Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trong lòng Thẩm Lạc lo lắng như lửa đốt, thủy pháp của hắn căn bản không thể dập tắt ngọn lửa màu vàng óng này, trước mắt căn bản không có biện pháp ứng đối.

Đối mặt với cuồn cuộn liệt diễm vọt tới, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể vung tay lên, gọi Thuần Dương Kiếm Phôi ra, hai tay nắm chặt kiếm phôi, hai mắt nhắm lại, trong đầu chợt nhớ tới tình hình giao thủ cùng một tên Thiên Binh cầm kiếm ở kim tháp trong mộng.

Thiên Binh kia từng có một thức kiếm chiêu vẩy thiên hỏa, đột nhiên hiện lên ở trước mắt của hắn.

"Đi chết đi!"

Thẩm Lạc chợt quát một tiếng, hai mắt đột nhiên mở ra, hai tay cầm chặt Thuần Dương Kiếm Phôi, không bổ xuống, ngược lại vung mạnh thân kiếm từ trước người thành một vòng tròn súc thế ra sau, rồi bổ nghiêng về phía trước.

Dưới tình thế cấp bách này, Thẩm Lạc mặc dù chưa bao giờ luyện tập qua chiêu kiếm thuật của Thiên Binh kia, nhưng dưới tâm cầu sinh, hắn bài trừ tất cả tạp niệm, vậy mà cũng tung ra được một chiêu kiếm này.

Chỉ nghe một tiếng kiếm minh như sư hống vang lên, kiếm quang màu đỏ chói mắt từ trên Thuần Dương Kiếm Phôi sáng lên, ở giữa không trung hóa thành kiếm hồ bán nguyệt, bay nhanh chém vào trong biển lửa.

"Vù" một tiếng vang thật lớn, như cuồng phong cuốn lên.

Toàn bộ biển lửa mãnh liệt với khí thế lao tới trước, dưới cơn phong áp này chống đỡ liền dừng lại một chút, đạo bán nguyệt kiếm hồ kia từ trong biển lửa xông qua, cuối cùng lướt vào không trung, biến mất không thấy.

Mà giữa biển lửa cháy hừng hực kia, không ngờ xuất hiện một khoảng trống rộng chừng mười trượng.

Hỏa diễm nơi đó bị kiếm hồ chém đứt, trên mặt đất để lại một khe rãnh màu đen, dài đến hơn mười trượng.

"Sao có thể?" Hắc Phượng Yêu thấy cảnh này, lông mày nhíu chặt, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

"Người này lại là Thẩm Lạc sao?" Cổ Hóa Linh bị chấn kinh đến tột đỉnh.

Nàng không ngờ, năm đó đệ tử ký danh ở trong Xuân Thu quan bị đám người trêu đùa chọc ghẹo, coi là phế vật kia, bây giờ đã trưởng thành đến tình trạng này?

Trên thực tế, ngay cả Thẩm Lạc cũng không nghĩ tới một kiếm này có uy lực mạnh như thế, hắn ngây người một lát, mới tranh thủ thời gian quay đầu, muốn xem Lục Hóa Minh chuẩn bị bí thuật đến đâu rồi.

Trong nháy mắt khi hắn xoay người, liền thấy mâm tròn trong tay Lục Hóa Minh đang lấp loé sáng tối, đột nhiên bộc phát ra một trận bạch quang loá mắt như liệt dương, khiến cho người khó mà nhìn thẳng.

Trong lúc hoảng hốt, một đạo thân ảnh nổi lên, từ đứng thẳng dần dần ngồi xuống, mắt thấy sẽ chồng vào thân hình Lục Hoá Minh, một cỗ khí tức cường đại không gì sánh được bắt đầu phát ra ở trên người y.

"Xong rồi!"

Thẩm Lạc vui mừng, đang muốn tiến lên, dị biến lại phát sinh.

Trong nháy mắt bóng người kia cùng Lục Hóa Minh trọng hợp, một cỗ sóng pháp lực hỗn loạn bỗng nhiên từ trên đan điền y xông lên, vọt thẳng vào thức hải trên đỉnh đầu y.

Lục Hóa Minh nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên mặt lộ vẻ thống khổ, mở hai mắt ra, "Phốc" một tiếng, phun ra một miệng lớn máu tươi.

"Lục huynh." Thẩm Lạc kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên phía trước đỡ Lục Hóa Minh đang bổ nhào về phía trước.

Chờ hắn cúi đầu xem xét, Lục Hóa Minh đã hai mắt nhắm nghiền, ngất đi.

Hắc Phượng Yêu nhìn về phía bên này, trong mắt chớp động quang mang, nhìn hai gia hoả bên kia bị nàng đẩy vào tuyệt cảnh, vậy mà tuần tự bộc phát ra lực lượng để nàng ngoài ý liệu, sát ý trong lòng càng thêm nồng đậm.

Nàng không muốn để cho hai người này nửa phần cơ hội trốn thoát, hôm nay thề phải diệt sát bọn hắn ở đây.

Chỉ thấy nàng chậm rãi đi tới phía Thẩm Lạc, hai tay cùng lúc phất qua đỉnh đầu, hai mảnh ngọn lửa màu vàng lập tức thiêu đốt trên hai tay, rất nhanh ngưng tụ thành hai thanh kim diễm hỏa kiếm.

Thẩm Lạc cảm nhận được cỗ sát ý trùng thiên kia, trong mắt không nhịn được hiện lên một tia kinh hoảng.

Giờ phút này hắn đột nhiên có chút hoài niệm thời gian trong mộng, bất kể hung hiểm thế nào, hắn vẫn còn có một lần cơ hội, nhưng bây giờ trong hiện thực, một khi bỏ mình, đó chính là chết thật.

Tay hắn nắm Thuần Dương Kiếm Phôi, muốn rót pháp lực vào trong đó thi triển ra một kiếm vẩy thiên hỏa kia, nhưng phát hiện pháp lực trong đan điền và trong pháp mạch đã tiêu hao hầu như không còn, căn bản vô lực thi triển tiếp thuật pháp.

Hắn đưa tay sờ Cửu Âm Đại bên hông, đồng thời truyền âm cho Quỷ Tướng ẩn thân trong đó: "Phi Kích, một hồi ta hấp dẫn chú ý của Hắc Phượng Yêu, ngươi thừa cơ mang theo Lục Hóa Minh đào tẩu nhé."

"Chủ nhân, mạt tướng tuy là quỷ vật, nhưng xưa nay không vi phạm lời thề trung nghĩa đã lập khi còn sống, ngài có ân tri ngộ tái tạo ta, mạt tướng tình nguyện chiến tử, cũng không muốn đào tẩu." Thanh âm Quỷ Tướng truyền vào trong thức hải Thẩm Lạc.

"Đừng sính cường, Hắc Phượng này tuy là yêu vật, nhưng Phượng Hoàng Yêu Hỏa của nó lại hết sức lợi hại, khắc chế cực lớn thân thể quỷ âm của ngươi, nếu không như vậy, ta đã sớm gọi ngươi ra hỗ trợ rồi." Thẩm Lạc thở dài, truyền âm nói.

"Thế nhưng..." Quỷ Tướng còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị công kích của Hắc Phượng Yêu đánh gãy.

Chỉ thấy hai tay nàng giao thoa, đột nhiên vung về phía Thẩm Lạc bên này. Hai đạo kim diễm hừng hực rung động, ở giữa không trung xẹt qua một hình thập tự cực đại, cực tốc bay vút tới.

Thẩm Lạc biết tránh né đã không còn tác dụng, vừa triệu hoán ra Quỷ Tướng, đồng thời tay vung lên triệu hoán Mặc Giáp Thuẫn tới, một mảnh vầng sáng màu xanh bọc vào, cản lại phía trước.

Quỷ Tướng bất đắc dĩ, chỉ có thể thừa cơ bao lấy thân thể Lục Hóa Minh, cực tốc lui ra phía sau.

Mặc Giáp Thuẫn bay ra xa hơn mười trượng, thanh quang trên đó vốn do Thẩm Lạc bị hao tổn pháp lực mà trở nên ảm đạm. Ngọn lửa màu vàng óng kia vừa tiếp xúc, trong nháy mắt dễ như trở bàn tay đốt cháy mất thanh quang bao phủ trên đó.

Theo sát phía sau, toàn bộ Mặc Giáp Thuẫn bị ngọn lửa màu vàng bao phủ, sau mấy tức công phu đã nóng chảy thành nước, triệt để hủy hoại.

Thẩm Lạc bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo, kém chút té ngã.

Trước người hắn, ngọn lửa màu vàng lại không ngừng nửa điểm tuôn tới, nhiệt độ nóng bỏng mang theo khí lưu cuốn tóc hắn xốc lên, thân thể của hắn sắp bị ngọn lửa nuốt chửng.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, trước người Thẩm Lạc bỗng nhiên có một đạo kim quang chói mắt sáng lên, hư ảnh một cuốn sách màu vàng trống rỗng hiển hiện, mặt ngoài có từng tia từng sợi tia sáng màu vàng du động, rất là bất phàm.

Ngay sau đó, màn trời trên không Hắc Phượng thung lũng truyền đến cuồn cuộn âm thanh sấm sét, mảng lớn mây đen không biết từ chỗ nào tụ lại, ép màn trời cơ hồ dán sát vào hai bên ngọn núi.

"Ầm ầm" một tiếng sấm rền, đạo đạo điện quang màu bạc như bầy rắn loạn vũ, chiếu sơn cốc trắng lóa như tuyết.

Mà chỗ sâu mây đen còn có từng tia từng tia kim quang lộ ra, phảng phất tiên quang từ Thiên giới hàng lâm xuống.

"Thiên Sách..."

Trong lòng Thẩm Lạc hơi động, không rõ Thiên Sách tại sao lại tự xuất hiện?

Bất quá hắn không mảy may do dự, lập tức vận chuyển pháp lực, điểm tới phía trong Thiên Sách.

Hư ảnh Thiên Sách hơi sáng lên, vô số phù văn màu vàng ở trong đó nhảy lên, nó phần phật một tiếng mở ra. Một cỗ lực lượng kỳ dị thập phần cường đại từ trong đó bừng lên, ở mặt ngoài tạo thành một vòng xoáy kim quang rộng ba thước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play