“Cảm ơn ông nha Dũng.”

Tâm đưa tay nhận điện thoại, nói cảm ơn một tiếng rồi cầm điện thoại lau vào áo mấy cái, vội vàng mở nguồn lên. Điện thoại IP đời mới siêu xịn trị giá mấy tháng tiền ăn vặt của cô, nam mô đừng có hư nha… Vừa tụng kinh trong lòng vừa ấn nút nguồn, màn hình đột nhiên sáng lên, nhìn mà muốn rớt nước mắt.

May mắn, điện thoại không bị làm sao cả. Bên trong có rất nhiều thứ quan trọng mà cô lưu, nếu hư rồi thì sẽ phiền lắm.

Dung nhìn rồi bảo:

“Mở vào trong xem có bị gì không?”

Dũng thì dùng chân dò thử xung quanh, nói:

“Để tui tìm thử coi có điện thoại của Dung đây không.”

Tâm nghe lời bạn tốt mở điện thoại lên, nhưng quên mất một chuyện quan trọng là, hôm trước ở nhà Trí cô có chụp trộm cậu ấy và cài tấm ảnh đó làm màn hình chờ.

Ngay khoảnh khắc ảnh Trí hiện ra trên màn hình, cô sợ đến ngây người, sau đó vội vàng tắt máy, động tác liền mạch, phản ứng vô cùng nhanh. Có điều…

Tâm quay đầu nhìn sang Trí, thấy cậu ấy cười tủm tỉm nhìn mình, như thể đã biết chuyện từ lâu, cô lắp bắp hỏi:

“T-thấy rồi hả?”

“Thấy gì cơ?”

Trí nhếch mày hỏi lại, mắt mở to trông có vẻ rất ngây thơ, lông mi thật dài hơi rung nhẹ. Nắng chiều nhàn nhạt phủ xuống sau lưng cậu, âm thanh róc rách của nước chảy vào khe đá, giọng Dũng và Dung nói chuyện với nhau ở phía xa, tất cả mọi thứ đều trở nên thật rõ ràng trong cảm nhận của Tâm.

“Không thấy thật không?” Tâm nghiêm mặt nhìn người đối diện.

“Ừm… cậu đoán xem?”

Trí nói xong đưa tay xoa xoa tóc cô, làm phần tóc mái lệch hẳn sang một bên. Động tác của cậu ấy rất nhẹ nhàng, làm tim cô đập điên cuồng, cũng quên mất phải hỏi gì.

Nhìn cô nàng lo lắng bất an như thế, Trí lại cảm thấy khá là thích thú. Bảo sao đám con trai luôn muốn trêu chọc các bạn nữ mình muốn tán, cứ nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt của họ, không trêu sao được chứ?

Trời sinh con gái giỏi thể hiện cảm xúc hơn con trai, cho nên nhìn mặt người con gái mình thích khi cười, khi cau có, thậm chí là xị mặt xuống cũng đáng yêu nữa, rất phong phú.

“Đừng nghĩ nữa, cứ xem như tớ chưa thấy gì đi, tìm điện thoại cho Dung đã.”

Trí cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu Tâm, sau đó đi về phía trước rồi học Dũng dùng chân dò thử xung quanh, dù tỉ lệ không cao, nhưng hy vọng sẽ may mắn tìm thấy điện thoại của Dung.

Lúc này, Tâm cũng mon men đi ra chỗ xa, những chỗ chưa từng đến, cúi người vừa đi vừa tìm, trong lòng thì suy nghĩ linh tinh. Rốt cuộc thì, lớp trưởng nói vậy là phát hiện ra vụ màn hình điện thoại chưa nhỉ? Hay cậu ấy chỉ đang chọc cô thôi? Sao không nói thẳng mà cứ thích vòng vo làm cô rối não thế này…

Bốn đứa chia nhau ra tìm, sau đó Trí lại gọi thêm mấy bạn khác ra, cùng nhau mò thử.

Vốn dĩ một cái điện thoại xuất hiện ở dưới nước, thì một cái còn lại cũng phải nằm đâu đó xung quanh mới đúng. Nhưng kể cả huy động gần như cả lớp đi mò mẫm khắp suối, thì cũng chỉ tìm được điện thoại của Tâm, còn con dế cưng yêu quý của Dung đã biệt tăm biệt tích.

Điện thoại thì không thấy đâu, nhưng lớp 10A1 mò được rất nhiều ốc và hến, phải nói là cả rổ. Dù sao đi tới đi lui cũng không có gì làm, cứ con ốc nào lọt vào tầm ngắm của bọn học sinh là coi như nó xui xẻo, một giây sau vào rổ nằm liền.

Dung thấy mọi người cứ đi tìm giúp mình như vậy, cảm động gần chết, chỉ là không thể để họ phí thời gian vào việc này nữa, đành nói to:

“Thôi đừng tìm nữa mọi người ơi, bỏ đi, trễ rồi, tụi mình còn phải ăn tối nữa.”

Thắng tài lanh nghe được, hỏi lại:

“Thật không tìm nữa à? Điện thoại của bà hình như cũng đắt lắm đúng không?”

Có đứa bảo:

“Giống cái của Tâm đó, đều là IP hết, uổng chết.”

Dung thở dài một hơi:

“Thôi kệ, mất rồi biết sao giờ, về mua cái mới.”

“Vãi thật, nói như đúng rồi ấy.”

“Thì nhà bà Dung giàu mà, bà ấy kêu không tìm nữa thì thôi, về chỗ tập trung trước đi, lát nữa ăn xong còn dọn đồ mà về, mai đi học đó.”

Cả đám xì xầm một lúc rồi lần lượt kéo nhau đi lên bờ, ngâm nước cả buổi, da chân đều nhăn nheo hết cả, cũng bắt đầu thấy hơi lành lạnh.

Tâm đi đến bên cạnh Dung, mặt mày ủ rũ mà nói:

“Hay tụi mình tìm thêm tí nữa nha?”

“Bỏ đi, không sao đâu.” Dung vỗ vỗ vai Tâm an ủi ngược lại.

Tâm bực mình nói:

“Mày mất điện thoại mà tao buồn ghê luôn ấy, không biết là đứa nào làm nữa.”

Nhắc đến thủ phạm, mấy đứa xung quanh đều không hẹn mà nhìn về phía bờ, nơi An đang đứng cùng Vy. Trong đám học sinh đi tìm điện thoại, chỉ có mình cô nàng là không xuống nước tìm giúp bọn họ, còn đứng đó cười trên nỗi đau của người khác.

“Có khi nào con An làm không Dung?” Tâm cũng nhịn không được mà nghi ngờ.

“Không biết, nhưng nhìn nó bình tĩnh vậy, chắc không phải đâu.”

Dung có dự cảm, chuyện không đơn giản như bọn họ nghĩ. An là một cô gái nóng nảy, mạnh mồm, nhưng gan thì bé xíu chẳng bằng ai, làm chuyện xấu mà bị mọi người nghi ngờ là sẽ lòi mặt thật liền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play