Hứa Trự bỏ đi, Lệ Nguy Nhi đứng sững tại chỗ. Những câu nói của Hứa Trự vẫn vang vọng trong đầu hắn. Mạt Sanh suýt chết, tại sao hắn ta lại nói như vậy?
Lệ Nguy Nhi không hiểu nhưng đột nhiên lại thấy đau lòng một cách kỳ lạ, giống như trước đây đã từng trải qua vậy.
Kỷ Hùng Văn rất lo lắng. Cô ta vội tiến tới khi nhìn thấy tâm trạng bối rối, thất thần của Lệ Nguy Nhi: “Nguy Nhi, anh làm sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?”
Lệ Nguy Nhi bừng tỉnh: “Không có gì.”
Nhưng lúc này, tâm trạng của Lệ Nguy Nhi không được tốt. Sau khi Hứa Trự nói ra những lời đó, hắn liền cảm thấy trong lòng phiền muộn đến lạ thường.
“Anh bị thương rồi, để bác sĩ xem cho anh đi.”
“Không có gì, chúng ta đi về thôi.”
Lệ Nguy Nhi chẳng thiết quan tâm vết thương trên mặt. Hắn nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho Kỷ Hùng Văn rồi đưa cô ta về nhà.
Từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn lo lắng không biết Mạt Sanh đã đi đâu. Ít ra thì hắn và Mạt Sanh vẫn chưa ly hôn, phải tìm thời gian thích hợp để làm thủ tục mới được. Lệ Nguy Nhi tự kiếm cớ để an ủi bản thân, cho rằng nguyên nhân chỉ là vì hai người họ chưa ly hôn.
Kỷ Hùng Văn nhìn ra vẻ thất thần của Lệ Nguy Nhi, tâm trạng bất an, lại cứ hầm hầm vội vàng mà đi, Kỷ Hùng Văn không khỏi thắc mắc: “Anh muốn đi tìm Mạt Sanh à? Chẳng phải đã nói là mặc kệ cô ta sao? Sao vẫn muốn đi tìm cô ta vậy?”
Trong lòng Kỷ Hùng Văn cảm thấy bất ổn. Cô ta làm nhiều việc như vậy mà vẫn không thể chuyển dời toàn bộ tâm tư của Lệ Nguy Nhi về phía mình.
“Cô ấy đang mang thai lại không nơi nương tựa, anh sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện. Đợi sau khi anh và cô ấy ly hôn, sắp xếp ổn thỏa cho Mạt Sanh rồi anh sẽ không đi tìm cô ấy nữa.” Lệ Nguy Nhi an ủi Kỷ Hùng Văn. Hắn vẫn phải có trách nhiệm đối với Mạt Sanh, hắn từng hứa với bố của Mạt Sanh là sẽ chăm sóc thật tốt cho cô, không thể nuốt lời.
Nước mắt của Kỷ Hùng Văn như chực trào. Điều cô ta cần là Lệ Nguy Nhi toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ta. Nhưng hắn lại muốn đi tìm Mạt Sanh, cô ta cũng không thể nói không đồng ý, chỉ đành cắn răng: “Em sẽ đợi anh, tối nay anh nhất định phải trở về đấy.”
Lệ Nguy Nhi đồng ý, sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn định quay về nhà một chuyến, xem xem rốt cuộc Mạt Sanh có ở đó hay không.
Về tới nhà, căn phòng trống vắng cứ như thể đã không có ai ở từ lâu lắm rồi, lạnh lẽo hiu quạnh. Sớm đã không còn bóng dáng của Mạt Sanh ở đây. Hắn tìm thấy trên mặt bàn một tờ đơn ly hôn mà Mạt Sanh để lại cho hắn.
Nét chữ đẹp đẽ được viết trên tờ đơn thể hiện Mạt Sanh đã đồng ý ly hôn với hắn. Lệ Nguy Nhi chau mày, hắn không hề cảm thấy thoải mái như những gì mình tưởng tượng, mà ngược lại, hắn cảm thấy thêm phần nặng nề.
Lệ Nguy Nhi vội vàng gọi điện thoại cho Mạt Sanh nhưng cô tắt máy. Hắn lại gọi điện cho Giản Tinh. Trong điện thoại, Giản Tinh chửi Lệ Nguy Nhi là đồ cặn bã. Cô ấy vừa khóc vừa chửi, căn bản cũng không biết Mạt Sanh đã đi đâu.
Lẽ nào lại kết thúc như vậy sao?
Lệ Nguy Nhi chưa từng nghĩ là sẽ có kết cục như thế này. Đã nói với nhau là sau mười tháng mới ly hôn,vậy mà mới được hơn một tháng, cuộc hôn nhân năm năm của bọn họ đã đi tới tận cùng của con đường.
Lệ Nguy Nhi ngồi trong phòng trầm tư một hồi lâu. Mạt Sanh đang mang thai, có thể đi đâu được chứ? Sau này cô ấy sẽ tiếp tục sống thế nào?
Nghĩ tới việc Mạt Sanh không nơi nương tựa, không mang theo bất cứ thứ gì ra đi, Lệ Ngự Lam cảm thấy không đành lòng. Hắn không yêu Mạt Sanh nhưng cũng không thể đối xử quá tuyệt tình. Lệ Ngự Lam liền đứng dậy, lái xe ra ngoài tìm cô.
Trời mưa, ngoài đường xe cộ đông đúc. Lệ Nguy Nhi lái xe rất chậm, chỉ sợ bỏ lỡ một người nào đó giống Mạt Sanh. Trong lòng hắn hoảng loạn, mang vẻ mặt căng thẳng tìm kiếm khắp nơi. Một hồi lâu sau, Lệ Nguy Nhi cảm thấy có chút bực bội, hắn nóng nảy đấm vào tay lái.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một người phụ nữ cầm ô rất giống Mạt Sanh đang đi trên đường. Hắn liền dừng xe lại rồi lao ra, chẳng khác nào một kẻ lỗ mãng chộp lấy tay người phụ nữ kia hô gọi: “Mạt Sanh!”
Người phụ nữ kia quay đầu, nhưng lại không phải là khuôn mặt của Mạt Sanh. Hắn lại còn bị người ta chửi là đồ thần kinh.
Hắn đã cố gắng hết sức rồi. Hắn còn nghĩ tới việc sẽ tìm Mạt Sanh trở về, nhưng cô đã bỏ đi mất rồi, sớm đã không còn nằm trong tầm mắt mà hắn có thể tìm thấy.
Lệ Nguy Nhi như người mất hồn, toàn thân ướt đẫm trở về nhà. Hắn ngồi lặng yên trong phòng, không cả nhúc nhích. Ngôi nhà này, trước đây hắn không muốn quay về, bởi vì cứ mở mắt là nhìn thấy Mạt Sanh. Hắn cảm thấy không thoải mái, thậm chí là chán ghét. Nhưng hôm nay, ở nơi này đã không còn Mạt Sanh nữa, lại vắng đi một bóng người. Đây không phải là kết quả mà hắn mong muốn.
Trong đêm tối, đèn điện không hề bật, Lệ Nguy Nhi ngồi dựa vào ghế sofa, cúi đầu thật thấp, không hề động đậy. Như thể hắn muốn dùng cách đó để làm tê liệt bản thân, để không nghĩ tới việc Mạt Sanh giờ này đang làm gì.
Điện thoại reo lên, là Kỷ Hùng Văn gọi tới. Lệ Nguy Nhi không muốn nghe. Hắn không phân rõ được tình cảm của bản thân. Rõ ràng là hắn yêu Kỷ Hùng Văn mà tại sao vẫn thấy thương cảm cho Mạt Sanh. Điểm này thật không giống Lệ Nguy Nhi hắn một chút nào cả.
Rốt cuộc, hắn vẫn không nghe điện thoại. Hắn không muốn phải nghe thấy lời chất vấn của Kỷ Hùng Văn, cũng không muốn đi gặp cô ta.
Ngồi một lúc lâu, Lệ Nguy Nhi lại bị sốt, cổ họng hắn khô rát, cực kỳ khó chịu. Hắn nằm xuống ghế ngủ một giấc, kết quả bệnh càng trở nên nghiêm trọng.
Cửa đột nhiên bị mở ra. Tiếng chìa khóa lách cách vang lên. Tiếng bước chân khe khẽ hướng về phía Lệ Nguy Nhi.
Lệ Nguy Nhi mở mắt trong trạng thái mơ mơ màng màng, hắn còn tưởng đó là ảo giác của mình, thế mà lại nhìn thấy Mạt Sanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT