Tiết Trường Du nhìn về phía Tô Hoài Cẩn bằng vẻ mặt giật mình còn Tô Hoài Cẩn thì hơi hơi mỉm cười.

Thái Hậu lại nói: “Hoài Cẩn à, sao còn không mau lấy tập tranh cho Hoàng Thượng xem qua?”

Tô Hoài Cẩn đứng dậy đi qua đó, lấy một tập tranh từ trong tay thị nữ rồi vòng về, trình cho Tiết Trường Du: “Hoàng Thượng, mời xem qua.”

Tiết Trường Du vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Cẩn, không động đậy cũng không nhận lấy tập tranh kia.

Thái Hậu lại cười nói: “Hoàng Thượng à, con đến xem, Hoài Cẩn thật là càng ngày càng hiểu chuyện. Trong tập tranh này đánh dấu rất nhiều, vừa nhìn đã biết là nỗ lực, càng ngày càng có dáng vẻ làm quốc mẫu. Trước kia là ai gia trách lầm Hoài Cẩn, sau này……”

Bà ta còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã nhận lấy tập tranh nhưng cũng chẳng mở ra xem mà là một tiếng “cạch!!”, trực tiếp ném tập tranh xuống bàn. Thái Hậu sợ hãi giật mình, mở to hai mắt, thiếu chút nữa đã cắn lấy đầu lưỡi của mình, câu chuyện đều bị ngắt ngang.

Tô Hoài Cẩn cũng hoảng sợ nhưng có điều còn đáng sợ hơn……

Tiết Trường Du đột nhiên đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi, lại còn hơi “dữ tợn”, trên mặt nổi đầy gân xanh trông có vẻ như đã phẫn nộ đến cực điểm.

Tiết Trường Du bước lên phía trước, lập tức chặn ngang ôm Tô Hoài Cẩn lên ở trong tiếng kêu lên của Thái Hậu.

Tô Hoài Cẩn hoảng sợ: “Hoàng…… Hoàng Thượng……”

Tiết Trường Du lại không nghe nàng nói chuyện, sau khi bế Tô Hoài Cẩn lên thì lập tức xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Thái Hậu sợ tới mức vội vàng gọi: “Hoàng…… Hoàng nhi, đây là muốn đi đâu!”

Tiết Trường Du dừng bước một chút, quay đầu lại đáp: “Mẫu hậu dùng bữa đi, hôm nay có thể Cẩn Nhi không thể dùng bữa với người.”

Hắn nói xong lại sải bước đi ra ngoài.

Thái Hậu kêu lên vài tiếng ở phía sau nhưng Tiết Trường Du đều không đáp lại, thậm chí chẳng quay đầu lại mà trực tiếp biến mất ở cửa cung điện.

Tô Hoài Cẩn bị Tiết Trường Du ôm thì giãy giụa vài lần: “Hoàng Thượng? Đi nơi nào ạ?”

Chỉ là sức lực của Tiết Trường Du đặc biệt lớn, ôm Tô Hoài Cẩn không cho nàng giãy giụa, Tô Hoài Cẩn làm sao cũng không tránh được như phí công vậy, còn ra mồ hôi cả người.

Tiết Trường Du nói với một giọng bình tĩnh: “Cẩn Nhi, ngoan một chút.”

Tiết Trường Du cứ như vậy mà trực tiếp ôm Tô Hoài Cẩn đi tới cửa tẩm cung, nhóm cung nữ nội giám đều lấy làm kinh hãi nhưng không dám nói lời nào, ngay cả thở mạnh cũng không dám mà chỉ cúi đầu, cũng không dám nhìn nhiều.

Lục Y nghe nói Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đã trở lại thì vội vàng nghênh đi ra ngoài, kết quả là đã thấy được một hình ảnh quỷ dị như vậy.

Lục Y giật mình không thôi: “Hoàng……”

Nàng ấy còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã lạnh giọng: “Đều đi ra ngoài, hôm nay đừng đến quấy rầy nữa.”

Lục Y vội không ngừng gật đầu, vội vàng mang theo cung nhân chạy vội rời khỏi tẩm cung.

Tiết Trường Du bước vào thì trực tiếp đặt Tô Hoài Cẩn lên trên bàn.

Trên bàn có rất nhiều công văn, thiếu chút nữa đã quét hết đống công văn đó xuống.

Tuy rằng bàn không cao nhưng Tô Hoài Cẩn vẫn hoảng sợ, không hiểu sao lại cảm thấy hơi…… Cảm thấy thẹn.

Tô Hoài Cẩn vội vàng muốn xuống dưới, Tiết Trường Du lại vươn ra tay trực tiếp kẹp Tô Hoài Cẩn ở giữa đống hồ sơ, hai cánh tay vòng qua Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn cười gượng một tiếng: “Hoàng Thượng?”

Tiết Trường Du híp mắt nhìn Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng hắn muốn hỏi mình chuyện tuyển tú, chẳng qua Tiết Trường Du hoàn toàn không nhắc tới chuyện này mà thay vào đó là nói không đầu không đuôi: “Cẩn Nhi, hơn ba tháng rồi à?”

“Hửm?”

Tô Hoài Cẩn giật mình: “Cái gì?”

Tiết Trường Du đánh giá nàng một cái: “Cẩn Nhi sinh hạ hoàng nhi đã hơn ba tháng phải không? Ngày mai là tiệc trăm ngày.”

Tô Hoài Cẩn nhất thời cảm giác da đầu tê dại, thật sự là quá tê dại, luôn cảm thấy ánh mắt lúc này của Tiết Trường Du như là một con báo đang vồ mồi, rất khiếp người.

Tô Hoài Cẩn muốn cố gắng thoát ra khỏi cánh tay của Tiết Trường Du lại bị Tiết Trường Du ngăn lại.

Tô Hoài Cẩn nói: “Hoàng Thượng, thật ra……”

Nàng còn chưa nói xong đã bị Tiết Trường Du ngắt ngang, Tiết Trường Du cười tủm tỉm: “Lúc Cẩn Nhi sinh hạ hoàng nhi thì sinh non, lại còn trúng độc, trong lòng ta vẫn còn luôn lo lắng, cảm thấy cơ thể Cẩn Nhi ốm yếu, nhưng bây giờ xem ra……tinh thần của Cẩn Nhi khá tốt nhỉ? Chúng ta đây có thể……”

Hắn nói tới đây thì da đầu của Tô Hoài Cẩn càng tê dại hơn, lúc này không phải cảm thấy khiếp người mà là cảm thấy việc lớn không tốt.

Tô Hoài Cẩn muốn chạy trốn nhưng Tiết Trường Du đã sớm có chuẩn bị, thu nhỏ lại phạm vị bộc phát của mình lại một ít, híp mắt rồi nhẹ giọng nói: “Nơi này? Hay là trên giường? Cẩn Nhi nàng chọn đi.”

Trái tim Tô Hoài Cẩn “thình thịch” nhảy dựng, cổ họng không hiểu sao lại hơi thắt lại, há miệng thở dốc. Tiết Trường Du tựa như đã hiểu rõ nên cười nói: “Ừm, vẫn là trên giường.”

Lúc Tô Hoài Cẩn mơ mơ màng màng tỉnh lại thì mặt trời đã ló dạng, chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào mí mắt của Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn mê mang mở to mắt, chỉ cảm thấy một cảm giác chua xót xông lên, nhất thời trên mặt không khỏi hơi đỏ lên.

Nàng mới tỉnh lại còn đang ngẩn người, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, kết quả không nghĩ tới, Tiết Trường Du đã trễ thế này còn chưa rời đi, cười nói ở bên tai nàng: “Cẩn Nhi nghĩ đến cái gì thế, mặt đều đỏ rồi kìa?”

Tô Hoài Cẩn khiếp sợ, quay đầu nhìn sanh, Tiết Trường Du thật sự không đi thế nhưng lại ở bên cạnh ôm mình.

Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng: “Hoàng Thượng……”

Nàng nói đến nơi đây thì phát hiện giọng nói của mình hơi khàn, nhất thời khuôn mặt lại đỏ bừng.

Tiết Trường Du xoay người đứng dậy rồi phủ thêm áo, trực tiếp đi rót một chén nước cho Tô Hoài Cẩn: “Nào, làm thấm giọng.”

Tô Hoài Cẩn thật sự muốn trừng hắn một cái, uống một ngụm, lúc này mới hơi giảm bớt một ít: “Hoàng Thượng sao hôm nay đã trễ thế này còn chưa vào triều?”

Tiết Trường Du cười nói: “Dĩ nhiên là muốn ở với Cẩn Nhi, Cẩn Nhi đang cáu kỉnh, đúng không?”

Tô Hoài Cẩn biết Tiết Trường Du nói đến chuyện danh sách của ngày hôm qua mới đáp: “Hoàng Thượng, hậu cung của người quạnh quẽ, triều thần đều có ý kiến. Lòng Thái Hậu cũng mang bất mãn lâu ngày, chẳng lẽ Hoàng Thượng chưa thấy được. Chỉ cần Hoàng Thượng chịu tuyển tú, thái độ của Thái Hậu với Hoài Cẩn cũng sẽ thay đổi rất nhiều đúng không?”

Tiết Trường Du nhận lấy chén trà, một tiếng “cạch!!” ném mạnh lên trên bàn dọa Tô Hoài Cẩn giật mình.

Tiết Trường Du hít sâu một hơi, quay đầu tới tựa như cố gắng nhẫn nại ngọn lửa giận của bản thân.

Tô Hoài Cẩn cúi đầu nói: “Thần thiếp làm Hoàng Thượng tức giận.”

Tiết Trường Du đi tới, cũng không ngồi xuống mà là dứt khoát ngồi xổm xuống, nửa quỳ ở trước mặt Tô Hoài Cẩn: “Ta không có giận nàng, chỉ đang giận bản thân mình, ta làm còn chưa đủ tốt, Cẩn Nhi còn chưa thể tin tưởng ta……”

Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của Tiết Trường Du tựa như muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì đó.

Hôm trước việc hệ trọng thứ chín nàng đã kích hoạt một cái bổ trợ mới, sau đó lại đồng dạng nhận được sáu điểm tự do thêm vào. Tô Hoài Cẩn vì để tâm hồn không làm hỏng việc nên đã thêm tâm hồn tới cấp năm, dư lại ba điểm, thêm vào chữa trị. Dù sao nghe thấy tên cũng cảm thấy chữa trị thật sự rất lợi hại.

Tâm hồn của Tô Hoài Cẩn nhất thời đã có hiệu lực.

 Hệ thống: Tâm hồn cấp năm, có hiệu lực 

Tô Hoài Cẩn mới vừa mở tâm hồn ra thì thiếu chút nữa đã bị thủy triều bao phủ. Nỗi lòng của Tiết Trường Du che trời lấp đất vọt tới, một cơn sóng nối tiếp một cơn sóng đánh đến cho tới khi Tô Hoài Cẩn ngây người.

Mến mộ, thương tiếc, hối hận, bất đắc dĩ, chân thành, vân vân……

Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã không thở được nên vội vàng thu hồi tâm hồn của mình.

Tiết Trường Du vẫn cứ nửa quỳ ở trước mặt nàng, ngoài mặt trông cực kỳ bình tĩnh mà kéo tay Tô Hoài Cẩn, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay của Tô Hoài Cẩn: “Cẩn Nhi, tin tưởng ta một lần, tin tưởng ta một lần thôi, ta thật sự thích nàng…… Cẩn Nhi nàng có biết không, sau khi trơ mắt nhìn thấy nàng biến mất ở trước mặt ta, ta có bao nhiêu hối hận, nghĩ muốn theo đuổi nàng một lần. Hiện giờ Cẩn Nhi lại ở trước mặt ta, ta còn có thể chia sẻ tâm tư cho người khác ư?”

Tô Hoài Cẩn nghe hắn dùng giọng khàn khàn nói lời âu yếm thì trái tim của bản thân không hiểu sao lại hơi nhức nhói. Nàng đã gần như quên mất đau đớn của việc hệ trọng, quên mất lửa đốt đau đớn, bởi vì Tô Hoài Cẩn đã tới việc hệ trọng thứ chín, ngoại trừ lần đầu tiên ra thì đều không có bất luận đau đớn gì.

Quả nhiên sau khi miệng vết thương kết sẹo thì sẽ không đau đớn nữa, cái loại cảm giác đau đớn này cũng cực kỳ dễ dàng bị quên đi.

Mà lúc ấy Tiết Trường Du ở ngoài điện, không ngừng đập cửa lớn, tiếng hét điên cuồng của hắn tựa như hãy còn ở hôm qua, quanh quẩn ở lỗ tai của Tô Hoài Cẩn.

Lúc ấy Tô Hoài Cẩn còn đang nghi hoặc, nếu Tiết Trường Du đã chết tâm với mình, chuẩn bị lệnh người tử hình mình vậy vì sao lại phải nổi điên khi điện Du Cẩn bị đốt cháy?

Này rất không hợp tình hợp lý.

Trên đời này, nào có chuyện như vậy?

Mà hiện giờ Tô Hoài Cẩn nhìn Tiết Trường Du, nhìn dáng vẻ thành kính của hắn, trong lòng thế nhưng hơi không xác định……

Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn vẫn luôn không nói chuyện nhưng vành mắt của Tô Hoài Cẩn tựa như hơi đỏ lên, đang ngẩn người, không biết nhớ tới cái gì.

Tiết Trường Du vội vã tiến lên ôm lấy Tô Hoài Cẩn: “Được rồi, Cẩn Nhi ngoan, là ta không đúng, ta không nên nhiều lời, đừng suy nghĩ vớ vẩn. Dáng vẻ này của nàng phải khiến ta đau lòng bấy nhiêu.”

Lục Y đi vào từ bên ngoài để kiểm tra tình hình, kết quả không nghĩ đến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương thế nhưng thân mật ôm nhau, Lục Y lập tức xấu hổ không dám nhìn.

Tiết Trường Du nghe thấy có người tiến vào thì buông Tô Hoài Cẩn ra ngay.

Lục Y cười nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, đã giữa trưa rồi, cần dùng bữa hay không ạ? Buổi tối sẽ tổ chức yến tiệc trăm ngày cho hoàng tử và công chúa.”

Tô Hoài Cẩn không ngờ đã là giữa trưa nên bảo Lục Y nhanh chóng rửa mặt chải đầu cho mình, Tiết Trường Du lại cướp việc của Lục Y, nhất định muốn tự mình rửa mặt chải đầu thay quần áo cho Tô Hoài Cẩn nên lãng phí không ít thời gian.

Chờ ăn cơm trưa, lại chuẩn bị trang phục và đồ trang sức cần thiết cho bữa tiệc, gần đến giờ thì hết thảy đều thoải mái.

Tiệc trăm ngày của tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đặc biệt long trọng, ai cũng biết, tiểu hoàng tử là con của mẹ cả Hoàng Hậu nương nương, hơn nữa vẫn là con trai trưởng của Hoàng Thượng. Nhà họ Tô lại có thế lực như vậy, cứ như thế, Hoàng trưởng tử tất nhiên cũng chính là trữ quân sau này. Tân hoàng sau Tiết Trường Du gần như không có gì biến động.

Bởi vậy tiệc trăm ngày của tiểu hoàng tử, tất cả văn võ đại thần đều sẽ đến tham gia.

Lần này tiệc trăm ngày thật ra còn có một tiêu điểm, đó chính là Hữu thừa tướng mới nhậm chức, vừa mới được bổ nhiệm: Phương Thiên!

Phương Thiên vừa xuất hiện, nhất thời trở thành nhân vật tiêu điểm, mới vừa rồi còn có một đống người tới bắt chuyện với Tô Chính, khi nhìn thấy Phương Thiên tới thì tất cả đều “Phần phật”, như một tổ ong chạy qua.

Tô Chính nhìn ở trong mắt, tức không nhẹ nhưng cũng không thể nổi giận mà chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị lát nữa gặp Tô Hoài Cẩn, trước mặt Tô Hoài Cẩn cáo trạng để Tô Hoài Cẩn trước mặt hoàng thượng nói xấu vài lời về Phương Thiên.

Tiệc trăm ngày vô cùng náo nhiệt, tất cả hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan đều tới tham gia tiệc trăm ngày của hoàng tử và công chúa.

Sứ đoàn nước Hình còn chưa rời khỏi nước Tiết cũng tới tham gia tiệc trăm ngày.

Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn khoan thai tới muộn, đã vào sảnh tiệc, đủ loại quan lại vội vàng quỳ lạy nghênh đón.

Tiết Trường Du nắm tay Tô Hoài Cẩn dẫn theo nàng chậm rãi đi về phía trước, trực tiếp xuyên qua đám người lễ bái, đi lên đại điện sau đó đỡ Tô Hoài Cẩn ngồi xuống trước, còn bản thân lúc này mới ngồi xuống.

Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, nhất thời “a……” một tiếng, cũng không phải đau mà là đặc biệt mỏi.

Tiết Trường Du lấy làm kinh sợ: “Cẩn Nhi, làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”

Tô Hoài Cẩn thì trên mặt hơi xấu hổ lắc lắc đầu, Tiết Trường Du lung lay một chút, lúc này mới hiểu ý, lập tức cười một tiếng rồi khẽ nói: “Xin lỗi, đều là ta muốn quá tàn nhẫn.”

Trên mặt của Tô Hoài Cẩn càng cứng đờ hơn, quay đầu tới lườm Tiết Trường Du một cái.

Tiết Trường Du bị lườm, ngược lại vui vẻ khác thường, cười tủm tỉm nhìn Tô Hoài Cẩn, còn chớp chớp mắt với Tô Hoài Cẩn, lại là dáng vẻ “Điếc không sợ súng”!

Đã không phải thuốc cao bôi trên da chó có thể hình dung được……

Tiệc nhanh chóng được bắt đầu, các đại thần thay phiên lại đây kính rượu, Phương Thiên cũng nhanh chóng bưng chén rượu lại đây, cười nâng chén: “Thần kính Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.”

Tô Hoài Cẩn cười, đánh giá Phương Thiên từ trên xuống dưới rồi nói: “Phương đại nhân ăn mặc đẹp như vậy, quả nhiên anh tuấn bất phàm, hơn nữa với thân phận của Phương đại nhân, trách không được nữ quyến văn võ cả triều đều để ý tới Phương đại nhân đấy.”

Những gì Tô Hoài Cẩn nói không phải là không có căn cứ, thân phận hiện giờ của Phương Thiên xưa đâu bằng nay, hơn nữa Hoàng Thượng tự mình chứng minh thân phận cho y, này chứng tỏ cái gì?

Điều này chứng tỏ Phương Thiên là thân tín của Hoàng Thượng!

Cứ như vậy, Phương Thiên còn chưa cưới vợ, văn võ cả triều dĩ nhiên muốn gả con gái của mình cho Phương Thiên để mượn sức người Hữu tướng trẻ tuổi này.

Hơn nữa vẻ ngoài của Phương Thiên xuất chúng, chỉ sợ không có cô gái trẻ tuổi nào không yêu mến Phương Thiên.

Tô Hoài Cẩn và Phương Thiên tương đối quen thuộc, bởi vậy nói giỡn hai câu, còn Tiết Trường Du lại quyết đoán uống một ngụm giấm lâu năm, vội vàng xen vào giữa Phương Thiên và Tô Hoài Cẩn, cầm lấy chén rượu rồi cười với vẻ mặt “Hiền lành” nói: “Phương khanh hôm nay cần phải thỏa thích.”

Phương Thiên cười cười: “Dạ, Hoàng Thượng.”

Phương Thiên đang nói chuyện, Tô Hoài Cẩn đã nhìn thấy có người lén từ trong đám người đang nhìn Phương Thiên.

Tô Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn lên, không phải người khác mà chính là công chúa Hàm Bình.

Công chúa Hàm Bình là con gái của Hoàng Hậu trước, ngày xưa là đích nữ mà hiện giờ đã đều không phải là đích nữ. Hơn nữa cũng không phải trưởng công chúa, có thể nói là địa vị xuống dốc không phanh.

Hiện giờ nàng ấy tới tham dự bữa tiệc đã không còn ai lôi kéo làm quen với công chúa Hàm Bình.

Công chúa Hàm Bình vốn định đi chúc mừng Phương Thiên nhưng Phương Thiên bị mọi người vây lấy, công chúa Hàm Bình hoàn toàn chen không vô. Phương Thiên lại đang kính rượu với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, công chúa Hàm Bình cũng không thể qua đó.

Công chúa Hàm Bình đứng ở nơi xa, vươn cổ nhìn về phía này, lại sợ bị Phương Thiên phát hiện, trên mặt mơ hồ có một cảm giác mất mát.

Tô Hoài Cẩn xem ở trong mắt mới mỉm cười: “Phương Thiên à, mấy ngày nay khanh có đi thăm công chúa Hàm Bình không?”

Phương Thiên sửng sốt, ho khan một tiếng: “Thân phận hiện giờ của thần không tiện, bởi vậy còn chưa đi bái kiến công chúa.”

Thật sự là như vậy, Phương Thiên đã không phải nội giám cho nên không thể tự do hành tẩu ở trong cung, càng không thể vô cớ gặp công chúa chưa xuất giá. Hơn nữa thời gian nhậm chức của Phương Thiên rất bận, cho nên hoàn toàn không có cơ hội đi gặp công chúa Hàm Bình.

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Hiện giờ Phương đại nhân thăng chức, một bước lên mây, bên người lại có người đẹp như mây, người tới cửa làm mai nối liền không dứt, Phương đại nhân…… Khanh không sợ có người sẽ hiểu lầm sao?”

Nàng nói xong còn nâng nâng cằm, Phương Thiên theo ánh mắt của Tô Hoài Cẩn mà nhìn qua, chỉ thấy một bóng dáng hốt hoảng chạy trốn, không phải Hàm Bình còn có thể là ai?

Phương Thiên kinh ngạc, vội vàng nói: “Hoàng Thượng, thần……”

Tiết Trường Du ước gì Phương Thiên chạy nhanh đi, vào lúc Phương Thiên còn chưa nói xong thì Tiết Trường Du đã phất tay: “Đi đi đi đi.”

Phương Thiên vội vàng bứt ra, đi nhanh ra ngoài, trên đường còn có những người đang chuẩn bị kính rượu nhưng Phương Thiên có việc gấp nên đành phải uyển chuyển từ chối từng người một, một bước không ngừng đi ra bên ngoài sảnh tiệc……

Tiết Trường Du híp mắt rồi vuốt cằm nói: “Xem ra…… Trẫm nên chỉ hôn cho Phương Thiên.”

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: “Hoàng Thượng, cứ gấp như vậy làm gì? Chuyện này vẫn là do công chúa Hàm Bình cho phép trước mới được.”

Tiết Trường Du lại nghiêm nghị lắc đầu: “Không, trẫm vô cùng sốt ruột.”

Tô Hoài Cẩn: “……”

Tô Chính vốn định tới cáo trạng với Tô Hoài Cẩn nhưng ông ta còn chưa lại đây thì đã nhìn thấy Phương Thiên sớm hơn mình một bước qua đó kính rượu.

Không chỉ như vậy, quan hệ giữa Tô Hoài Cẩn và Phương Thiên tựa như còn khá tốt, vừa nói vừa cười, cái này khiến hồi chuông cảnh báo trong lòng Tô Chính vang lên.

Ngay lúc Tô Chính giật mình đã có người đi tới, cười tủm tỉm nói: “Ôi, Tiết thừa! Thừa tướng đại nhân!”

Tô Chính quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Thái tử nước Hình.

Thái tử nước Hình cười tủm tỉm lôi kéo làm quen với Tô Chính, dáng vẻ đặc biệt cung kính, còn luôn tự xưng vãn bối, cái này khiến cho Tô Chính cảm giác vô cùng thoải mái.

Thái tử nước Hình đến gần, lúc này mới cười nói: “Ôi chao Thừa tướng, vãn bối nghe nói Hoàng Thượng mới đề bạt một tên hoạn quan đứng ngang hàng với ngài, này…… Chuyện này truyền ra ngoài thật là không dễ nghe, vãn bối đều cảm thấy trong lòng không thoải mái, huống chi là chính Thừa tướng ngài nhỉ?”

Tô Chính vừa nghe xong thì trong lòng càng nén giận nhưng trên mặt vẫn sĩ diện, cười nói: “Này, hiện tại người trẻ tuổi, bản lĩnh cũng lớn, lão phu là người già cũng quản không được này kia.”

Tô Hoài Cẩn ngồi ở bên trên đang dùng bữa, Tiết Trường Du thì “trái ôm phải ấp”, tay trái ôm con trai, tay phải ôm khuê nữ, vẻ mặt “ngây ngô cười” dỗ con rồi cười nói: “Cẩn Nhi nàng xem, khuê nữ của chúng ta giống nàng hơn, càng ngày càng xinh đẹp.”

Tiểu công chúa được khích lệ cười ngọt ngào, một sự đáng yêu xông thẳng lại đây, thiếu chút nữa khiến người làm cha như Tiết Trường Du cười choáng váng.

Tô Hoài Cẩn vô cùng bất đắc dĩ, tất nhiên là giống, dù sao lúc ấy véo mặt, làm sao Tô Hoài Cẩn cũng nặn không đẹp, bởi vậy dứt khoát điều chỉnh một người tương tự mình.

Tiểu hoàng tử nghe thấy cha khen chị gái, cũng không biết có phải nghe hiểu hay không, dù sao cũng không thành thật, liên tiếp đá chân, lăn qua lăn lại không thành thật ở trong lồng ngực của Tiết Trường Du.

Tô Hoài Cẩn nhìn sang, con trai ước chừng lại sắp giả bộ khóc thì vội vàng buông đũa, lau tay rồi ôm tiểu hoàng tử lại dỗ dành.

Tiết Trường Du nhất thời lại hơi ghen, đúng rồi, ngay cả con trai cũng ghen nên thò lại gần một chút: “Tên nhóc thúi này quá dính nàng, ta muốn ghen ghét mà.”

Tô Hoài Cẩn nghe xong thì nhịn không được cười một tiếng: “Hoàng Thượng, nói cái gì mà ngốc thế.”

Tiết Trường Du lại nghiêm trang nói: “Không được, ta đang ghen.”

Tiết Trường Du “Làm nũng chơi xấu”, Tô Hoài Cẩn thật sự bất đắc dĩ, hơn nữa da đầu tê dại, nổi da gà rơi đầy đất.

Vào ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng “Đinh”.

 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 

 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 

Trước mắt Tô Hoài Cẩn đột nhiên thay đổi, cảnh tượng đã thay đổi, tuy rằng vẫn là sảnh tiệc nhưng cũng không phải vị trí chính, nàng thấy được hai người đang bắt chuyện.

Thế nhưng là Thái tử nước Hình và Tô Chính.

Thái tử nước Hình lo lắng sốt ruột: “Thừa tướng gia vẫn sớm có kế hoạch đi thôi! Nói thật ra, vãn bối là người ngoài còn không vừa mắt. Con gái của ngài là đương kim Hoàng Hậu nương nương, con trai của ngài là đương kim binh mã đại nguyên soái, một đám lại không hướng về ngài. Với loại chuyện lập Hữu tướng khác như thế này đều lại không lên tiếng, thật sự…… haiz.”

Tô Chính nghe thế thì trên mặt khó coi, gân xanh trên trán nổi lên.

Thái tử nước Hình lén nhìn sắc mặt của ông ta lại bổ sung thêm: “Ngài nói xem, lão Thừa tướng ngài vì quốc gia, vì triều đình, ngay cả phu nhân cũng không có, cũng không có tục huyền. Hoàng Hậu nương nương thân là con gái của ngài lại không biết thông cảm cho lão Thừa tướng, lão Thừa tướng ơi…… Xem ra ngài vẫn sớm tính toán cho tốt, con trai và con gái của ngài đều không dựa vào được, vẫn là dựa vào bản thân…… thứ đáng tin cậy nhất.”

“Cẩn Nhi? Cẩn Nhi?”

“Cẩn Nhi?!”

“Cẩn Nhi nàng làm sao vậy?”

Tô Hoài Cẩn nheo mắt, tai thính và mắt sáng bổ trợ lúc này mới thu trở về, vừa thu lại đã nghe thấy giọng vội vàng của Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du thấy nàng đột nhiên ngẩn người, không biết tình huống như thế nào, còn tưởng rằng cơ thể của Tô Hoài Cẩn không thoải mái.

Tô Hoài Cẩn hoàn hồn: “Hả? Không có gì, chỉ là vừa rồi hơi thất thần.”

Tiết Trường Du quan tâm hỏi: “Có phải mệt mỏi hay không?”

Tô Hoài Cẩn gật đầu: “Hơi chút ạ.”

Tiết Trường Du nói: “Vậy nàng đi về trước đi, để Lục Y đưa nàng trở về nghỉ ngơi, lát nữa ta cũng trở về.”

Tô Hoài Cẩn nói: “Hoàng Thượng không cần về gấp như vậy.”

Tiết Trường Du cười nói: “Ta có chừng mực, nàng yên tâm, trở về nhanh chóng nghỉ ngơi. Nếu thực sự có cái gì không thoải mái thì tìm ngự y qua xem nghe chưa.”

Tiết Trường Du dặn dò mất một lúc, lúc này mới thả Tô Hoài Cẩn đứng dậy rời đi.

Tô Hoài Cẩn đi ra ngoài sảnh tiệc, vừa lúc đối diện thấy được Tô Chính trở về từ bên ngoài.

Hai người đối mặt nhau, không hiểu sao Tô Chính thấy hơi chột dạ nên cười nói: “Hoàng Hậu nương nương.”

Tô Hoài Cẩn không cười, trên mặt không có biểu cảm gì mà nhìn Tô Chính khiến Tô Chính nổi da gà.

Tô Chính hơi khẩn trương: “Hoàng Hậu nương nương…… còn gì muốn dặn dò lão thần sao?”

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Thừa tướng, đây là đi nơi nào?”

Trên mặt Tô Chính hơi cứng đờ, mỉm cười mới nói: “Không, không đi nơi nào, chỉ là uống rượu hơi mạnh, đau đầu, bởi vậy đi ra ngoài tản bộ một lát.”

Tô Hoài Cẩn biết ông ta không nói thật, đều không cần mở tâm hồn ra cũng biết ông ta không nói thật.

Trái tim của Tô Hoài Cẩn nhảy lên hai lần, Tô Chính thế nhưng đi lại gần gũi với người nước Hình như thế, kiếp trước nàng cũng không biết……

Tô Hoài Cẩn vẫn thản nhiên nói: “Ồ? Vậy có từng…… Ở lúc tỉnh rượu, gặp qua người nào sao?”

Tô Chính “Ha ha” cười,l nói: “Không có, không có, lão thần đi ven hồ, bên đó không có ai, nhưng trên đường thật ra gặp mấy cung nhân.”

Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì trong lòng đã hiểu rõ, Tô Chính quả nhiên đang nói dối, ông ta không muốn để bản thân biết chuyện gặp qua Thái tử nước Hình.

Tô Chính còn đang cười “Ha ha” có lệ, Tô Hoài Cẩn đã nhẹ nhàng nói một câu.

“Vì sao cha phải nói dối?”

Tô Chính hoảng sợ nhưng ông ta còn chưa phản ứng lại thì Tô Hoài Cẩn đã rời khỏi Tô Chính, lập tức đi thẳng ra ngoài không thèm nhìn Tô Chính nữa……

Phương Thiên đi ra khỏi sảnh tiệc, nhìn xung quanh nhưng không tìm được công chúa Hàm Bình, không biết công chúa Hàm Bình chạy đi nơi đâu rồi.

Công chúa Hàm Bình nhìn thấy những người này tìm Phương Thiên lôi kéo làm quen thì trong lòng hơi kỳ kỳ quái quái mà hụt hẫng.

Tuy rằng nàng ấy không có tâm cơ gì nhưng cuối cùng cũng hiểu lập trường của bản thân, Phương Thiên bây giờ một bước lên mây, tình thế vừa lúc, bắt đầu so sánh thì bản thân đã thành người ở nhờ ở trong cung.

Công chúa Hàm Bình ảo tưởng rất nhiều lần, nếu Phương Thiên không phải nội giám mà nói thì thật là tốt biết bao, bản thân có thể năn nỉ mẫu hậu gả cho Phương Thiên.

Cho dù Phương Thiên là nội giám, công chúa Hàm Bình cũng cảm thấy bản thân thích Phương Thiên, phần tâm tư này sẽ không thay đổi.

Nhưng bây giờ……

Công chúa Hàm Bình đi ra, bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Trời vừa mới tối, nàng vẫn luôn đi về phía trước, đột nhiên nhớ tới cái gì nên trở về cung điện của mình.

Bên trong im ắng, cũng không có người hầu hạ, công chúa Hàm Bình đem một con diều ra từ trong ngăn tủ.

Đó là trước đó Phương Thiên tự tay làm, công chúa Hàm Bình chỉ cố chấp một lần nên nhận lấy bảo bối.

Lúc này công chúa Hàm Bình nhìn thấy con diều thì tâm huyết hơi dâng trào, cầm con diều ra tới đi đến trong hoa viên.

Lúc này sắc trời đã tối sầm xuống, gió đêm thổi mạnh, các cung nhân đều đang bận rộn ở sảnh tiệc, trong hoa viên hiếm khi yên tĩnh, công chúa Hàm Bình một mình thả diều theo gió.

Con diều “vù vù” trực tiếp theo gió, lập tức bay lên cao, lắc lư đong đưa ở trên trời.

Công chúa Hàm Bình lập tức nở nụ cười, chẳng qua con diều mới vừa bay lên không bao lâu thì đột nhiên một trận cuồng phong đánh úp lại, sợi dây của con diều phát ra tiếng “tách!”, đột ngột bị đứt, con diều lập tức đánh một vòng, lảo đảo, trực tiếp rơi thẳng vào khe hở của núi giả ở hoa viên.

Công chúa Hàm Bình thấy thế thì lập tức lắp bắp kinh hãi, vội vã ném dây thừng ở một bên, sau đó chạy đến bên cạnh núi giả, ngẩng đầu đi xem.

Núi giả rất cao, con diều bị mắc kẹt trên đó, dây lại bị làm đứt, không có cách nào túm xuống dưới. Túm xuống dưới thì chỉ sợ quá dùng sức thì sẽ làm hư con diều.

Công chúa Hàm Bình hơi sốt ruột mà nhìn xung quanh, nhìn thấy không có ai thì xách theo làn váy của mình, thử thăm dò đạp lên phần nhô lên của núi giả, lại muốn bò lên trên.

Khi Phương Thiên tìm được hoa viên thì đã nhìn thấy một màn như vậy, công chúa Hàm Bình cố hết sức bò lên trên.

Phương Thiên đi qua đó rồi chắp tay sau lưng, đứng ở dưới núi giả ngửa đầu nhìn lên trên. Công chúa Hàm Bình đã bò gần tới, bộ dạng rất nỗ lực, động tác này hơi chướng tai gai mắt chọc Phương Thiên cười khẽ một tiếng.

Công chúa Hàm Bình phát hiện có người thì lắp bắp kinh hãi, cúi đầu nhìn thì thấy được Phương Thiên.

Công chúa Hàm Bình kinh ngạc: “Phương…… Phương Phương, Phương……”

Phương Thiên cười, vẫn cứ chắp tay rồi ngửa đầu nói: “Công chúa, thần khi nào có nhũ danh như vậy? Chẳng lẽ là công chúa đặt sao?”

Công chúa Hàm Bình nghe thế thì nhất thời hơi đỏ mặt: “Sao người lại ra đây? Không phải đang ở sảnh tiệc sao?”

Phương Thiên cười nói: “Thần đặc biệt tới tìm công chúa.”

Trái tim của công chúa Hàm Bình rạo rực, nhưng lúc này nàng nửa vời, nói chuyện cũng rất gian nan, sợ rơi xuống nên mặc kệ Phương Thiên mà tiếp tục bò lên trên.

Phương Thiên lại cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy, áo choàng phát ra một tiếng vang nhỏ trực tiếp nhảy lên, mượn lực giẫm lên trên núi giả nhanh chóng nhảy lên. Một cái vọt lên trực tiếp hái được con diều trên đỉnh núi giả xuống.

Công chúa Hàm Bình thấy đã gần lấy được con diều lại bị người nhanh chân đến trước mới tức giận nói: “Phương Thiên!”

Nào biết Phương Thiên nhặt được con diều nhưng không ngừng lại chút nào, một cái xoay người nhanh chóng lại nhảy xuống núi giả, đồng thời đưa tay thăm dò trực tiếp ôm công chúa Hàm Bình, ôm công chúa Hàm Bình xuống.

Công chúa Hàm Bình sợ tới mức “A” lên một tiếng, chỉ cảm thấy choáng váng, lập tức đã xuống núi giả.

Công chúa Hàm Bình phát hiện Phương Thiên đang ôm chặt mình thì nhất thời trên mặt đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng, vội vàng thối lui một bước rồi vươn tay bắt lấy con diều: “Cảm ơn huynh giúp ta hái xuống, trả lại cho ta.”

Phương Thiên lại đột nhiên nâng tay lên, dáng người của y cao gầy, giơ tay lên thì công chúa Hàm Bình hoàn toàn với không tới, lót chân cũng chênh lệch một mảng lớn.

Phương Thiên cười nói: “Công chúa, thần ở trước mắt công chúa, hà tất muốn con diều này làm chi?”

Công chúa Hàm Bình sửng sốt, ngay sau đó trên mặt “bùm bủm!”, thiếu chút nữa bốc khói, đỏ có thể nhỏ ra máu mà nói lắp: “Huynh…… Huynh, huynh nói cái gì á!”

Phương Thiên nhướng mày, giấu con diều ở sau lưng rồi hơi hơi khom lưng nhìn thẳng vào công chúa Hàm Bình mà cười nói: “Lần trước ở tiệc cưới của Phùng đại nhân và quận chúa nước Hình, công chúa còn trộm hôn thần, là có chuyện như vậy à?”

Công chúa Hàm Bình càng sửng sốt hơn, mở to hai mắt, nói theo bản năng: “Huynh…… Sao huynh biết?!”

Phương Thiên gật đầu, vẻ mặt như hiểu ra vấn đề: “Thật sự là có chuyện như vậy.”

Công chúa Hàm Bình lập tức xua tay: “Không có, không có không có……”

Công chúa Hàm Bình phủ nhận nhưng nói xong lời cuối cùng thì bản thân cũng không có tự tin. Nàng ấy từ trước đến nay sẽ không nói dối nên sắc mặt đỏ bừng cả lên.

Phương Thiên lại hiểu rõ: “Đó chính là có.”

Công chúa Hàm Bình mím môi với dáng vẻ tủi thân, nghĩ thầm vẫn là đừng nói nữa, luôn cảm thấy rơi vào bẫy rập, thông minh của mình dường như kém xa Phương Thiên.

Phương Thiên thong thả đi về phía trước vài bước, y đi về trước một bước thì công chúa Hàm Bình lui ra sau một bước. Hai người qua lại giằng co, công chúa Hàm Bình không hề hay biết đã lui đến bên cạnh núi giả, phía sau lưng tựa vào núi giả, đã không thể lui nữa.

Phương Thiên thì vươn tay đặt lên trên núi giả, vòng công chúa Hàm Bình ở bên trong rồi cười nói: “Công chúa làm như vậy thật sự không phúc hậu, thần rất khó xử……”

Công chúa Hàm Bình vừa nghe thế thì lập tức có một loại biểu hiện làm sai chuyện gì mà bị bắt quả tang, càng không dám ngẩng đầu mà ậm ừ nói: “Ta…… Ta xin lỗi, xin lỗi huynh.”

Phương Thiên cười nói: “Ừm…… Xin lỗi có ích sao?”

Công chúa Hàm Bình lo lắng: “Vậy…… Vậy làm sao bây giờ?”

Phương Thiên tự hỏi một chút, ngay sau đó nở một nụ cười đầy mưu mô: “Thần phải cẩn thận suy nghĩ một chút……”

Tô Hoài Cẩn trở về tẩm cung, hơi trằn trọc khó ngủ.

Kiếp trước nàng chưa từng hoài nghi qua cha mình, dù sao Tô Chính đã là Thừa tướng đương triều, địa vị cực cao, còn đòi hỏi cái gì nữa? Còn có cái gì không thỏa mãn sao?

Nhưng kiếp này, Tô Hoài Cẩn có được rất nhiều bổ trợ, cho phép nàng nhìn thấu đáo hơn, nghe được rõ ràng hơn, thậm chí có rất nhiều giọng nói sau lưng cũng nghe được rõ ràng……

Tô Hoài Cẩn nghĩ tới lời nói của Tô Chính và Thái tử nước Hình thì trong lòng lại loạn nhảy một hơi.

Nàng rửa mặt thay quần áo, nghỉ ngơi sớm một chút. Lục Y cho rằng Hoàng Hậu nương nương uống say nên thổi đèn, rời khỏi tới bên ngoài điện hầu hạ.

Tô Hoài Cẩn một mình nằm ở trên long sàng, trong đầu lung tung rối loạn xoay chuyển, ước chừng qua hơn nửa canh giờ, lúc này mới thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.

“Đinh”

 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 

 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 

Tô Hoài Cẩn vừa mới chìm vào giấc ngủ thì loáng thoáng nghe được tiếng động của hệ thống, giấc ngủ an ổn đột nhiên chìm vào cảnh trong mơ.

Chỉ nghe một tiếng kêu mềm mại: “Thái Tử”

Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã nổi da gà rớt đầy đất, nhìn kỹ lại là Điền Mẫn Trúc.

Người đẹp lạnh lùng ngày thường lúc này mềm mại vô hạn, ỏn ẻn hờn dỗi, kéo lấy cánh tay đàn ông đang làm nũng.

Người đàn ông kia không phải người khác mà chính là Thái tử nước Hình.

Thái tử nước Hình và Điền Mẫn Trúc lại có một chân, hơn nữa tựa như vừa mới xong việc. Điền Mẫn Trúc vẫn luôn làm nũng: “Thái Tử, khi nào chúng ta về nước Hình? Thái Tử phải lập kế hoạch sớm đó, Lữ Ngạn kia thật sự chính là hoàng trưởng tôn năm đó!”

Thái tử nước Hình vừa mặc quần áo vừa cười nói: “Đã lập kế hoạch rồi.”

Điền Mẫn Trúc giật mình: “Lập kế hoạch rồi? Vậy Thái Tử muốn xử trí Lữ Ngạn kia như thế nào?”

Thái tử nước Hình cười, nhìn về phía Điền Mẫn Trúc: “Thì…… làm như vầy!”

Gã ta nói xong, Tô Hoài Cẩn nhất thời “hơ!!!”, sợ tới mức đột nhiên hít hà một hơi, lỗ tai đã nghe được một tiếng “hự”, là tiếng máu tươi phun tung toé.

Thái tử nước Hình lại bất ngờ xoay cổ tay, đột nhiên nhảy ra một con dao trực tiếp đâm vào bụng Điền Mẫn Trúc.

Điền Mẫn Trúc đột nhiên há to miệng, hoàn toàn không có phản ứng lại đây, vẻ mặt giật mình và thống khổ, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Thái tử nước Hình cười lạnh một tiếng lại lấy dao đâm lặp lại vài lần. Điền Mẫn Trúc muốn kêu thảm thiết lại bị Thái tử nước Hình che kín lại miệng mũi, hoàn toàn không thể phát ra tiếng.

Thái tử nước Hình cười dữ tợn: “Tất nhiên là dùng ngươi…… Tới hãm hại Lữ Ngạn. Cho dù Lữ Ngạn có Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn làm chỗ dựa, một khi bị chụp mũ giết hại sứ giả nước Hình thì luôn phải cho ta một lời giải thích, không phải sao?”

Điền Mẫn Trúc trợn tròn đôi mắt, thống khổ và phẫn hận đan xen lẫn nhau, trừng mắt nhìn Thái tử nước Hình, cổ họng run lên vài lần hoàn toàn nói không ra lời. Một tiếng ”rầm!”, trực tiếp ngã xuống đất.

Thái tử nước Hình cười nhạo rồi lấy ra một cái khăn tay lau tay mình: “Ngươi yên tâm, ta đã mua được mã phu của Lữ Ngạn, một lát sẽ đưa Lữ Ngạn lại đây, ngươi chết…… Là có giá trị.”

Ánh mắt của Tô Hoài Cẩn đong đưa, đột nhiên kinh ngạc, vùng vẫy thoát ra khỏi giấc mộng, ra một đầu mồ hôi lạnh.

Nàng mở to mắt, xung quanh là tẩm cung, ngọn đèn dầu đã tắt, im ắng không có người.

Lúc này Tiết Trường Du vừa lúc đi vào từ bên ngoài, nghe Lục Y nói Tô Hoài Cẩn đã ngủ nên tay chân nhẹ nhàng.

Nào biết vừa vào đã thấy Tô Hoài Cẩn ngồi ở bên giường trợn tròn mắt, không biết như thế nào lại đang ngẩn người.

Tiết Trường Du vội vàng bước nhanh tới đỡ lấy Tô Hoài Cẩn: “Cẩn Nhi, làm sao vậy?”

Lúc này Tô Hoài Cẩn mới chân chính hoàn hồn, thấy được Tiết Trường Du thì đột nhiên bắt lấy tay của Tiết Trường Du.

Trong lòng Tiết Trường Du nhất thời bay lên, thật đẹp, nghĩ thầm chẳng lẽ là bản thân vắng mặt một lúc như vậy cho nên Cẩn Nhi mới nhớ mình sao?

Tiết Trường Du đang lên mây lại nghe Tô Hoài Cẩn hỏi: “Hoàng Thượng, yến hội tan chưa? Lữ Ngạn ở nơi nào? Đi về rồi? Hay là ngủ lại ở trong cung?”

Tiết Trường Du còn đang cười lập tức cứng đờ: “……”

Đã hoàn toàn cười không nổi……

Tô Hoài Cẩn vừa mở miệng lại như súng liên thanh hỏi Lữ Ngạn như thế nào thế nào.

Tiết Trường Du thật sự sông cuộn biển gầm ghen tuông ở trong lòng, cơn ghen cũng đã sắp ngấm.

Tiết Trường Du ho khan một tiếng, khắc chế ngập trời ghen tuông của bản thân mà nói: “Lữ Ngạn à…… Hình như đã trở về, không có ngủ lại ở trong cung.”

Tô Hoài Cẩn nghe xong thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, vội vàng xuống giường.

Tiết Trường Du kinh ngạc: “Cẩn Nhi, đi nơi nào?”

Tô Hoài Cẩn không kịp giải thích, cũng không có biện pháp giải thích: “Lữ Ngạn gặp nguy hiểm.”

Tiết Trường Du càng kinh ngạc hơn: “Nguy hiểm? Nguy hiểm gì? Cẩn Nhi……”

Tiết Trường Du vừa hỏi vừa đuổi theo Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn phủ thêm áo phải đi ra ngoài.

Tiết Trường Du nhanh chóng đuổi theo, túm một chiếc áo choàng phủ thêm cho Tô Hoài Cẩn: “Ban đêm trời lạnh, phủ thêm một chút. Nàng trước chờ một chút, ta đi kêu hộ vệ lại đây, hôm nay là Cửu gia trực ban ở trong cung.

Tô Hoài Cẩn lập tức ngăn lại: “Trước đừng gọi người, để tránh rút dây động rừng.”

Tiết Trường Du nghe vậy không hiểu ra sao: “Rút dây động rừng?”

Tô Hoài Cẩn chưa nói gì đã đi ra ngoài, còn vẫy tay với Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du: “……”

Tiết Trường Du với vẻ mặt bất đắc dĩ, dù sao cũng nghe không hiểu nên dứt khoát không hỏi mà trực tiếp đi theo Tô Hoài Cẩn đi ra ngoài.

Lục Y bên ngoài điện hầu hạ, thấy Hoàng Hậu nương nương đã nghỉ ngơi đột nhiên đứng dậy thì kinh ngạc: “Nương nương, có cái gì dặn dò sao? Người đây là…… Đây là muốn đi ra ngoài sao?”

Đã qua giờ Tý……

Tô Hoài Cẩn xua tay, nói rất tự nhiên: “Không cần đi theo, bổn cung và Hoàng Thượng đi ra ngoài ngắm trăng.”

Lục Y với vẻ mặt mê mang: “Ngắm…… Ngắm trăng?”

Tiết Trường Du cũng đi theo ra ngoài, lặp lại chắc chắc: “Ngắm trăng.”

Bên hoa dưới trăng……

Đó là không có khả năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play