rễ Đang lúc Tâm quắn hết cả người vì áo của hai đứa giống nhau như đúc thì mắt liếc thấy Mỹ đậu xe ở một góc cũng… mặc áo thun đen.
Cái quần què gì vậy?
Lúc này, đám bạn học cũng lục tục kéo đến, đa phần đều mặc quần áo sẫm màu, có sơ mi, có áo thun, thật sự rất nhiều áo thun đen.
Tự dưng ban nãy đang sướng rơn cả người, giờ thấy cảnh này thì Tâm
không khỏi ủ rũ, có khi Trí đi hỏi hết mấy đứa bạn trong lớp cũng không
chừng. Ây, làm hại cô vừa rồi vui muốn chết.
Một bạn nam vừa đến, thấy Tâm mang giày độn thì không khỏi kêu gào:
“Trời ơi bà Tâm, bà mang cái gì vậy?”
“Hả? Sao?” Tâm giật mình xuống người mình, đâu có chỗ nào kỳ cục đâu.
Tiếng kêu kia cũng làm mấy đứa xung quanh quay sang nhìn Tâm, hại cô ngượng muốn chết. Cô kéo Dung qua rồi nhỏ giọng hỏi:
“Ủa bộ người tao dính cái gì hả mày?”
Dung nghe xong liếc mắt quét từ trên xuống dưới, từ trái qua phải rồi lắc đầu, đâu có gì khác thường.
Cả lớp có vẻ tò mò nhìn bọn họ, chỉ thấy bạn nam kia ấm ức nói:
“Bình thường đã cao gần bằng đám con trai rồi còn mang giày độn nữa
thì ai chơi chung? Bà biết tui cao có 1m66 không hả? Làm vậy rồi nhục
chết tui.”
Tâm sững sờ nhìn cậu bạn kia, thì ra là đang khen chân cô dài đó hả?
Cô bật cười, mà đám bạn cũng đưa tay ra đánh tên kia vì cái tội làm quá
lên, vừa cười vừa giỡn.
Ban đầu Trí đã dặn dò rất kỹ, rằng phải đến sớm khoảng mười phút,
nhưng đến giờ khởi hành rồi, có những người vẫn thích chậm rì rì bảo
đang trên đường đến.
“Còn ai chưa tới nữa vậy?” Mỹ hỏi.
Trí nhìn giờ trên điện thoại rồi nói:
“An, Vy chưa tới.”
Mỹ sáp lại chỗ Trí, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cậu rồi hỏi:
“Hai người đó có đăng ký mà phải không?”
“Có.” Trí không tiếng động hơi né người ra sau.
Cậu không thích người khác gần sát mình như vậy lắm, trừ những trường hợp đặc biệt như lúc An bị đánh nên cần người đỡ.
Quay sang nhìn đám đông đã tụ họp đủ, Trí bảo:
“Mọi người đeo nón bảo hiểm cẩn thận vào rồi chuẩn bị đi theo Thắng nha, Thắng chạy trước dẫn đường, đừng để tuột xa quá.”
“Okeeee.”
“Còn hai người chưa tới thì sao Trí?” Thắng hỏi.
“Mấy cậu đi trước đi, tớ ở lại chờ.”
Không còn cách nào, lớp trưởng lại lần nữa dính chưởng, phải ở lại chờ đám người đi trễ.
Tâm vốn định ở lại cùng cậu, nhưng còn có Dung nữa, đâu thể cứ bám theo crush mà bỏ bạn được, thế là cô trèo lên đi trước.
Giáo viên chủ nhiệm của họ cũng đã đến từ sớm, vừa đi trước để chuẩn bị chút đồ đạc và hỏi thăm vài thứ.
Đám học sinh lục tục rời đi, có đứa chạy xe máy, có đứa đi đạp điện.
Mặc dù hiện tại chưa đứa nào có bằng lái, nhưng mà… ây, ở chỗ xa xôi hẻo lánh cách xa thành phố này, bọn nhỏ chạy xe máy ầm ầm, ai mà cản nổi.
Thậm chí lớp trưởng chưa có bằng lái còn đi xe máy kia mà.
Không phải chưa từng bị bắt, nhưng bị bắt rồi thì nộp phạt, lấy xe về đi tiếp.
Đám học sinh tách nhau ra rồi chạy thành hàng dọc mà rời đi, trên xe
treo mấy thứ lỉnh kỉnh như đồ ăn vặt, võng, bạc để trải ra ngồi, chén
đũa vân vân…
Trên đường đi, Tâm mấy lần quay đầu lại nhìn nhưng không thấy xe của Trí đâu, làm cô cứ lo lắng không yên.
Dung nhìn kính chiếu hậu, thấy Tâm như vậy thì buồn cười nói:
“Cô ơi, cô sợ ai cướp crush của cô hay gì? Người ta làm lớp trưởng phải có trách nhiệm với lớp mà.”
Tâm chép miệng:
“Biết vậy tao ở lại rồi, tự dưng nhớ ra người đi trễ là con An, mà nó có vẻ cũng thích Trí lắm.”
“Thích là chắc rồi, lớp trưởng của tụi mình vừa đẹp trai vừa cao ráo
giỏi giang, chơi thể thao cũng ngầu, mày bảo có đứa con gái nào mà không thích?” Dung nói.
Tâm đưa tay ôm bọc đồ, nghiêng đầu lên hỏi Dung:
“Vậy mày có thích Trí không?”
“Không. Tao thích mày.”
Dung đáp, âm thanh theo tiếng gió ù ù bay vụt qua bên tai Tâm, chữ được chữ mất. Tâm nghe không rõ, hỏi lại:
“Mày nói gì cơ?”
Dung lắc đầu, chỉ cười tủm tỉm không nói nữa.
Lúc này, ở trước cổng trường chỉ còn lại Trí và Mỹ. Cô nàng ngồi trên xe đạp điện của mình, đưa mắt nhìn lớp trưởng. Cậu ấy lẳng lặng cầm
điện thoại, đang cố gắng liên lạc cho An nhưng không được.
Trễ hơn 20 phút, Trí không thể chờ nổi nữa, nói:
“Đi thôi, đừng chờ nữa.”
Mỹ do dự rồi đáp:
“Tớ sợ hai cậu ấy không biết đường, dù sao chỗ đó chưa có trên bản đồ nữa.”
Bản đồ chưa cập nhật đến vị trí xa xôi như thế, Trí cũng không định
bỏ lại mọi người, nhưng đã dặn là đến sớm còn trễ thế này, tốt nhất đừng đi nữa. Tính tình của cậu không phải dễ chịu như mọi người tưởng, chỉ
là lúc làm gì cũng suy nghĩ một chút rồi mới làm, nên bình thường trông
cậu ít nổi cáu.
Trí dựng chống xe lên, cài nón bảo hiểm rồi nói:
“Không đợi nữa, cậu muốn thì ở lại đợi.”
Ngay lúc Trí định nhấn ga rời đi, Mỹ đột nhiên hô:
“Ấy, tới rồi kìa.”
Từ xa xa, An và Vy trên con xe đạp điện màu xanh dương đang phóng về phía này
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT