Mạt Sanh trở về nhà, phát hiện Lệ Nguy Nhi nằm gục trên ghế sofa thì hết sức ngạc nhiên. Cô cứ tưởng Lệ Nguy Nhi sẽ không trở về nữa. Song nhìn sắc mặt của Lệ Nguy Nhi không được tốt lắm, cô lại không nhịn được đưa tay sờ lên trán hắn.
Lệ Nguy Nhi lập tức chộp lấy tay cô, gọi: “Mạt Sanh, là cô sao?”
Mạt Sanh rụt tay lại, không hề trả lời. Cô nghĩ rằng sau khi hai người ly hôn sẽ không còn bất cứ sự giao thiệp nào nữa.
Nhưng tay của hắn rất nóng, có lẽ là bị sốt cao. Mạt Sanh lại đi rót một cốc nước, giúp Lệ Nguy Nhi uống hai viên thuốc cảm cúm. Lệ Nguy Nhi ngoan ngoãn uống thuốc, lại kéo lấy ống tay áo của Mạt Sanh, theo bản năng mà phản ứng như vậy.
Mạt Sanh quay lưng lại, ánh mắt trở nên phức tạp. Hắn đã lựa chọn buông tay, vì sao còn nắm lấy cô không chịu buông ra.
“Mạt Sanh.” Lệ Nguy Nhi gọi tên cô.
Cuối cùng thì Mạt Sanh cũng phải thỏa hiệp khi nghe thấy tiếng gọi của Lệ Nguy Nhi. Cô đặt cốc nước xuống, quỳ gối nắm chặt lấy tay của Lệ Nguy Nhi: “Em ở đây.”
Hơi thở của Lệ Nguy Nhi ổn định lại, giống như cảm thấy yên tâm khi nghe giọng nói của Mạt Sanh, an tĩnh ngủ thiếp đi.
Mạt Sanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lệ Nguy Nhi, từ tận đáy lòng cảm thấy thương cảm. Rõ ràng hắn nói cả đời này sẽ không yêu cô, rồi lại nói điều khiến hắn hối hận nhất trong cuộc đời này là quen biết cô, ấy vậy mà vào giây phút yếu đuối nhất thì hắn lại khiến trái tim cô mủi lòng.
“Nguy Nhi, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Mạt Sanh âm thầm hỏi.
Mạt Sanh trông nom Lệ Nguy Nhi cả đêm, cho đến khi hắn hạ sốt mới ngủ thiếp đi một lúc.
Sáng sớm, chuông cửa vang lên. Mạt Sanh đi ra mở thì thấy Kỷ Hùng Văn đang đứng nơi cửa.
Kỷ Hùng Văn tỏ ra hơi sững sờ. Cô ta tưởng Mạt Sanh đã không nói lời nào mà bỏ đi luôn rồi, hóa ra vẫn còn đang ở đây.
Mạt Sanh nhìn thấy Kỷ Hùng Văn thì cô liền đóng cửa lại theo bản năng, nhưng cánh cửa bị Kỷ Hùng Văn chặn lại.
“Mạt Sanh, cô lại đang dùng quỷ kế gì vậy? Chẳng phải nói sẽ đi sao? Thế sao cô vẫn còn chưa đi? Chắc đây lại là thủ đoạn cô sử dụng để níu kéo Lệ Nguy Nhi đúng không?”
“Rốt cuộc ai mới là người dùng thủ đoạn, tôi nghĩ trong lòng Kỷ tiểu thư đây càng rõ hơn ai hết.” Mạt Sanh nói bằng giọng mỉa mai.
Kỷ Hùng Văn chất chứa lửa giận trong lòng, nhưng cô ta không muốn để Lệ Nguy Nhi ở lại đây. Đến lúc Lệ Nguy Nhi tỉnh dậy, nối lại tình xưa với Mạt Sanh thì làm sao.Cô ta đẩy Mạt Sanh ra một cách thô bạo rồi đi thẳng vào bên trong. Nhìn thấy Lệ Nguy Nhi nằm trên ghế sô pha, Kỷ Hùng Văn nhanh chóng đi tới rồi kêu lên: “Nguy Nhi, anh bị sao vậy?”
“Mạt Sanh, cô đã làm gì với Lệ Nguy Nhi?” Kỷ Hùng Văn hỏi bằng giọng cảnh giác.
“Anh ấy bị sốt, vừa mới uống thuốc xong.”
“Tôi tìm người dìu anh ấy tới chỗ tôi, tôi hi vọng cô tự biết rõ về mình, sau này đừng có làm phiền cuộc sống của tôi và Lệ Nguy Nhi nữa.”
Kỷ Hùng Văn gọi điện thoại xong thì kêu người khiêng Lệ Nguy Nhi đi.Lúc này, miệng của Lệ Nguy Nhi vẫn đang gọi tên Mạt Sanh, chỉ có điều Mạt Sanh không hề nghe thấy.
Cơn đau dạ dày của cô lại tới. Cô đóng cửa, một mình ở trong phòng chịu đựng sự tra tấn của những cơn đau. Mạt Sanh đang mang thai, cô chưa từng uống thuốc, sợ rằng thuốc sẽ tạo ra tác dụng phụ với đứa bé. Mỗi lần đau cô chỉ biết chịu đựng, đau đớn này không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.
Mạt Sanh lại nôn ra rất nhiều máu. Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, chỉ hi vọng có thể cố gắng được đến khi sinh ra đứa bé.
Lệ Nguy Nhi tỉnh lại trong nhà của Kỷ Hùng Văn. Rõ ràng hắn nhớ là mình đã quay về nơi ở của Mạt Sanh, đã nhìn thấy cô, sao đột nhiên lại biến thành Kỷ Hùng Văn.
Đôi mắt Kỷ Hùng Văn đỏ au, đầy lo lắng hỏi: “Nguy Nhi, anh đã đỡ hơn chút nào chưa? Tối qua anh bị sốt, em đã chăm sóc anh cả đêm.”
“Tối qua em chăm sóc anh?”Lệ Nguy Nhi nghi hoặc hỏi. Sao hắn lại nhớ đó là Mạt Sanh nhỉ.
“Đúng vậy, em đã chăm sóc anh cả một đêm. Cũng may là anh đã hạ sốt, sau này anh đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa được không, em thấy đau lòng.”
Lệ Nguy Nhi cảm thấy không đành lòng. Hắn ôm lấy eo của Kỷ Hùng Văn, nói giọng an ủi: “Ừm. Sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ không để em phải lo lắng cho anh nữa.”
“Nhưng anh vì Mạt Sanh mà bị sốt. Anh thích cô ta rồi phải không? Nguy Nhi, anh đặt em ở vị trí nào vậy?” Kỷ Hùng Văn càng nói càng tỏ ra uất ức: “Cô ta đối xử với em như vậy mà anh còn nhớ mãi không quên được cô ta sao?”
Những lời chỉ trích của Kỷ Hùng Văn khiến Lệ Nguy Nhi cảm thấy áy náy. Đúng là mọi thứ đều như những gì Kỷ Hùng Văn nói, tại sao hắn lại nhân từ với Mạt Sanh như vậy? Nếu hắn vẫn phân tâm mà đi lo lắng cho Mạt Sanh thì thật không công bằng với Kỷ Hùng Văn.
“Xin lỗi, Hùng Văn, sau này anh sẽ không đi tìm Mạt Sanh nữa.”
Lệ Nguy Nhi bắt lấy cánh tay của Kỷ Hùng Văn: “Chúng ta kết hôn đi.”
“Thật sao?”Kỷ Hùng Văn vui mừng khôn xiết.
Lệ Nguy Nhi mỉm cười tỏ vẻ cưng chiều, xoa má Kỷ Hùng Văn: “Ừ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT