Sư tình Sở Mộ ở An quốc công phủ hạ lệnh tát Tề Yên cùng Tề Vận, không
bao lâu liền truyền đến tai Tề Dư, Tề Dư kéo Tề Ninh đến một bên hỏi rõ
sự tình vừa qua. Trước giờ, Tề Ninh đối Sở Mộ là kiên quyết cự tuyệt vẻ
đẹp, nhưng đối với chuyện này, lại khen không dứt miệng. Đối với việc
này, Tề Dư không có hứng thú cùng lo lắng, điều mà nàng lo lắng là, sau
này, nếu An thị biết hai nữ nhi của mình bị đánh, buổi tối trở lại quốc
công phủ, không biết sẽ làm ầm ĩ như nào.
Bởi vì Sở Mộ đột nhiên đến, tiệc đính hôn của An quốc công phủ
dường như đều thay đổi cả ý nghĩa, Tề Dư đi quanh phòng gia quyến nữ, đi đến nơi nào cũng đều có ánh mắt xét nét, những người đó dường như hôm
nay là ngày đầu tiên nhận ra nàng, ngày đầu tiên biết người mà nàng được gả cho là Nhiếp chính vương Sở Mộ.
Loại cảm giác này thực sự làm cho người ta mất hứng, bởi vậy sau
buổi cơm trưa, Tề Dư liền nói với Tần thị một tiếng, thừa dịp mọi người
đều nghỉ ngơi ở trong vườn, ngồi xe ngựa trở về vương phủ.
Ai ngờ vừa ngồi vào trên xe, liền có một thân ảnh nhanh chóng đuổi theo.
Hổ Phách thậm chí còn chưa giúp Tề Dư buông mành che xuống, trở lại liền phát hiện trong xe đã có thêm một người.
Sở Mộ vẫy vẫy tay với Hổ Phách còn đang mơ mơ màng màng, Hổ Phách
nhìn qua phía Tề Dư, sau khi Tề Dư gật gật đầu, Hổ Phách mới rời khỏi
toa xe, theo lão Lưu phu xe ngồi vào bên ngoài xe ngựa.
Sau khi mành xe buông xuống, Sở Mộ một tay chống đầu, như cười như
không nhìn chằm chằm Tề Dư, trên người hắn mang theo hương rượu phảng
phất, hỏi:
"Không phải đã nói nương tử chờ ta cùng nhau hồi phủ, nương tử sao lại một mình lặng lẽ đi mất vậy?"
Tề Dư không để ý tới chữ ‘Nương tử’ trong lời nói của hắn, không
một chút che giấu mà ngồi dịch qua một bên, rõ ràng không có ý muốn nói
chuyện với hắn. Mà người nào đó lại cứ như nhìn không hiểu, nhắm mắt
theo đuôi xích gần lại, Tề Dư định chuyển chỗ ngồi vào phía bên kia, bị
Sở Mộ nhanh nhẹn ngăn lại, hỏi:
"Vì sao không để ý ta?"
Lông mày Tề Dư nhíu lại, Sở Mộ nhìn đến đau lòng, nói: "Nàng biết
hôm nay ta đã vì nàng mà làm chuyện gì? Nhưng lại một chút đều không cảm động?"
Tề Dư vẫn ung dung: "Vương gia đã làm chuyện gì mà thần thiếp phải cảm động? Trước mặt nhiều người, tát hai kế muội của ta?"
"Đúng vậy." Sở Mộ gật đầu: "Hai ả bảo nàng nói chuyện xằng bậy, ta
thật sự nghe không được nữa, nàng thường ngày là tính tình quá tốt nên
hai ả mới không biết sợ, dám ở trước mắt bao người kể lể lỗi sai của
nàng. Ta hôm nay thay nàng dạy hai ả, để hai ả từ đây về sau không dám
ra ngoài mà bảo nàng nói chuyện xằng bậy nữa."
Sở Mộ đối hôm nay làm việc rất tự tin, cho rằng Tề Dư dù không cảm
động đến rơi nước mắt, trong lòng cũng sẽ có chút cảm tạ với hắn, ai ngờ Tề Dư chỉ cười lạnh một tiếng:
"Vương gia thật sự cảm thấy tát các muội ấy vài cái, các muội ấy từ nay về sau cũng không dám trước mặt người ra ngoài bảo ta nói xằng
bậy?"
Chuyện này. . . Sở Mộ cũng không dám cam đoan, dù sao sự tình nhiều chuyện ở nhân gian, thời điểm nào ai với ai nói cái gì, hắn làm sao có
thể hoàn toàn khống chế được.
"Mặc dù không dám cam đoan mười phần mười, nhưng chí ít thì cũng sẽ thu bớt lại một chút chứ." Sở Mộ tựa vào vách xe, nghiêng đầu thưởng
thức sườn mặt của Tề Dư.
Tề Dư vén lên cửa sổ xe hướng ra nhìn nhìn, xe ngựa đi nhanh, khiến gió thổi vào cửa sổ xe, làm tóc trước trán nàng bay lên, lộ ra cái trán trơn nhẵn sáng sủa, ánh mắt Sở Mộ không tự chủ được mà dừng ở trên cánh môi nửa khép nửa hở của Tề Dư, Tề Dư tựa hồ chưa phấn son, sắc môi của
nàng nhàn nhạt, lộ sắc phấn nõn, không cần son phấn diễm lệ làm đẹp,
cũng có thể phô bày đôi môi xinh đẹp hoàn mỹ của nàng.
"Nếu ta nói, vương gia đánh lần này chẳng những không thể khiến các muội ấy thu bớt lại, ngược lại còn có thể khiến các muội ấy càng thêm
tồi tệ, vương gia có tin không?" Tề Dư vừa nhìn ra cửa sổ vừa nói.
Sau giữa trưa, trên đường Chu Tước vẫn náo nhiệt như trước, ngựa xe như nước, phảng phất dù là thời điểm nào vẫn không có yên tĩnh, cho nên xe ngựa tiến lên thong thả phi thường, nhưng là cho Tề Dư cùng Sở Mộ để lại một ít thời gian nói chuyện.
Sở Mộ phát hiện, chính mình cảm giác rất vui mừng khi ở cùng một
chỗ với Tề Dư,, kia sợ cái gì đều không làm, liền như vậy nghiêng nghe
nàng nói chuyện đều là một loại xa xỉ hưởng thụ.
"Vì sao lại bi quan như thế? Chắc là nàng không biết, bổn vương đối với những người như thế vẫn là có chút lực uy hiếp."
Sở Mộ tự hào thể hiện năng lực của mình trước mặt Tề Dư, giống như
một con khổng tước kiêu ngạo, mà trên thực tế, hắn quả thật vốn có tính
kiêu ngạo, nắm trong tay tám mươi vạn binh quyền Trung Châu, cũng xem
như nắm cả thiên hạ, kẻ hiển hách nhất, tôn quý nhất trong triều cũng
không thể không cúi đầu trước binh quyền khổng lồ của hắn.
"Vậy vương gia cảm thấy, hôm nay ở An quốc công phủ, trước mặt tất
cả mọi người mà bôi nhọ mặt mũi của An quốc công, ông ta sẽ không dám
đưa ra lời dị nghị sao?" Tề Dư hỏi.
Sở Mộ quyết đoán gật đầu: "Ừm. Hắn cho dù có dị nghị, thì dám lên tiếng sao?"
Ngôn luận tự tin của Sở Mộ khiến Tề Dư từ chối cho ý kiến, mỉm cười.
Sở Mộ trên chiến trường dẫn binh đánh nhau có lẽ là tài giỏi, nhưng chưa hẳn thích hợp với những sóng gió quỷ quyệt ở quan trường chốn kinh thành, những người quan viên thần phục hắn kia bất quá chỉ là thần phục ngoài mặt thôi, bọn họ sợ là sợ binh đao của Sở Mộ, hận đương nhiên
cũng là hận binh đao của Sở Mộ, nếu Sở Mộ ngày càng cường thịnh, thì
những người này đương nhiên sẽ dựa vào Sở Mộ, nhưng nếu có một ngày Sở
Mộ thất thế, những người đã từng dựa dẫm xu nịnh Sở Mộ, hẳn sẽ quay mặt
trở thành chó cắn Sở Mộ.
Trước mặt xe ngựa gặp đội ngũ đón dâu, đành phải dừng lại, chờ đội
ngũ đón dâu đi qua xong mới tiếp tục đi, Tề Dư buông rèm che xuống, dù
sao cũng nhàm chán, liền quyết định cùng Sở Mộ tán gẫu một chút, nàng
hỏi:
"Vương gia cảm thấy, người An quốc công người như thế nào? Còn An quốc công phủ thì như thế nào?"
Sở Mộ thấy Tề Dư có tâm nói chuyện với hắn, sợ nàng cho rằng mình
hôm nay không biết chừng mực, ở An quốc công phủ nháo một hồi như vậy,
không muốn để nàng hiểu lầm, như đang giải thích mà nói:
"An Khang Niên này là tên tiểu nhân nhất mà trước giờ bổn vương
từng thấy, nàng đừng nhìn An quốc công phủ là trăm đời thế gia, bị thanh danh cường thịnh cao chót vót của bọn họ mà bị đánh lừa. Trên thực tế
An Cư trăm năm trước là người môi giới buôn bán, trải qua trăm năm hun
đúc cùng kinh doanh, mới có môn đình như ngày này, không biết đã ngấm
ngầm dùng bao nhiêu thủ đoạn dơ bẩn để duy trì."
"Bọn họ ở khắp nơi vơ vét các đồng nam đồng nữ có thể sử dụng được, gom ở một chỗ nuôi, dạy ca dạy múa, dạy học dạy chữ, đem những thiếu
niên, thiếu nữ nuôi lớn, đến tuổi thì chọn lựa ra đưa đến các nhà quyền
quý để chơi hưởng lạc, từ đó đạt được lợi nhuận tương ứng."
"Nhưng hài tử này, bên ngoài mà nói đều là họ hàng nhà bọn họ. An
Cư trăm năm trước bất quá là người môi giới, họ hàng từ đâu ra. Hậu cung của phụ hoàng ta từng có bốn nữ nhi từ An Cư, hậu cung của hoàng huynh
ta cũng có hai người, nàng có biết, đương kim thái hậu, chưa đủ mười bốn tuổi đã bị đưa vào trong cung. Cứ như vậy một kẻ không có ý chí tiến
thủ, dựa vào buôn bán vô số sắc đẹp tướng mạo mà đạt được địa vị cùng
ích lợi, bổn vương cho dù làm nhục hắn cỡ nào, hắn đều chịu được!"
Sở Mộ đối Tề Dư nhưng là không có bất luận giấu diếm cái gì, đem An quốc công phủ kiếp trước kiếp này đều báo cho biết. Kỳ thực những nội
tình này Tề Dư cũng biết đôi chút, An quốc công phủ quả thật là dựa vào
những thủ đoạn bỉ ổi này để trèo lên, mà bọn họ đã bò lên đến đây, đã
nói rằng bọn họ đã thành công.
"Vương gia đã biết An quốc công là tiểu nhân như thế, vậy không
ngẫm lại, đắc tội loại tiểu nhân như vậy, sẽ đưa tới bao nhiêu phiền
toái cùng hậu quả sao?" Tề Dư hỏi.
Sở Mộ không quan tâm: "Dù nhiều phiền toái cùng hậu quả, bổn vương đều gánh được hết."
Nụ cười Tề Dư không nhạt đi: "Vương gia gánh được, liệu tất cả
người bên cạnh vương gia đều gánh được sao? Ta không hiểu rõ việc triều
đình lắm, nhưng tin tức từ hậu trạch có nói, thời gian trước, hình như
Ngự sử đài Tôn đại nhân cùng Lý Viện Chính của Hàn Lâm viện đều có nạp
thiếp mua vui."
"Tôn đại nhân trước nay không làm thân với vương gia, Lý Viện Chính lại kiêm Thái phó của thái tử, nếu là hai người bọn hắn đồng thời gây
khó dễ, Ngự sử đài bày ra tội trạng của vương gia hoặc của người thân
vương gia, bẩm báo ngự tiền, Lý Viện Chính lại dùng thân phận Thái phó
thái tử cầu kiến bệ hạ, muốn bệ hạ nghiêm trị Ngự sử đài sở cáo người,
đến lúc đó, vương gia giải thích thế nào?"
Vấn đề của Tề Dư khiến Sở Mộ hơi hơi khựng lại, lúc trước còn hơi say rượu, dường như bỗng chốc tỉnh hẳn.
"Giải thích thế nào? Bổn vương cũng không phải lần đầu tiên bị Ngự
sử đài buộc tội, bọn họ nghĩ sẽ thành công chắc? Lý Viện Chính quả thật
là sư thầy của bệ hạ, nhưng bệ hạ bây giờ chưa từng tự mình chấp chính,
hắn làm sao có thể làm gì bổn vương?" Sở Mộ nói.
Nụ cười trên mặt Tề Dư càng sâu hơn, lần đầu tiên Sở Mộ phát hiện,
trên mặt Tề Dư có lúm đồng tiền, hơn nữa còn lún sâu đến như vậy, như là có thể khiến người ta say đến chết ở trong đó.
"Quốc gia có vững hay không là nhờ những sáng kiến tốt, bệ hạ bây
giờ chưa từng tự mình chấp chính, nhưng hắn sau này rốt cuộc cũng sẽ có
thời điểm tự mình chấp chính, Lý Viện Chính cùng Ngự sử đài sẽ lưu lại
trong lòng bệ hạ một cái gai khó nhổ, mà cái gai kia, mới là vũ khí sắc
bén sau này có thể làm hại đến vương gia."
"Lại nói tới hai kế muội kia của ta. Vương gia trước mặt mọi người
đánh các muội ấy, các muội ấy không có lập tức lên tiếng, bởi vì theo
các muội ấy, vương gia hôm nay cũng không phải là đánh vào mặt của các
muội ấy, mà là vào mặt của phụ thân, mẫu thân, thậm chí là gia tộc của
các muội ấy, các nàng sẽ lấy thân phận nữ nhi mềm yếu cần được bảo vệ,
khóc lóc kể lể với phụ thân, mẫu thân, gia tộc rằng vương gia hung ác,
mẫu thân của các nàng là thiếp thân kế mẫu, bây giờ là Tề quốc công phu
nhân, nàng có lẽ sẽ không nháo trong An quốc công phủ, nhưng trở lại Tề
quốc công phủ, tất nhiên sẽ gây điều khó dễ với cha ta, buộc cha ta cùng vương gia lấy lại công đạo."
"Cha ta, vương gia đã biết rồi, khi hắn đã cố chắp, có lẽ còn khó
chơi hơn mười cái Ngự sử đài. Nhưng mà vương gia có thể thấy mừng là,
cha ta không phải loại người nhẹ dạ cả tin những lời ra tiếng vào, nhưng tựu chung lại cũng khó mà nói, nam nhân mà, luôn có những thời điểm
không thể khống chế đầu óc chính mình, ai cũng không thể cam đoan, cha
ta liệu có bị kế mẫu của ta mê hoặc, rồi đối đầu với vương gia hay
không."
Thanh âm Tề Dư rất êm tai, nàng cho dù nói hươu nói vượn, Sở Mộ đều càng nghe càng nghiện, chứ đừng nói tới những gì mà Tề Dư nói đều là vô cùng có khả năng sẽ phát sinh, lời nói rất có đạo lí, nữ nhân thông
minh cơ trí như Tề Dư thế này, Sở Mộ chưa bao giờ gặp qua, nếu như không nhờ sự việc tình cổ, có lẽ hắn cả đời đều không có cơ hội nghe Tề Dư
nói ra những lời nói khiến người ta kinh diễm như thế này.
Nhất thời trong lòng có chút mâu thuẫn, hỏi:
"Theo lời nàng nói, nếu như sau này gặp gỡ kẻ tiểu nhân giống như
An quốc công phủ cùng hai kế muội của nàng, bổn vương không thể trêu
chọc, ngược lại còn phải kính trên nhường dưới đối với bọn họ? Chẳng lẽ
nàng còn trách cứ bổn vương vì nàng dạy dỗ các ả là làm chuyện dư thừa,
là chọc nàng thêm phiền toái sao?"
Nếu như Tề Dư trả lời là ‘Đúng vậy’, thì có lẽ nàng đã chẳng còn lương tâm.
May mắn, Tề Dư coi như có chút lương tâm.
"Thần thiếp nếu như thật sự cảm thấy vương gia là chọc ta phiền
toái, thì sẽ không nói thật nhiều chuyện với vương gia như thế này đâu."
Sở Mộ trong lòng thoáng dễ chịu chút, lại hỏi: "Vậy nàng đến cùng
có ý tứ gì? Là muốn bổn vương về sau gặp phải người như vậy, có thể tha
liền tha?"
Tề Dư lắc lắc đầu, chuyển sang Sở Mộ, ôn nhu cười nói:
"Đương nhiên không phải. Ý của thần thiếp là, sau này khi vương gia như lại gặp đến loại tiểu nhân cần phải được giáo huấn này, thì không
cần bứt dây động rừng, không cần tùy tùy tiện tiện đánh bọn họ mấy bạt
tai, đối với người như thế, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, xuân phong thổi
lại thâm sâu, đó là đào phần mộ tổ tiên nhà hắn, cắt đứt đường sinh sống của hắn, cũng cần phải một mũi tên trúng đích, khiến hắn vĩnh viễn
không có ngày trở người dậy."
Người ta chỉ mới nói ngươi nói xằng bậy, ngươi liền muốn phần mộ tổ tiên nhà người ta, cắt đứt đường làm ăn sinh sống của người ta? Tuy
rằng đối tượng cũng không phải người tốt đẹp gì, nhưng thế này thì cũng
quá. . . Sở Mộ nhìn Tề Dư nở nụ cười ôn nhu, sau lưng không biết tại sao bỗng nhiên lạnh hết cả lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT