Trường kiếm Lục Hóa Minh đâm vào trong quang thuẫn màu đen kia, lại giống như đâm vào trên một tảng đá lớn kiên cố không gì sánh được, mặc cho y thôi động pháp lực thế nào cũng khó mà tiến thêm.
Thẩm Lạc đã không cách nào tránh né, đành ngừng lại, hai tay đẩy chưởng ra, pháp lực thể nội không giữ lại chút nào quán chú ra, trên Long Giác Chùy đại tác kim quang, toàn bộ thân chùy phồng lớn gấp đôi, che ở trước người hắn chống đỡ hỏa tuyến màu đen.
Hoả tuyến nóng rực không gì sánh được đánh vào trên kim chùy, nhiệt độ cao kịch liệt nhanh chóng tiêu hao kim quang trên Long Giác Chùy, khiến cho chuỳ nhanh chóng thu nhỏ với mắt thường thấy được, cũng bị bức lui từng chút về.
Thấy Thẩm Lạc sắp ngăn cản không nổi, Lục Hóa Minh xoay chuyển ánh mắt, nhìn về hướng Cổ Hóa Linh bị thương.
"Xin lỗi..." Trong miệng hắn nói nhỏ một tiếng, bóp lấy kiếm quyết cong ngón tay búng về hướng bên cạnh.
Trường kiếm vốn còn đang so tài với quang thuẫn màu đen, đột nhiên thay đổi mũi kiếm, đâm về phía Cổ Hóa Linh không chút phòng bị bên kia.
Hắc Phượng Yêu phát giác việc này, giận tím mặt, lập tức thu hồi phượng viêm hỏa tuyến, một tay chụp tới phi kiếm bên kia, năm ngón tay khẽ chụp lên trường kiếm siết ở trong tay.
Bất quá trên trường kiếm quán chú đại lượng pháp lực của Lục Hóa Minh, uy lực vọt tới trước thập phần dũng mãnh, ngạnh sinh cắt lòng bàn tay Hắc Phượng Yêu thành hai vết cắt nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay Hắc Phượng Yêu rướm máu "Vù" một cái, dấy lên lửa cháy hừng hực, từng luồng từng luồng hắc diễm hỗn hợp từng sợi lửa màu vàng, trong nháy mắt thiêu đốt toàn bộ trường kiếm đến một mảnh đỏ bừng.
Ánh mắt Hắc Phượng Yêu nhìn về phía Lục Hóa Minh, hừ lạnh một tiếng, lập tức năm ngón tay mạnh mẽ dùng sức.
Chỉ nghe "Két" một tiếng vang giòn, trường kiếm bị nung đỏ kia lập tức đứt đoạn từ giữa.
Lục Hóa Minh luyện hóa trường kiếm lâu ngày, đã sớm tương thông, trong nháy mắt thân kiếm đứt đoạn, rất nhiều khiếu huyệt chỗ ngực bụng y tựa như đồng thời vỡ tan, truyền đến một cỗ nóng bỏng đau nhức kịch liệt.
Y nhịn không được rên khẽ một tiếng, trên môi khóe mắt lỗ mũi, thậm chí trong lỗ tai, đều có một vệt máu chảy ra, lúc này đã bị trọng thương.
Hắc Phượng Yêu đối với gia hỏa vây Nguỵ cứu Triệu, can đảm dám hạ sát thủ với Cổ Hóa Linh, giận hận không thôi, kẹp lấy một mảnh kiếm gãy, phóng về phía Lục Hóa Minh.
"Vèo" một tiếng xé gió vang lên, mảnh tàn kiếm như mũi tên xẹt qua giữa không trung một đạo đường cong xích hồng, thẳng đến mi tâm Lục Hóa Minh.
Lúc này, Thẩm Lạc đã thoát thân, đã sớm chạy tới bên cạnh Lục Hóa Minh, liền ngăn trước người y.
Ở bên người y, đồng dạng có một đạo xích hồng hồ quang nổ bắn ra, Thuần Dương Kiếm Phôi xẹt qua một đạo quang ngấn mơ hồ, cùng tàn kiếm va chạm với nhau.
Hai đạo hồng quang đồng thời băng tán, Thuần Dương Kiếm Phôi bị đánh bay qua một bên, mảnh tàn kiếm kia vẫn như cũ đánh tới bên này.
Thẩm Lạc bất đắc dĩ, chỉ có thể lần nữa tế ra Long Giác Chùy ngăn cản.
"Tranh" một tiếng duệ khiếu vang lên, Long Giác Chùy kịch liệt run lên, bị đánh lui trở về. Mảnh tàn kiếm kia sau hai lần va chạm, hoàn toàn tan vỡ thành vụn sắt, tản mát ra.
Thẩm Lạc triệu hồi Thuần Dương Kiếm Phôi, cơ hồ vô lực tiếp tục thôi động Long Giác Chùy, pháp lực toàn thân nhanh chóng tiêu hao, khiến cho đầu óc hắn có chút hôn mê, trong đan điền cũng cảm thấy khó chịu.
"Thẩm Lạc, lần này sợ là chúng ta khó mà toàn thân trở ra, một hồi ta thi triển bí thuật, chưa hẳn có thể trọng thương nàng, nhưng cũng có thể đánh ngang nhau. Đến lúc đó ngươi mượn cơ hội đi trước, nếu không ta còn phải bận tâm ngươi, ở nơi này không thi triển được." Lúc này, thanh âm Lục Hóa Minh bỗng nhiên vang lên trong não hải Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghe y gọi danh tự mình, mà không phải "Thẩm huynh" như ngày thường, liền biết mặc dù ngữ khí y nghe có chút nhẹ nhõm, nhưng tình huống đã đến thời điểm khó khăn nhất.
"Lục huynh, đến lúc nào rồi, vẫn không quên cậy mạnh? Ngươi thi triển bí thuật kia bỏ ra đại giới lớn bao nhiêu, đừng cho là ta không rõ, lần trước ảnh hưởng cũng không hoàn toàn biến mất, ngươi lại muốn thi triển một lần nữa, chỉ sợ không cần yêu phụ này giết, ngươi đã đi Địa Phủ báo cáo rồi." Thẩm Lạc nhíu mày, trả lời.
"Được hay không, phải thử một lần, cũng không thể để hai chúng ta chết ở chỗ này? Tốt, đừng nói nhảm, lần này thi triển bí thuật cần chút thời gian, ngươi giúp ta tranh thủ một chút." Lục Hóa Minh thở dài, nói.
Nói xong, y cũng không đợi Thẩm Lạc đáp ứng, liền tự khoanh chân ngồi xuống, từ bên hông lấy ra một khối ngọc bàn màu trắng, hai tay hợp lại đội lên trong lòng bàn tay, một tia pháp lực thể nội quán chú vào trong đó. Trên ngọc bàn lập tức sáng lên một mảnh quang mang nhu hòa.
Thẩm Lạc còn nhớ rõ, lần trước nhìn thấy Lục Hóa Minh thi triển bí thuật này, trên thân đột nhiên bộc phát bạch quang loá mắt, khác xa tình huống trước mắt, hiển nhiên lần này càng thêm gian nan.
Hắn muốn khuyên can, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì, chỉ có thể thầm hận tu vi mình không đủ, không thể cường đại như trong mộng.
Lúc đang tự trách, phía trước bỗng nhiên có một đạo sóng nhiệt đánh tới, Thẩm Lạc vội vàng ngưng thần xem, liền phát hiện trước người có một mảnh sóng lửa màu đen mãnh liệt cuốn tới, hiện lên nửa vòng cung bao phủ tới, cơ hồ ngăn cách hơn phân nửa đường lui của hắn.
Thẩm Lạc cười khổ một tiếng, dưới mắt phải tranh thủ thời gian cho Lục Hóa Minh, dù có đường lui, hắn cũng không thể nào lui.
"Chỉ có thể liều mạng..."
Thẩm Lạc quyết tâm liều mạng, từ bên hông lấy ra một viên đan dược bổ sung pháp lực, ném vào trong miệng nhai nát nuốt xuống, tay vung lên trước.
Chỉ thấy giữa hư không, một con dấu nho nhỏ bay vào không trung, ầm ầm rơi xuống trước người Thẩm Lạc, hình ấn khắc hoạ trên đó không ngừng lóe ra vầng sáng màu vàng, từng hư ảnh sơn nhạc trống rỗng hiển hiện, một tòa tiếp một tòa rơi vào phía trước.
"Ầm ầm ầm."
Mỗi một hư ảnh sơn nhạc rơi xuống, kéo theo một tiếng oanh minh rung mạnh, lúc xuống đất giống như được địa khí nuôi dưỡng, bắt đầu bám rễ sinh chồi, hấp thu linh lực Thổ thuộc tính trên mặt đất.
Một thức này chính là thủ đoạn Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn đập nồi dìm thuyền, một khi thi triển ra, Sơn Tự Ấn sẽ chân chính cùng đại địa tương liên, từ đây sẽ không cách nào thu hồi, nếu trải qua mấy trăm năm không ngừng hấp thu thiên địa nguyên khí, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, là có thể mọc ra chân núi, từ đây dần dần hóa thành thực thể.
Thủ đoạn này, vốn dùng để trấn áp vật khác, Ngũ Nhạc sơn phong đồng khí liên chi từ hư chuyển thực, bản thân chính là một tòa Tam Sơn Ngũ Nhạc Trận, trấn áp yêu ma dưới Ngưng Hồn kỳ thập phần hữu hiệu.
Bất quá tình thế nguy cấp, Thẩm Lạc cũng không quá đau lòng.
Năm ngọn núi tuần tự rơi xuống đất, hư ảnh ngọn núi giao thoa nhau, cách tòa Hắc Phượng thung lũng sơn cốc ra, ngăn cản lại hoả diễm cháy hừng hực.
Thẩm Lạc xuyên thấu qua hư ảnh dãy núi hơi mờ, nhìn thấy Hắc Phượng Yêu bước một bước tới trước, đưa tay vuốt qua đỉnh đầu mình một cái, bàn tay lại ngưng tụ ra một ngọn lửa màu vàng.
Ngay sau đó, chỉ thấy cánh tay kia giơ cao, như vung đao chém xuống bên này.
Trên cánh tay kia, ngọn lửa màu vàng óng kia trùng thiên bắn ra một đạo kim quang trăm trượng, ngưng tụ thành một thanh cự nhận màu vàng, trùng điệp chém xuống hư ảnh Ngũ Nhạc.
Nương theo một tiếng ầm rung trời, bngọn núi cao nhất trong Ngũ Nhạc lập tức sụp đổ, quang ảnh chập chờn, đúng là như là đậu hũ không chịu nổi một kích, trực tiếp băng tán ra.
Ngọn núi lớn trên Ngũ Nhạc Chân Hình Ấn kia, lần trước giao chiến đã lưu lại vết nứt, tại thời khắc này trong nháy mắt vết nứt lớn lên mấy lần, dọc theo sơn hình ấn lan tràn ra, cuối cùng "Đùng" một tiếng, vỡ vụn.
Chân Hình Ấn triệt để vỡ vụn, hư ảnh sơn nhạc cũng theo đó hoàn toàn biến mất, hỏa diễm đầy trời không bị che chắn, mãnh liệt cuốn tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT