:

“Vâng, tiểu nhân hiểu rõ, sẽ truyền xuống ngay.”

Tề Dư đi vào thư phòng, theo sau bên trái là nha hoàn Hổ Phách, liền nhịn không được bất bình:

“Vương phi, người như thế nào để Như phu nhân càn quấy? Nàng ta muốn trang sức liền có trang sức, muốn tơ lụa liền có tơ lụa, muốn trồng cây liền trồng cây, người cũng rộng lượng quá rồi. Này không phải rõ ràng là muốn người bị khi dễ sao.”

Hổ Phách cùng Minh Châu đều là nha hoàn hầu hạ ở bên Tề Dư từ khi còn khuê nữ, cùng nàng lớn lên, tình như tỷ muội, mấy năm trước hai người theo Tề Dư vào vương phủ, là cánh tay đắc lực bên người của Tề Dư.

“Hổ Phách!” Minh Châu nhẹ mắng: “Muội bớt tranh cãi đi.”

Minh Châu so với Hổ Phách lớn hơn hai tuổi, lời nói cử chỉ thận trọng không ít. Nhưng trong lòng kỳ thật giống Hổ Phách không khác biệt lắm, cảm thấy Vương phi không nên nói tốt như vậy.

Tề Dư ở án thư phía sau, ngồi xuống, cầm lấy một quyển sổ sách mở ra xem xét, điềm nhiên hỏi lại:

“Nếu ta không cho, nàng liền không lấy được sao?”

Chủ động cho, còn có thể hơi hạn chế, nếu không cho, nàng ta nhất định lấy không kiêng nể gì, chỉ tiêu đi xuống, cuối cùng phiền toái vẫn là chính mình.

Minh Châu cùng Hổ Phách tựa hồ còn muốn nói cái gì, Tê Dư đã giơ tay hàm ý bảo các nàng ngừng lại, không cho phép tiếp tục nghĩ đề tài này, cho các nàng lui ra. Tính tình Vương phi như nào, hai nha hoàn hầu hạ từ nhỏ thế nào lại không biết, bất đắc đĩ nhìn nhau, cung kính lui ra.

*****

Nhiếp Chính Vương thân chinh Nam Cương, đại thắng trở về, dân chúng đều vui.

Sáng sớm, văn võ bá quan đã xếp hàng chờ sẵn ở cửa ngoại thành, trông mòn con mắt, cuối cùng đợi đến gần trưa mới thấy quân ngũ.

Phía trên, cờ bay phấp phới, hàng hàng chữ Sở bay trong gió, phía trước quân lính, một thân giáp bạc phi ngựa, oai phong lẫm liệt.

Nhiếp Chính Vương Sở Mộ chính là đương kim hoàng thúc. Tiên đế khi xưa từng vì Túc Vương, trấn thủ yến thành, sau khi Tiên đế băng hà, kinh thành náo loạn, không phục Thái Tử nhỏ tuổi, muốn lật đổ lập mới. Túc Vương dùng binh lực, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn chống đỡ Thái Tử thuận lợi đăng cơ, lấy thân phận là hoàng thúc phụ triều chính.

Một năm sau khi làm Nhiếp Chính Vương, bọn viên quan ngoài mặt vâng vâng dạ dạ nhưng sau lưng thiếu điều nói Nhiếp Chính Vương nằm giữ triều chính, ngang ngược bá đạo, một tay che trời.

Thừa tướng trực tiếp nghênh đón, đến trước chiến mã của Sở Mộ, chắp tay hành lễ:

"Nhiếp chính Vương thắng trận trở về, đi đường vất vả rồi."

Sở Mộ xoay người xuống ngựa, thu lại roi ngựa, chắp tay đáp lễ Thừa tướng, biểu tình vô cùng nghiêm túc:

"Thừa tướng quá khách khí."

Văn võ bá quan tranh nhau tiến lên chúc mừng, Sở Mộ lạnh nhạt đáp lễ, đứng trong đám quần thần vây quanh trước cổng thành, Thừa tướng nói:

"Sáng sớm, Hoàng thượng đã ở trong cung sai người bày biện phong yến, chỉ chờ Nhiếp Chính Vương trở về thôi."

Sở Mộ hướng nhìn về phía hoàng thành, lãnh mi nhíu lại. Thừa tướng trong lòng căng thẳng, nhìn biểu tình Sở Mộ biến hóa, tức khắc nơm nớp lo sợ, giải thích:

"Vương gia có điều không biết. Hoàng thượng vốn dĩ muốn đích thân ra khỏi thành nghênh đón Vương gia chiến thẳng trở về, nhưng Hoàng thượng mấy ngày nay đột nhiên đột nhiên cảm phong hàn. Thần lo lắng cho thánh thể, mới không thể không ngăn cản, mong Vương gia đừng trách tội."

Sở Mộ liếc mắt nhìn thừa tướng một cái. Ngũ quan dung mạo của Sở Mộ là tuyệt mĩ nhất, phong thần tuấn dật, một thân chiến giáp như thêm phần thiên thần cao lãnh, vóc người cũng khá cao, hơn chín thước, thừa tướng bất quá sáu thước dư. Sở Mộ trên cao nhìn xuống thoáng nhìn thừa tướng, xem ra toàn là cao ngạo khinh miệt. Thừa tướng cố nén sợ hãi, nâng lên ống tay áo xoa xoa trên trần mồ hôi lạnh, trong lòng run sợ:

“Vương gia, mời.”

Sở Mộ nhìn thừa tướng đi ở bên cạnh, lão thừa tướng đại nhân yên lặng sợ hãi nhìn đến đâu đều phải cong xuống mà đi trên mặt đất, thực sự khó hiểu lão thừa tướng vì sao e ngại hắn như vậy. Liền nghĩ, hắn đã từng ở trên triều đình ngang nhiên giết người, còn không phải một lần, nhưng những kẻ đó đều là có mưu đổ phản nghịch không phù hợp với quy tắc ngọ môn trăm thủ với triều đình thì đẫm máu tươi có gì khác nhau? Đều là giết người, hà tất để ý?

Huống chi, hắn tự hỏi đối xử với thừa tướng và các trung quân sự thần tử khác đều không tệ lắm, chưa bao giờ từng có vô lý làm khó dễ, Tướng quân chiến thắng trở về, về lý nên vào cung phục mệnh, Sở Mộ cũng dứt khoát, nghiêm túc vào cung.

Đương kim Tân Nguyên đế bất quá vẫn còn là một tiểu đồng mười tuổi, vẫn cần Thái Hậu nắm tay đến gặp Sở Mộ, phía sau cung nhân tiến đến vây quanh, Thái Hậu đem Tân Nguyên đế ngồi lên long ỷ, Sở Mộ chắp tay hành lễ, từ khi hắn nhận chức Nhiếp Chính Vương tới nay, đã miễn đi lễ quỳ lạy.

Thái Hậu giận mà không dám nói gì, nửa con mắt cũng không dám nhìn Sở Mộ, cố nén nước mắt dè chừng, đi vào long ỷ sau màn che.

Thái Hậu An Thị tuy chức vị cao, nhưng cũng mới hai mươi lăm tuổi, phong nhã hào hoa, thanh xuân vừa lúc, xuất thân từ An Quốc Công phủ, do tuổi còn nhỏ dung mạo cực kỳ diễm lệ nên tiên đế nhìn trúng, đưa vào hậu cung sủng hạnh.

Mười lăm tuổi sinh hạ hoàng tử, liền thế chỗ đích tỷ quá cố trở thành tân nhiệm Hoàng Hậu. Bất quá hai năm sau, tiên đế băng hà, triều đình hỗn loạn, chúng quan thần không phục Thái Tử nhỏ tuổi muốn được thay thế, An Quốc Công phủ thế lực yếu, không bảo hộ được bọn họ, may mắn được Túc Vương viện binh, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, đem quân tới, huyết tẩy hoàng thành. Thái Tử mới có thể thuận lợi đăng cơ. Từ đó về sau, vương đình tuy vẫn họ Sở, nhưng là Sở mà không phải Sở. Thái Hậu tuổi còn trẻ, xinh đẹp cùng con trai nhỏ đăng cơ, bên người còn có Nhiếp Chính Vương như hổ rình mồi muốn đoạt lấy giang sơn của nàng... khiến nàng vui vẻ như thế nào đây.

Thái Hậu tiến vào màn che, Sở Mộ mới thu hồi ánh mắt, trong lòng lại lần nữa buồn bực, Thái Hậu vì điều gì mà không cao hứng, mỗi lần thấy nàng đều là vẻ mặt u sầu lạnh lẽo. Lúc tiên đế vừa mới băng hà không tính, hiện giờ tiên đế đã băng hà hai, ba năm, chồng già vợ trẻ, như vậy cũng có tình cảm sâu đậm sao?

“Thần may mắn không làm nhục mệnh, bình định loạn Nam Cương, ngô hoàng không cần lo lắng.” Sở Mộ nói hướng về chính phủ thầm nghĩ. Tân Nguyên đế nhìn xung quanh, không ai thay hắn nói chuyện, trấn định tinh thần nói: “Hoàng thúc vất vả, công ở xã tắc, trẫm cảm phục không thôi, không biết hoàng thúc muốn được thưởng gì, cứ việc mở miệng, trẫm đều đáp ứng.”

Chung quy cho rằng hắn vào cung để lấy thưởng? Sở Mộ nhíu mày, Tân Nguyên đế sắc mặt lúng túng, trong lòng run run.

“Bình loạn là chức trách của thần không phải vì thưởng mà đi.” Sở Mộ chối từ ban thưởng, thấy Tân Nguyên đế ở trên, khuôn mặt nhỏ lộ rõ không biết làm sao.

Ngay trước khi Nhiếp Chính Vương vào cung, Tân nguyên đế cùng Thái Hậu đã nghĩ ra Nhiếp chính Vương muốn đồ vật, đơn giản chính là binh quyền, đất phong. Thái Hậu nói, hắn muốn liền cho hắn, nhưng Thái Hậu chưa nói, hắn không cần thì không nên làm gì.

Sở Mộ thở dài: “Thôi, thần quả thực có một chuyện, còn mong Hoàng Thượng chấp thuận.”

“Hoàng thúc mời nói. Trẫm đều đáp ứng” Cơ hồ, Tân Nguyên đế lập tức buột miệng thốt ra.

“Thần muốn cưới một thảo nữ của Cố gia, nàng bản tính sâu sắc, xuất thân có chút phiền hà, thần đã hứa cho nàng vị trí trắc phi, không biết Hoàng Thượng có tiện viết cho thần một phong thư tứ hôn không?”

Sở Mộ cảm thấy bản thân rất nể tình, hắn muốn cưới ai làm trắc phi, mặc kệ đối phương mang thân phận gì, cần gì mấy tờ hôn thư kia.

Bất quá chỉ là muốn xem hoàng đế không thưởng hắn đồ vật liền không yên tâm, mới mở miệng nói muốn cái này. Dù sao sư muội nếu thấy giấy tứ hôn, sẽ vô cùng vui vẻ.

Sở Mộ trong đầu nghĩ đến sư muội kia, dung mạo kiều diễm, bộ dáng thướt tha, hắn sắp chờ không nổi, muốn hồi phủ gặp nàng.

Tân Nguyên đế truyền Tỉnh Trung Thư đến, viết cho Sở Mộ giấy tứ hôn, nơm nớp lo sợ đắp ngọc tỷ lên, nhìn Sở Mộ cầm giấy tứ hôn hạ bước nhẹ nhàng đi khỏi cung, Tấn nguyên đế mới cùng Thái Hậu vừa đi ra từ màn che, nhìn nhau không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play