Hai người chân trước chân sau vừa bước ra từ tẩm cung thì Tiết Trường Du đã theo sau và hỏi: “Cẩn Nhi, rốt cuộc chúng ta đi đâu đây?”

Thật ra Tô Hoài Cẩn cũng không biết đi đâu bởi vì nàng chỉ thấy được là do mắt sáng bổ trợ, thấy được một chỗ vô cùng hẻo lánh nhưng cũng không biết nơi đó ở đâu, chỉ có thể khẳng định nơi này ở trong cung.

Tô Hoài Cẩn nhìn trái ngó phải, tựa như đang tìm kiếm thứ gì.

Trong bụng Tiết Trường Du có rất nhiều nghi vấn nhưng lúc này một câu cũng không nói mà chỉ đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tô Hoài Cẩn, dường như đang đợi Tô Hoài Cẩn vậy.

Tiết Trường Du nhìn như vậy thì không khỏi nở nụ cười, cảm thấy lúc Tô Hoài Cẩn an tĩnh đoan trang thật sự rất ít.

Tô Hoài Cẩn suy tư trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì đấy, lúc này mới hoàn hồn thì thấy Tiết Trường Du ôm cánh tay nhìn chằm chằm mình “cười ngây ngô”.

Tô Hoài Cẩn nhất thời hơi đau đầu, Tiết Trường Du hỏi: “Nghĩ được gì rồi sao?

Tô Hoài Cẩn gật đầu, nhấc chân đi về phía trước: “Bên này đi.”

Tiết Trường Du đi theo đằng sau nàng, vẫn không hề đặt câu hỏi.

Tô Hoài Cẩn hơi hoài nghi, nghĩ ngợi rồi nói: “Trong lòng Hoàng Thượng chẳng lẽ không có nghi vấn gì sao?”

Tiết Trường Du mỉm cười: “Có rất nhiều rất nhiều nghi vấn, nhưng ta hỏi Cẩn Nhi cũng không nhất định sẽ nói cho ta, cho nên ta chỉ biết lẳng lặng chờ, nhìn xem Cẩn Nhi đến khi nào mới chủ động nói với ta.”

Tô Hoài Cẩn nói: “Vậy…… Chỉ sợ sẽ không có ngày đó đâu.”

Tiết Trường Du như vô cùng chắc chắn: “Sẽ có.”

Hai người một mạch đi về phía trước, Tiết Trường Du phát hiện bọn họ đi tới bên ngoài một chỗ để xe ngựa.

Tô Hoài Cẩn nhớ rõ bản thân mình dùng tai thính nghe được Thái Tử nước Hình nói đã mua chuộc được mã phu của Lữ Ngạn. Lữ Ngạn vốn muốn xuất cung, nếu mua được mã phu, tới chỗ để xe ngựa nhìn một cái thì có lẽ có thu hoạch gì đó.

Sắc trời đã tối dần, nơi để xe ngựa rất yên tĩnh, xe ngựa của những vị đại thần đã đi hết rồi chỉ còn một ít đại thần ngủ lại trong cung, xe ngựa yên lặng dừng lại trong sân trống, cũng không có người di chuyển.

Hết thảy đều an tĩnh. Thình lình nghe tiếng “xệch xêch”.

Tiết Trường Du lập tức đề phòng, giơ tay bảo vệ Tô Hoài Cẩn ở sau lưng, loáng thoáng thấy trong sân tối tăm có người cúi xuống ra sức kéo cái gì dọc theo sân để xe ngựa.

Tô Hoài Cẩn híp mắt nhìn, người nọ mặc áo quần ngắn, thoạt nhìn hẳn chỉ là mã phu nhưng nhìn trông lạ mặt, Tô Hoài Cẩn không biết gã.

Người đàn ông cường tráng kia ra sức kéo một chàng trai trẻ tuổi mặc quan bào.

Tiết Trường Du nhìn thấy, nhất thời đè thấp giọng nói: “Lữ Ngạn?”

Bởi vì khoảng cách quá xa, Tô Hoài Cẩn thấy không rõ lắm, vừa định dùng hệ thống bổ trợ, kết quả Tiết Trường Du đã nhận ra được rồi.

Tiết Trường Du vừa thấy người bị người đàn ông cường tráng kéo kia là Lữ Ngạn thì ngay lập tức muốn tiến lên.

Tô Hoài Cẩn lại giơ tay ngăn lại rồi nói khẽ: “Chờ một chút, Hoàng Thượng, câu cá phải kiên nhẫn mới câu được cá lớn.”

Trán Tiết Trường Du nhảy dựng, nghĩ thầm Lữ Ngạn tựa như đang hôn mê, cứ thả con cá này bơi đi như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tô Hoài Cẩn tin tưởng chắc chắn sẽ không có việc gì bởi vì Thái Tử nước Hình muốn hãm hại giá họa Lữ Ngạn giết người, cứ như vậy mới dễ khơi mào chiến tranh giữa nước Hình và nước Tiết, đồng thời cũng có thể giải quyết cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt là Lữ Ngạn.

Nếu Lữ Ngạn chết rồi thì chẳng phải sẽ trở thành người bị hại sao, cho nên hiện giờ Lữ Ngạn nhất định sẽ không có việc gì.

Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn đang âm thầm quan sát người đàn ông cường tráng kia, người đàn ông cường tráng tuy rằng sức lực khá lớn nhưng lại hơi lỗ mãng, túm Lữ Ngạn hôn mê một đường đi hoàn toàn không hề phát hiện ra bọn họ.

Người đàn ông cường tráng kia kéo Lữ Ngạn từ nơi để xe ngựa ra ngoài, kéo tới một nơi vô cùng khá hẻo lánh, sau đó nhìn trái ngó phải, “ầm!” đẩy cửa một gian phòng ra, có vẻ như chỉ là một cái kho chứa đồ linh tinh.

Tô Hoài Cẩn thấy gã muốn kéo Lữ Ngạn kéo vào mới nói: “Đi đi.”

Người đàn ông cường tráng kia hoàn toàn chẳng hay biết gì, còn ra sức kéo Lữ Ngạn, kết quả bả vai đột nhiên bị ai đó chụp lại, dọa đến gã giật mình, còn tưởng rằng nơi đây có quỷ.

Người đàn ông cường tráng quay đầu nhìn lại, nhất thời “a!!” lên, bởi vì sau lưng vỗ gã không phải quỷ mà còn đáng sợ hơn cả quỷ……

Người nọ cao lớn, mặc một thân long bào màu vàng sáng!

Người đàn ông cường tráng la to, bỏ qua Lữ Ngạn mà quay người chạy trốn, Tô Hoài Cẩn vội vàng la lên: “Bắt lấy gã!”

Tiết Trường Du cũng theo bản năng giơ tay “rắc!!”, trực tiếp vặn cánh tay người đàn ông cường tráng, “rắc” thiếu chút nữa đã bẻ gãy tay người này.

Người đàn ông cường tráng đau hô to “Ui da”, “rầm!!”, hoàn toàn không hề có sức phản kháng, trực tiếp bị ấn bên bức tường bên cạnh, muốn động cũng không thể động.

“Tha mạng! Tha mạng”

Người đàn ông cường tráng hét to, Tiết Trường Du cười lạnh, gông cùm xiềng xích trên tay không thả lỏng, quay đầu lại nhìn Tô Hoài Cẩn.

Vừa nhìn nhất thời lại uống một chén giấm y hệt năm xưa.

Tô Hoài Cẩn đã chạy tới bên cạnh Lữ Ngạn, ngồi xổm, vạt áo và áo choàng quệt xuống nền có kéo cũng không kịp. Nàng đang vươn tay vỗ lên gương mặt Lữ Ngạn rồi gọi: “Lữ tiên sinh? Lữ tiên sinh?”

Lữ Ngạn hôn mê khá sâu, qua một lúc lâu rồi vẫn chưa thanh tỉnh, gọi cả buổi, hoàn toàn không hề phản ứng.

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng kiểm tra Lữ Ngạn một chút, gáy hơi sưng, xem ra đã bị người ta đánh vào làm cho ngất xỉu, có chút máu nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng.

Tiết Trường Du ghen tị, nghĩ thầm Lữ Ngạn té xỉu cũng không yên phận, thật sự tức chết mình mà.

Ngay lúc này, Tiết Trường Du đột nhiên hít hít: “Mùi gì vậy?”

Hắn vừa nói xong, Tô Hoài Cẩn mới nhớ tới, Điền Mẫn Trúc!

Đúng rồi, Điền Mẫn Trúc còn ở đây.

Nhưng cũng không thể nói là Điền Mẫn Trúc thực sự còn ở đây, bởi vì e là đã thành thi thể mất rồi!

Tô Hoài Cẩn vội vàng ném Lữ Ngạn sang một bên, vọt vào nội thất xem Điền Mẫn Trúc.

Tiết Trường Du nheo mắt đã nghe được một tiếng “rầm”, Lữ Ngạn bị vứt trên mặt đất, không biết có phải lại hít một chút bụi hay không.

Tiết Trường Du: “……” Đột nhiên thấy cũng không ghen cho lắm……

Tô Hoài Cẩn chạy vào, nhất thời hít hà một hơi, vội vàng che lại miệng và mũi của mình.

Tiết Trường Du nghe được tiếng hít không khí bên trong thì hoảng sợ nên nhanh chóng cởi đai lưng xuống, trói hai tay người đàn ông cường tráng lại, sau đó trực tiếp để gã xuống bên cạnh chân bàn.

Lúc này mới bước vọt vào, nhất thời cũng thiếu chút nữa hít hà một hơi, trách sao mới vừa rồi nghe thấy được một mùi lạ, nội thất tràn ngập mùi máu tươi.

Điền Mẫn Trúc ngã nhào trên giường, xiêm y vô cùng khả nghi phảng phất như mới vừa cùng ai đó thân mật, nhưng cả người lại toàn là máu, trên bụng lõm một lỗ rất sâu khiến giường chiếu xung quanh đều thấm đẫm máu tươi.

Tô Hoài Cẩn sửng sốt không thôi, nhanh chóng tiến lên, duỗi tay để lên mạch đập Điền Mẫn Trúc kiểm tra một chút.

Tiết Trường Du cũng xông tới, thử hơi thở của Điền Mẫn Trúc, ngay sau đó nhíu mày: “Tắt thở rồi.”

Mắt Tô Hoài Cẩn khẽ xoay chuyển, nghĩ thầm Thái Tử nước Hình muốn giá họa cho Lữ Ngạn, hiện giờ Lữ Ngạn bị bọn họ phát hiện cho nên Thái Tử nước Hình nhất định không còn biện pháp nào có thể giá họa cho Lữ Ngạn. Nhưng nếu Thái Tử nước Hình một mực chắc chắc chuyện này không có quan hệ gì với mình, người đàn ông cường tráng kia hãm hại Lữ Ngạn, như vậy chuyện cũng sẽ không dễ giải quyết.

Người đàn ông cường tráng lại còn là mã phu của Lữ Ngạn, dù sao cũng là người Tiết, đến lúc đó cũng sẽ khiến cho quan hệ giao bang xảy ra vấn đề.

Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới việc hệ trọng thứ chín của mình mới vừa bổ trợ vào.

“Đinh”

 Hệ thống: Chữa trị cấp năm, có hiệu lực 

Tô Hoài Cẩn lập tức khởi động bổ trợ chữa trị, tuy rằng Điền Mẫn Trúc đã tắt thở nhưng vẫn còn một chút mạch đập suy yếu. Tô Hoài Cẩn cảm thấy hẳn cứ nên thử một phen, nếu Điền Mẫn Trúc có thể “chết đi sống lại”, giáp mặt vạch trần Thái Tử nước Hình thì như vậy nhất định sẽ rất xuất sắc……

Tiết Trường Du mới vừa nói đã tắt thở, kết quả ngay trong nháy mắt, Điền Mẫn Trúc đột nhiên phát ra tiếng “phù!!!”, đột nhiên thở ra một hơi.

Tiết Trường Du vội vàng nói: “Còn thở sao?”

Hắn lại nói thêm: “Ta đi gọi ngự y!”

Tiết Trường Du vội vàng lao ra khỏi phòng, lúc này Tô Hoài Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì chữa trị bổ trợ đã có hiệu lực chứng minh nàng ta đã được cứu sống, có thể chữa trị hiệu quả hơn ngự y nhiều.

Đã qua giờ Tý, trong cung lại đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, lập tức loạn cả lên.

Ngự y nhanh chóng vọt tới căn nhà hẻo lánh này, nhanh chóng vào cứu giúp Điền Mẫn Trúc.

Điền Mẫn Trúc tìm được đường sống trong chỗ chết, nói chuyện còn chưa được nhanh nhẹn lại đặc biệt kích động, trong miệng run rẩy vẫn luôn kêu: “Thái Tử…… Thái Tử…… Giết ta, muốn giết ta…… Thái Tử……”

Tiết Trường Du hết thảy vẫn mông lung mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tô Hoài Cẩn chỉ cười cười nói: “Sáng sớm ngày mai, phỏng chừng sẽ có trò hay cho chúng ta xem rồi.”

Tiết Trường Du chần chờ một chút, vẫn thử nói: “Cẩn Nhi chắc đã sớm biết Thái Tử nước Hình luôn muốn ám sát Điền Mẫn Trúc rồi hãm hại Lữ Ngạn.”

Tô Hoài Cẩn cứng đờ, sắc mặt hơi khác lạ, ngay sau đó nói: “Thái Tử nước Hình đã biết thân phận của Lữ tiên sinh, nhất định sẽ có hành động.”

Lý do cũng quá gượng ép, mặc dù chính xác sẽ có hành động nhưng khi nào hành động, dùng biện pháp gì để hành động, không có ai có thể biết trước được.

Ngoại trừ Tô Hoài Cẩn……

Tiết Trường Du nghe xong lại gật đầu rồi cười nói: “Được rồi, chờ Cẩn Nhi ngày sau lại nói cho ta biết.”

Tô Hoài Cẩn nhất thời nghẹn lời, Tiết Trường Du là người khôn khéo, nhất định lời nói này không lừa được hắn.

Đúng lúc này, Lữ Ngạn phát ra tiếng hít không khí, hình như đã tỉnh lại. Tô Hoài Cẩn nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, đi qua hỏi: “Lữ tiên sinh, ngài tỉnh rồi sao?”

Lữ Ngạn hơi mê mang, gáy âm ỉ đau, còn hơi buồn nôn, giơ tay chạm vào cái gáy càng đau đến không chịu được.

Tô Hoài Cẩn nói: “Lữ tiên sinh bị người ta tập kích, còn nhớ rõ là ai không?”

Lữ Ngạn bị nàng hỏi như vậy tựa như nhớ tới cái gì, đôi mắt xoay vài cái, ngẩng đầu lên đi tìm, liếc mắt đã thấy được mã phu đang bị trói tay.

Mã phu đối diện với ánh mắt của Lữ Ngạn thì hoảng hốt hô to: “Không không không! Không phải tôi!! Không phải tôi!! Có người bức ép tôi! Tôi cũng chỉ là…… Cũng chỉ là bị người uy hiếp……”

Lữ Ngạn lúc này mới tỉnh lại, bởi vì đầu bị thương cho nên thấy buồn nôn choáng váng, nói chuyện cũng không quá nhanh nhẹn, há miệng thở dốc nhưng còn chưa tìm được giọng.

Tô Hoài Cẩn lại nói: “Lữ tiên sinh không cần lo lắng, thân thể vẫn quan trọng hơn cả.”

Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn quan tâm Lữ Ngạn thì trong lòng nhất thời lại ghen tị, đã muốn thu hồi lại lời cảm thán lúc đầu.

Tiết Trường Du vội vàng qua đó trực tiếp chắn ở giữa hai người, nhìn Lữ Ngạn “hỏi han ân cần”: “Lữ tiên sinh chỉ bị kinh hãi thôi, trẫm bảo ngự y lại đây xem cho khanh.”

Lữ Ngạn không nghi ngờ gì, còn cung kính nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”

Bận rộn cả đêm vô cùng hỗn loạn, sắc trời mới vừa sáng không bao lâu, Tô Hoài Cẩn vẫn còn chưa tỉnh lại, nàng cũng mới chìm vào giấc ngủ.

Kết quả lúc này Lục Y đã vội vàng chạy vào.

Tô Hoài Cẩn dựa vào trong lồng ngực Tiết Trường Du ngủ say, thoạt nhìn như đang làm nũng, Lục Y muốn mình có thể giả vờ như chưa thấy gì, xấu hổ muốn độn thổ.

Tiết Trường Du nghe động tĩnh đã tỉnh, ra hiệu giữ im lặng bảo Lục Y không được đánh thức Tô Hoài Cẩn, còn duỗi tay vỗ vỗ Tô Hoài Cẩn, tựa như ru Tô Hoài Cẩn đi vào giấc ngủ.

Lục Y vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, sứ đoàn nước Hình cầu kiến Hoàng Thượng, nói là chuyện quan trọng cần phải thương lượng”

Tiết Trường Du nghe được bốn chữ “sứ đoàn nước Hình” thì cảm thấy tức giận không lý do, cười lạnh mà nói: “Nói với sứ đoàn, trẫm còn chưa dậy, nếu không phải chuyện quan trọng thì đi về trước, nếu có chuyện quan trọng thì cho bọn họ chờ một chút.”

Lục Y vội vàng đi căn dặn, sau đó xoay người chạy ra ngoài, đáp lời.

Tô Hoài Cẩn còn đang ngủ say, vừa rồi nghe được tiếng động thì nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy……”

Tiết Trường Du hôn lên trán nàng rồi cười nói: “Chuột tới, ta bảo Lục Y đi truyền lời, bảo bọn họ chờ một chút, không sao đâu, ngủ thêm nửa canh giờ nữa, được không?”

Tô Hoài Cẩn hoàn toàn không hề mở mắt, mê mang đáp lời, còn gật đầu “Được” một tiếng, lại ngủ thiếp đi.

Thái Tử nước Hình vẫn còn chưa biết kế hoạch của mình thất bại, sáng sớm đã vào cung, chuẩn bị cáo trạng Lữ Ngạn, vu oan vu hãm Lữ Ngạn.

Không nghĩ đến Hoàng Thượng chưa dậy, hơn nữa vô cùng “phách lối” bắt bọn họ chờ ở chỗ này, một mạch tận nửa canh giờ.

Nhìn thấy thời gian từng chút một trôi qua, hoàn toàn vẫn không thấy động tĩnh gì, cũng không cho thời gian chuẩn xác.

Thái Tử nước Hình phẫn nộ vô đối, thiếu chút nữa đã đập vỡ cái ly: “Đây là đạo đãi khách của người Tiết các người sao?!”

Thái Tử nước Hình đã bộc lộ tính tình, Tiết Trường Du lúc này mới hầu hạ Tô Hoài Cẩn đứng dậy thay quần áo, bởi vậy hoàn toàn không thấy được cảnh này.

Chẳng qua Thái Tử nước Hình nổi giận thì có người bị dọa cho sợ hãi. Tô Chính ở phòng nghị sự, nghe nói Thái Tử nước Hình cầu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn mãi không gặp nên vội vàng chạy tới làm người hòa giải, vừa lúc thấy được Thái Tử nước Hình nổi giận.

Tô Chính tiến lên, cười làm lành: “Sứ thần nước Hình! Sứ thần nước Hình, ngồi ngồi xuống, ngồi ngồi xuống đi, Hoàng Thượng chắc chắn lập tức tới ngay.”

Thái Tử nước Hình cười lạnh: “Lập tức?! Lại là lập tức! Hoàng đế nước Tiết các người bản lĩnh lớn thật, để bổn Thái Tử ở chỗ này đợi nửa canh giờ! Hơn nữa còn là chuyện khẩn cấp……”

Gã nói tới đây thì thình lình nghe được một tiếng cười khẽ, ngay sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Sứ thần nước Hình có chuyện khẩn cấp sao?”

Mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Tiết Trường Du rốt cuộc cũng đến, bên cạnh còn có Hoàng Hậu Tô Hoài Cẩn đi theo.

Tô Chính thở phào nhẹ nhõm, Thái Tử nước Hình còn tiến lên nói: “Ngoại thần tới nơi này là muốn Hoàng Thượng cho thần một cái công đạo.”

Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm đi vào, kinh ngạc nói: “Cắn người? Tập tục Nước Hình thật sự vô cùng thú vị, sáng sớm đã muốn cắn người?”

Thái Tử nước Hình nghe nàng cố ý bẻ cong lời gã nói thì nhất thời nổi giận nổi đầy gân xanh trên mặt nhưng vì “đại kế” của bản thân nên đành phải nhịn.

Thái Tử nước Hình nuốt xuống khó chịu mới nói: “Hoàng Thượng, sứ thần nước Hình Điền Mẫn Trúc ta đêm qua vẫn chưa về, lúc ngoại thần rời khỏi hoàng cung, rõ ràng nhìn thấy đại thần nước Tiết Lữ Ngạn và Điền Mẫn Trúc ở cùng một chỗ.”

Tiết Trường Du ngồi xuống, không nhanh không chậm hỏi: “Sứ thần nước Hình gấp cái gì chứ? Trai tài gái sắc ở bên nhau cũng rất bình thường.”

Gân xanh trên mặt Thái Tử nước Hình nổi lên: “Nhưng thưa Hoàng Thượng…… Sứ thần nước Hình Điền Mẫn Trúc ta chưa bao giờ không thông báo đêm không về ngủ, cho nên ngoại thần cho rằng Điền Mẫn Trúc đã gặp phải điều gì, nói không chừng…… Đã bị ai kia giết người diệt khẩu!”

Tiết Trường Du “Ồ?” một tiếng: “Diệt khẩu? Sứ thần nước Hình, dựa vào đâu nói ra những lời này?”

Tô Hoài Cẩn còn kẻ xướng người hoạ cười nói: “Như tận mắt nhìn thấy vậy.”

Thái Tử nước Hình chớp mắt: “Đúng, chắc chắn không sai, là ngoại thần tận mắt nhìn thấy!”

Tiết Trường Du cười nói: “Càng ngày càng mơ hồ, sứ thần nước Hình mới nói tận mắt nhìn thấy cái gì?”

Thái Tử nước Hình nói: “Hôm qua ngoại thần tham gia tiệc, chuẩn bị ra khỏi cung, kết quả đã thấy được Lữ Ngạn của quý quốc đang lôi lôi kéo kéo Điền Mẫn Trúc. Điền Mẫn Trúc tựa như không muốn nhưng thái độ của Lữ Ngạn rất cứng rắn, giọng hai người nói chuyện rất ầm ĩ, ngoại thần mơ hồ nghe thấy Điền Mẫn Trúc nói muốn đi tố giác Lữ Ngạn, Lữ Ngạn còn rất bực bội.”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Thái Tử nước Hình, lúc ấy ngươi nhìn thấy Điền cô nương bị người khác ức hiếp sao lại không tiến lên cứu giúp? Ngược lại hiện giờ như nói vuốt đuôi đi tìm tới đây?”

Sắc mặt Thái Tử nước Hình khó coi tới cực điểm: “Ngoại thần ngay lúc đó rất muốn đi cứu giúp nhưng lại có việc cho nên không thể rời đi, quay đầu muốn đi tìm đã không tìm thấy người.”

Gã lại nói: “Hiện giờ sứ thần nước Hình vô cớ mất tích còn có quan hệ với đại thần quý quốc, xin Hoàng Thượng lập tức cho người đi điều tra, cần phải tìm được sứ thần của nước ta!”

Tiết Trường Du thản nhiên nói: “Thái Tử nước Hình đã tới chậm rồi, không cần lục soát thêm nữa.”

Thái Tử nước Hình ngờ vực: “Hoàng Thượng…… Đây là ý gì?”

Tiết Trường Du nói: “Đêm qua, có người phát hiện sứ thần Điền Mẫn Trúc của quý quốc, khá bất hạnh chính là Điền Mẫn Trúc bị ai đó hành thích, bụng trúng phải ba nhát đao.”

Thái Tử nước Hình nghe xong đã lập tức hét to: “Tuyệt đối là Lữ Ngạn!! Tuyệt đối là Lữ Ngạn! Hắn ta sợ Điền Mẫn Trúc tiết lộ bí mật của hắn ta cho nên dứt khoát giết Điền Mẫn Trúc diệt khẩu!”

Tiết Trường Du nói: “Thái Tử nước Hình lúc ấy lại không có ở đó, sao có thể biết được có phải Lữ Ngạn hay không?”

Thái Tử nước Hình nói: “Tuyệt đối là Lữ Ngạn! Hoàng Thượng chẳng lẽ muốn bao che tội phạm sao? Đại thần nước Tiết giết hại sứ thần nước Hình ta, chuyện này, quyết không thể cho qua!”

Tiết Trường Du cười nói: “Thế à, trẫm cũng cảm thấy việc Điền Mẫn Trúc là chuyện quan trọng, tuyệt đối không thể cho qua, nhất định phải tóm gọn cái kẻ gây chuyện mới được.”

Thái Tử nước Hình nói: “Nếu Hoàng Thượng nói như vậy, còn không mau gọi Lữ Ngạn lại đây hỏi chuyện? Nếu chậm trễ, chỉ sợ Lữ Ngạn sẽ bỏ trốn!”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Thái Tử nước Hình, ngài nói kìa, thần tử nước Tiết ta sao có thể bỏ trốn chứ?”

Thái Tử nước Hình cười lạnh: “Không nhất định, vì dù sao Lữ Ngạn cũng là kẻ giết người.”

Tô Hoài Cẩn nở nụ cười: “Thái Tử nước Hình, ai nói cho ngươi biết Lữ Ngạn giết người?”

Thái Tử nước Hình phẫn nộ: “Mới vừa rồi Hoàng Thượng chính miệng nói, nhất ngôn cửu đỉnh, bụng Điền Mẫn Trúc trúng ba nhát đao, còn có thể giữ được mạng sống sao? Không phải Lữ Ngạn giết thì là ai giết?”

Tô Hoài Cẩn nói: “Rốt cuộc là ai hành hung, mang đương sự kêu ra đây, chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Nàng vừa nói như vậy, Thái Tử nước Hình kinh ngạc mở to hai mắt: “Cái gì?”

Lúc này Tiết Trường Du mới cười nói: “Đúng thế, bụng Điền cô nương trúng ba nhát đao, thủ pháp hành hung đặc biệc tàn nhẫn, nhưng các ngự y của Đại Tiết ta cũng ít nhiều có y thuật hoàn mỹ……”

Thái Tử nước Hình nghe đến đó cả người lại thoáng run rẩy, sợ tới mức mở to hai mắt nhìn: “Không…… Không có khả năng……”

Gã vừa nói như vậy, Tiết Trường Du đã vẫy vẫy tay: “Mang Điền cô nương vào đây để nàng ấy tự mình nhận định.”

Phút chốc đã có người tiến vào đại điện, Kỳ lão cửu tay ấn binh khí tự mình hộ tống đến, Thái Tử nước Hình nhìn kỹ, nhất thời co rút run rẩy, giọng nói phát ra tiếng “Ơ! Ơ! Ơ!”.

Thái Tử nước Hình đột nhiên mất khống chế hét to: “Không!! Không không không… nàng ta không phải Điền Mẫn Trúc!!”

Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm: “Thái Tử nước Hình, theo bổn cung được biết Điền Mẫn Trúc không có chị em ruột thịt, cũng không có ai có diện mạo giống nàng ấy đến thế, cho nên người này tất nhiên là Điền Mẫn Trúc không thể nghi ngờ.”

Sắc mặt Điền Mẫn Trúc tái nhợt được người đỡ từ bên ngoài đi vào, phía sau thị vệ đi theo bao quanh bảo hộ.

Điền Mẫn Trúc vừa thấy Thái Tử nước Hình thì cảm xúc lập tức kích động hô to: “Hắn!! Là hắn!! Hắn muốn giết ta!!”

Thái Tử nước Hình lập tức nói: “Điền Mẫn Trúc! Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi nhìn cho rõ ràng, ta chính là Thái Tử! Ngươi nói cái gì, tốt nhất…… Nghĩ cho rõ!”

Tô Hoài Cẩn “chậc chậc”, cười nói: “Như thế nào, Thái Tử nước Hình, sao ngươi lại đe dọa Điền cô nương?”

Thái Tử nước Hình cười gượng một tiếng: “Làm sao được, ngoại thần chỉ là…… Chỉ xin Điền Mẫn Trúc nói ra chuyện từ đầu chí cuối mà thôi.”

Điền Mẫn Trúc lại không sợ mấy lời đe doạ của Thái Tử nước Hình, dù sao nàng ta đã chết qua một lần, bị Thái Tử nước Hình liên tục đâm vài đao, loại cảm xúc nào cũng đều tiến về cảm giác phẫn hận khiến Điền Mẫn Trúc lúc này cái gì cũng dám làm.

Điền Mẫn Trúc chỉ vào Thái Tử nước Hình rồi gào lớn: “Là hắn!! Là hắn muốn giết ta, hắn nói muốn giết ta, hãm hại Lữ Ngạn!!”

Thái Tử nước Hình rống giận nói: “Điền Mẫn Trúc, chú ý lời nói của ngươi!”

Điền Mẫn Trúc kiên quyết không sợ, gào thét lớn: “Là ngươi, chính là tên súc sinh nhà ngươi!!”

Thái Tử nước Hình nổi xung muốn tiến lên, Kỳ lão cửu phản ứng cực nhanh chóng, đã một bước bước lên, “két” một tiếng kéo ra bội kiếm.

Tô Chính sợ không nhẹ, nói liên tục: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, Thái Tử nước Hình …… Chúng ta có thể từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện!”

Tô Hoài Cẩn thờ ơ: “Thừa tướng không cần phải làm chim đầu đàn đâu.”

Tô Chính bị giọng điệu của Tô Hoài Cẩn làm cho nghẹn lời, còn muốn nói thêm, Tiết Trường Du đã nói: “Xem ra hôm nay diễn xuất thật sự rất xuất sắc, vậy để cho đương sự bước vào, cùng nhau lại đây giằng co đi.”

Kỳ lão cửu chắp tay nói: “Vâng thưa bệ hạ.”

Y nói xong thì nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, ngay sau đó lại có hai người từ bên ngoài đến gần. Thái Tử nước Hình vừa nhìn thấy người bước vào, thế nhưng lại là Lữ Ngạn, còn có tên mã phu đã bị gã thu mua kia!

Mã phu vừa tiến đến, nhìn thấy nhiều binh lính như vậy thì sợ tới mức trực tiếp “rầm!!” quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: “Tha mạng ạ! Tha mạng, tiểu nhân thật sự cái gì cũng không làm, thật sự bị bức bách!”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn một cái xem người bức bách ngươi có phải ở đây hay không.”

Mã phu nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, liếc mắt một cái đã thấy được Thái Tử nước Hình, sợ hãi lại cúi đầu, ngón tay run rẩy nâng lên: “Hắn…… Là hắn!!”

Thái Tử nước Hình rống giận: “Lớn mật!! Ngươi dám vu hãm bổn Thái Tử?!”

Mã phu khóc lóc nói: “Tha mạng, tôi nói đều là sự thật! Mấy ngày trước, chính xác là hai ngày trước, người này…… Người này uy hiếp tiểu nhân, bảo tiểu nhân thay hắn làm việc, kêu tiểu nhân nhân lúc Lữ đại nhân ra khỏi cung thì đánh ngất Lữ đại nhân rồi kéo tới một chỗ, tiểu nhân cũng là bị bức bách, không dám nói không! Không có nửa câu nói bừa! Nếu có nửa câu nói bừa, thiên lôi đánh xuống ạ!”

Thái Tử nước Hình tức giận cắn chặt khớp hàm “Lạch cạch” run rẩy,: “Nói bậy!! Nói bậy!! Các ngươi liên hợp lại, muốn hãm hại ta!”

Tiết Trường Du nói: “Cho dù là người Tiết bọn ta liên hợp lại muốn hãm hại ngươi, vậy người nước Hình các người thì sao? Điền Mẫn Trúc có phải người nước Hình các ngươi hay không? Trong miệng ngươi người mất tích là người bị hại Điền Mẫn Trúc cũng luôn mồm chỉ ngươi, Thái Tử nước Hình, ngươi còn lời gì muốn nói?”

Thái Tử nước Hình gào thét: “Các ngươi thông đồng tốt lắm, vu hãm ta!”

Điền Mẫn Trúc lúc này đã không thèm đếm xỉa: “Chính là hắn!! Hắn muốn giết ta, hãm hại Lữ Ngạn, cứ như vậy, hắn đã có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu Hoàng Thượng điều tra Lữ Ngạn!”

Thái Tử nước Hình vẫn không chịu nhận tội, cười lạnh: “Ngươi có bằng chứng gì? Vừa mở miệng ra đã muốn hãm hại bổn Thái Tử, ngươi nghĩ cũng quá dễ dàng nhỉ?”

Lúc này Tô Hoài Cẩn đã cười một tiếng: “Chứng cứ?”

Nàng nói xong thì vẫy tay: “Thái Tử điện hạ, ngài muốn chứng cứ, cái này còn không phải quá dễ dàng sao?”

Nàng vẫy tay một cái, Điền Mẫn Trúc lập tức lấy ra một thứ từ trong lòng, ở trước mặt mọi người thế nhưng là một khăn tay đầy máu.

Thái Tử nước Hình thấy thế, đôi mắt đột nhiên trợn lên.

Điền Mẫn Trúc dữ tợn cười lớn nói: “Đây là khăn của Thái Tử! Ngươi lúc ấy đâm ta ba nhát đao, hoàn toàn không hề chú ý ta túm xuống từ trên người của ngươi, lúc ngươi rời đi cũng rất vội vàng, cho rằng ta đã chết, ha ha ha!!! Ngươi hoàn toàn không hề chú ý đến!!”

Thái Tử nước Hình sợ tới mức một đầu mồ hôi lạnh, muốn phản bác nhưng giọng nói run rẩy, lại chỉ có thể nói: “Không không…… Hãm hại, đây là hãm hại……”

Tô Chính cũng một đầu mồ hôi lạnh, may mắn vừa rồi không phải là người hòa giải, nếu không chuyện này sẽ không thể giải quyết rồi.

Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, vẫy tay rất lãnh đạm nói ra hai chữ.

“Bắt lấy.”

Tiết Trường Du bắt lấy Thái Tử nước Hình, sứ đoàn nước Hình chấn động, sốt ruột hoảng hốt vào cung.

Bằng chứng như núi, còn có Điền Mẫn Trúc chết đi sống lại làm chứng, Thái Tử nước Hình sẽ chạy không khỏi

Sứ đoàn nước Hình liên hệ rất nhiều người, còn đến cả nơi ở của Tô Chính nhưng Tô Chính cũng không còn cách nào khác. Chuyện này người sáng suốt đều nhìn ra được là Thái Tử nước Hình tự mình tìm đường chết.

Hơn nữa điều Tiết Trường Du muốn chính là bắt Thái Tử nước Hình khai đao, gã lại vội vàng đưa đầu đến trước mặt, không thể không ra tay.

Tô Chính tính toán một chút nhưng tâm cơ của ông ta lại thâm trầm, không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chỉ là đợi nhìn xem tình huống như thế nào, nếu có cơ hội thì có thể khuyên nhủ đôi ba câu.

Cứ như vậy, sứ đoàn nước Hình lại còn phải mang ơn đội nghĩa đối với Tô Chính, vẫn cứ ôm một tia hy vọng.

Tiết Trường Du cũng không giữ sứ đoàn nước Hình, để sứ đoàn êm đẹp đi ra ngoài nhưng giam Thái Tử nước Hình để hoàng đế nước Hình lo lắng không thôi, cho bọn hắn một lời giải thích hớp lý.

Trong lúc nhất thời, quan hệ giữa nước Tiết và nước Hình đặc biệt cứng đờ. Nước Hình kia, sứ đoàn rõ ràng đã đến thủ đô nước Hình nhưng hoàng đế nước Hình vẫn không có hồi đáp chính xác, tựa như cố ý kéo dài thời gian.

Cứ như vậy, triều đình có hai luồng ý kiến trái ngược nhau, một bên cảm thấy hẳn phải nhanh chóng khai chiến với nước Hình.

Các đại thần cảm thấy nước Hình đuối lý trước, hơn nữa rắp tâm hại người, hiện giờ bọn họ vừa lúc bắt được nhược điểm của nước Hình nên danh chính ngôn thuận có lý do động binh, cho nên nhất định phải nhân cơ hội động binh thôn tính nước Hình.

Nhưng cũng có một ít phái bảo thủ, cảm thấy không nên khai chiến với nước Hình vì dù sao khai chiến sẽ hao tài tốn của. Hơn nữa nước Hình là quốc gia lớn nhưng không giống nước Thương Dương nói đánh là đánh, không bằng bán cho nước Hình một chút ít mặt mũi, cho bọn họ bậc thang đi xuống.

Trong lúc nhất thời hai phe phái tranh luận không thôi, ngay cả Tả Hữu Thừa tướng cũng có cái nhìn bất đồng.

Tô Chính chú ý dĩ hòa vi quý, không muốn hao tài tốn của đánh giặc.

Phương Thiên chủ trương chủ động xuất kích, chặn đầu ra sức đánh với nước Hình. Nước Hình đã ức hiếp tới trước mặt rồi, bọn họ hiện tại lại còn danh chính ngôn thuận, nếu như bỏ lỡ cơ hội tốt thì có lẽ lại phải đợi rất lâu, thậm chí là vài chục năm.

Triều đình tự động chia làm hai phái, phái thứ nhất đứng ở sau lưng Tô Chính lên án phái chủ chiến hao tài tốn của, mặt khác phái thứ hai lấy quan viên trẻ tuổi là chủ, đồng ý với cái nhìn của Phương Thiên, cảm thấy phái chủ hòa ép dạ cầu toàn ném thể diện của nước Tiết sang một bên.

Tiết Trường Du hai lần thượng triều, nghe được nhiều nhất chính là tiếng bọn họ tranh luận, lải nhải, gào đến nỗi não Tiết Trường Du đều đau.

Cuối cùng thế nhưng diễn biến thành mới cũ chi tranh, Tô Chính cầm đầu lão thần cảm thấy người mới không biết cân nhắc, lỗ mãng hỏng việc, muốn Hoàng Thượng chỉnh đốn triều cương, một lần nữa xác lập đại thần mới nhậm chức trong triều.

Thần tử mới cảm thấy nhóm lão thần nòng cốt trong triều bài xích bọn họ, kiêng kị bọn họ.

Tiết Trường Du đau đầu không thôi, ngay khi mọi người còn đang tranh luận trên điện thì hắn đột nhiên đứng lên.

Lập tức, tiếng tranh luận trên điện đột nhiên yên tĩnh, tất cả đều gục đầu, ngưng thở, không dám ngẩng đầu, e là Hoàng Thượng đã tức giận.

Tiết Trường Du một chữ cũng chưa nói, trực tiếp phất tay áo rời khỏi đại điện.

Các triều thần đứng ở đó, một đám như đi trên băng mỏng chờ Hoàng Thượng đi xa, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Trường Du trực tiếp từ đại điện trở về, vào cửa lớn tẩm cung, đi vào đã nghe được tiếng cười “khúc khích”, hóa ra Tô Hoài Cẩn mang Tiểu hoàng tử và Tiểu công chúa ngồi chơi.

Tiểu hoàng tử trời sinh hiếu động không ngừng cười đùa. Tiểu công chúa nằm ngoan ngoãn cắn ngón tay, nháy mắt nhìn em trai.

Tiết Trường Du vừa tiến vào, mắt Tiểu công chúa đã sáng lên dính lấy Tiết Trường Du, trong miệng “A” hai tiếng, còn giơ tay lên quơ quơ với Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du bước nhanh tới cười bế con gái cưng lên, nựng nựng má bé rồi nhìn Tô Hoài Cẩn nói: “Vẫn là con gái của chúng ta nghe lời.”

Tiểu hoàng tử “A a” hai tiếng, tựa như đang kháng nghị nhưng ai cũng không biết nó đang nói cái gì.

Tô Hoài Cẩn cũng bế Tiểu hoàng tử lên tới, nhéo má nói: “Như thế nào, Hoàng Thượng ở triều nghị bị ức hiếp sao?”

Tiết Trường Du thở dài lắc đầu: “Bị ức hiếp? Lỗ tai ta đều bị bọn họ nói cho điếc đi rồi, rõ ràng là đang thương thảo chuyện nước Hình, kết quả thì sao? Bây giờ diễn biến thành đại thần kéo bè kéo cánh. Vốn nước Hình khinh người quá đáng mà các đại thần này chỉ biết bảo vệ lợi ích cho mình, tới hiện giờ, còn đang suy nghĩ xem mình đang ở phe nào.”

Tiểu công chúa nghe không hiểu, nháy mắt nhìn Tiết Trường Du, ngay sau đó “khúc khích” cười, cười đến ngọt ngào, đặc biệt có vẻ như chữa lành.

Tiết Trường Du cười khẽ: “Quả nhiên vẫn là con gái ngoan nhất.”

Nhìn thấy canh giờ không còn sớm, chuẩn bị bày ngự thiện, Tiết Trường Du bảo Lục Y đi dặn dò ngự thiện, chuẩn bị tự mình cho Tiểu công chúa ăn cơm.

Tiểu hoàng tử cũng không ghen ghét chị gái, vì Tiết Trường Du thương Tiểu công chúa thì Tiểu hoàng tử sẽ dính lấy Tô Hoài Cẩn, kết quả l Tiết Trường Du lại phải ghen với con trai mình, cho nên vẫn là Tiểu hoàng tử thắng.

Hơn nữa còn là…… Thắng đậm.

Lục Y tiến vào từ bên ngoài thưa: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương truyền cùng nhau dùng ngự thiện, nói là mời Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đi qua ngồi một chút, tiện thể dùng ngự thiện luôn.”

Tiết Trường Du vừa nghe được hai chữ “Thái Hậu” thì lập tức nhíu mày.

Thái Hậu chỉ cần yên tĩnh hai ngày, nhất định sẽ nhảy ra chuyện xấu.

Tiết Trường Du vốn định cự tuyệt nhưng mấy ngày này bởi vì chuyện của nước Hình, Tiết Trường Du cũng không ghé qua thỉnh an, chỉ sợ sẽ bị người ta nói này nói nọ nên bảo: “Cẩn Nhi, ta đi qua đó một chuyến, nàng cứ dùng bữa trước đi.”

Tô Hoài Cẩn mỉm cười: “Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương không phải cũng truyền Hoài Cẩn đến dùng bữa sao? Nếu Hoài Cẩn không cùng đi thì chỉ sợ Thái Hậu nương nương lại nghĩ đến cái gì, nói Hoài Cẩn không đủ cung kính, tự đại cuồng vọng.”

Tiết Trường Du vốn không muốn để Tô Hoài Cẩn cùng đi, biết Thái Hậu nhất định “không có ý tốt” gì, nhưng nếu Tô Hoài Cẩn khăng khăng muốn đi, Tiết Trường Du đành phải gật đầu cùng nhau qua đó.

Thái Hậu đã ở tẩm cung dọn xong ngự thiện, lúc Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn đi vào đã nghe thấy tiếng Thái Hậu cười, giọng nói kia cực kỳ yêu thương.

“Bao lớn rồi? Qua mấy năm rồi chưa từng thấy con, nghe nói con đến phương bắc? Ôi chao thật là đáng thương, ở nơi phương bắc kia dãi nắng dầm mưa làm sao có thể bằng kinh thành của chúng ta? Sau này con cứ ở chỗ này đi, an tâm, có yêu cầu gì chỉ cần nói cho ai gia biết là được.”

Tô Hoài Cẩn nhướng mày, không biết “khách nhân” tới là ai mới khiến cho Thái Hậu cố ý kêu Tiết Trường Du lại đây.

Lại bước vào bên trong, quả nhiên đã thấy được ngoại trừ Thái Hậu, bên cạnh còn có một người, thoạt nhìn gần bằng tuổi Tô Hoài Cẩn vẫn còn rất trẻ, chỉ thấy bóng dáng thôi cũng khiến xuân tâm nhộn nhạo, dáng người thon thả phong lưu, mặc một chiếc váy lụa màu xanh lam, cả người phảng phất như một đóa sen trôi phiêu lãng trên mặt nước.

Thiếu nữ kia quỳ gối bên chân Thái Hậu, không ngồi, duỗi tay đỡ lấy đầu gối Thái Hậu, dáng vẻ vô cùng cung kính, trách không được Thái Hậu thích nói chuyện với nàng ta như vậy. Cô gái nghe lời hiểu chuyện, nhẫn nhục chịu đựng luôn khiến Thái Hậu yêu thích.

“Mẫu hậu.”

Tiết Trường Du đi vào gọi một tiếng, thiếu nữ váy lụa thủy lam quay đầu lại, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, đôi môi thẹn thùng mang theo ý cười, thoạt nhìn dịu dàng uyển chuyển, còn hơi thẹn thùng.

Thái Hậu lập tức cười nói: “Hoàng nhi, tính ra mấy ngày nay con không đến nơi này của ai gia đấy? Con nhìn xem, đây là em gái con, còn nhớ không? Sợ là đã nhận không ra rồi? Con gái qua mười tám đã thay đổi, hiện giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều rồi, không biết còn tưởng rằng tiên tử từ trên trời hạ phàm đấy!”

Thiếu nữ thẹn thùng cười và khẽ nói: “Thái Hậu ngài quá khen.”

Thái Hậu nói: “Còn ngượng ngùng?”

Tô Hoài Cẩn đứng ở một bên nghe, em gái?

Em gái của Tiết Trường Du thật đúng là càng ngày càng nhiều……

Tô Hoài Cẩn thấy nàng ta lạ mặt, đừng nói là trước kia, đời trước cũng chưa thấy qua “em gái” này, cho nên cũng không biết là ai.

Thái Hậu lập tức ân cần mở lời cho Tiết Trường Du: “Quả nhiên không nhớ rõ, đây là cháu gái của ai gia, khi còn nhỏ các con từng chơi cùng nhau, còn nhớ rõ không? Gọi là Uyển Nhi.”

Thiếu nữ là cháu gái nhà ngoại Thái Hậu, cũng không phải trong gia tộc, cho nên khác họ, tên gọi là Chu Uyển Hương.

Là tiểu thư khuê các, trước khi Thái Hậu tiến cung, vẫn luôn đi lại với nhà họ Chu bởi vậy quan hệ tương đối thân cận.

Chu Uyển Hương xuất thân danh môn, cha là tướng quân nhưng mấy năm trước đã chết trận sa trường, năm trước mẹ Chu Uyển Hương cũng qua đời, bởi vậy không nơi nương tựa cho nên mới tiến cung thỉnh an Thái Hậu, muốn tìm kiếm một nơi để dựa vào.

Thái Hậu vừa thấy Chu Uyển Hương, nhất thời “chỉ hận gặp nhau quá muộn”, cảm thấy con bé này thấy thế nào cũng tốt, bộ dạng tốt đẹp, nói chuyện cũng điềm đạm nho nhã, không có chủ ý riêng, mở miệng chính là “Nghe Thái Hậu nương nương”, “Chỉ bằng Thái Hậu nương nương quyết định”.

Thái Hậu sao có thể không vui trong lòng?

Thái Hậu so sánh Chu Uyển Hương và Tô Hoài Cẩn thì lập tức lại cảm thấy cháu gái này nhìn thuận mắt hơn Tô Hoài Cẩn nhiều, nếu có thể tiến cung……

Tính nết của Tô Hoài Cẩn tương đối ương ngạnh, đặc biệt đời này không chỗ nào cố kỵ, cho nên tính nết càng thêm ngang ngạnh.

Thái Hậu biết rõ tính nết con trai mình cũng vô cùng ương ngạnh cho nên cảm thấy Tô Hoài Cẩn và con trai mình không thể lâu dài, chắc Tiết Trường Du nhất thời thấy thích bản tính của nàng, ở chung lâu rồi tuyệt đối sẽ chán ghét.

Nhưng Chu Uyển Hương lại khác, Chu Uyển Hương là loại đàn ông thích nhất, tính cách nhẫn nhục chịu đựng, dịu dàng cũng sẽ không nói không, vâng vâng dạ dạ, hoàn toàn nghe người khác làm chủ.

Thái Hậu cảm thấy con trai thân là hoàng đế, ngôi cửu ngũ, phía trên trăm triệu người, sao có thể không thích cô gái như vậy?

Chu Uyển Hương nghe Thái Hậu mở lời đã dịu dàng bái kiến Tiết Trường Du.

Thái Hậu cười nói: “Đừng giữ lễ tiết, mau tới đây, hôm nay chúng ta ăn cơm gia đình, đều ngồi xuống hết đi.”

Thái Hậu ngồi ở vị trí thượng tọa, một đầu khác bảo Tiết Trường Du ngồi xuống, ngay sau đó ngoắc tay nói: “Tới đây, Uyển Nhi, con ngồi bên cạnh Hoàng Thượng đi.”

Cứ như vậy, Tô Hoài Cẩn cũng chỉ có thể ngồi ở bên tay khác của Thái Hậu hoặc là ngồi ở phía dưới tay Chu Uyển Hương.

Tiết Trường Du lập tức nhíu mày: “Mẫu hậu và Chu cô nương nhiều năm không gặp, chắc phải có rất nhiều lời muốn nói, vẫn là để Chu cô nương ngồi ở bên cạnh mẫu hậu mới phải.”

Hắn nói xong thì tự mình kéo ghế dựa ra, quay đầu nhìn Tô Hoài Cẩn: “Cẩn Nhi, tới đây.”

Thái Hậu trừng mắt, cứ vậy trơ mắt nhìn Tiết Trường Du kéo Tô Hoài Cẩn về ngồi bên cạnh.

Thái Hậu hiển nhiên không muốn để Chu Uyển Hương ngồi ở dưới tay Tô Hoài Cẩn bởi vậy đành phải để Chu Uyển Hương ngồi ở bên cạnh mình.

Bữa cơm nhanh chóng bắt đầu, Thái Hậu tự mình gắp cho Chu Uyển Hương một miếng thịt cá rồi cười nói: “Ai gia nhớ mang máng khi còn nhỏ con rất thích ăn thịt cá giống như đúc hoàng nhi của ai gia! Các con nhất định có thể cùng sở thích đấy.”

Tiết Trường Du đang gắp một miếng cá, nghe được Thái Hậu nói thì động tác thoáng dừng lại.

Chu Uyển Hương nhoẻn miệng cười rộ lên: “Tạ Thái Hậu nương nương.”

Nàng ta nói xong thì hơi thẹn thùng nhìn về phía Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du kẹp miếng cá vào trong chén, dùng đũa tách xương cá ra lại kiểm tra hai bên, sau đó tự nhiên gắp miếng cá ấy lên đưa vào trong chén Tô Hoài Cẩn.

Giọng nói rất dịu dàng: “Cẩn Nhi, ăn nhiều một chút.”

Ánh mắt Thái Hậu thiếu chút nữa bốc hỏa, Tiết Trường Du thật là một chút mặt mũi cũng không cho, đều oán hận hồ ly tinh Tô Hoài Cẩn cũng không biết cho Hoàng Thượng uống bùa mê thuốc lú gì rồi.

Thái Hậu nghĩ thầm, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn nhướng mày, nhìn ánh mắt Thái Hậu phẫn nộ khiêu khích, ánh mắt Chu Uyển Hương tủi thân đáng thương, nghĩ thầm xem ta là cái gì?

Làm yêu quái rõ ràng là Tiết Trường Du, mình chỉ phụ trách tìm đường chết thôi mà……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play