Tô Chính mấy ngày này cực kỳ vui vẻ vì phủ Thừa tướng suýt nữa bị đạp vỡ ngạch cửa. Trước kia bọn quan viên không thế nào đi lại sôi nổi nịnh bợ mượn sức Tô Chính như vậy, trong một đêm, không chỉ là thanh danh của Tô Hoài Cẩn vang dội mà căn cơ của Tô Chính ở trong triều tựa hồ được củng cố.

Tâm tình của Tô Chính rất tốt, cũng càng quan tâm Tô Hoài Cẩn thêm một ít, không có bất công như trước đây, ngược lại vắng vẻ Tô Cẩm Nhi.

TuyTô Cẩm Nhi luôn chạy ra lộ diện nhưng Tô Chính hiện giờ không chịu nổi bởi vì ông đang lây lòng Tô Hoài Cẩn, cho nên trong lúc nhất thời, cũng không cảm thấy Tô Cẩm Nhi như thế nào.

Ngày hôm nay Tô Hoài Cẩn ở trong hoa viên, cầm lò sưởi nhỏ uống trà, Tô Chính hạ triều trở về thì đi vào, cười nói: "Con gái!"

Tô Hoài Cẩn nhanh buông ly trà xuống: "Cha."

Tô Chính cười cực kỳ hiền từ hòa hợp, nói: "Con gái à, sứ đoàn nước Thương Dương muốn vào kinh cống nạp bồi tội, tiệc tối hôm nay con chuẩn bị sớm một chút."

Tô Hoài Cẩn gật đầu nói: "Vâng ạ, con gái đã nhớ kỹ."

Tô Chính nói: "Chuẩn bị cho thật tốt, đừng để người ta chê cười nhà họ Tô chúng ta."

Tô Hoài Cẩn lại nói: "Dạ, con gái hiểu."

Bởi vì chuyện nước Thương Dương vỡ đê bị Tô Hoài Cẩn nắm nhược điểm, còn công chúa cùng sứ đoàn nước Thương Dương bị bắt giữ, bởi vậy quan hệ giữa nước Tiết cùng nước Thương Dương một lần nữa rơi vào giằng co, đã chuẩn bị khai chiến rồi.

Thế nhưng nước Thương Dương vừa mới xảy ra lũ lụt, cũng là bởi vì bọn họ đã xảy ra lũ lụt cho nên mới sẽ xã lũ đến nước Tiết.

Địa bàn nước Thương Dương không lớn bằng nước Tiết, nằm ở chỗ phía Tây Nam nước Tiết. Chẳng qua hai thành lớn nhỏ ở nước Tiết đất đai nhỏ hẹp, lại xảy ra lũ lụt, cứ như vậy, sức mạnh quốc gia tất nhiên đã chịu cực hạn, bởi vậy nước Thương Dương luôn mãi suy xét tuyệt đối không thể khai chiến.

Hiện giờ lúc này nếu khai chiến, tổn thất lớn nhất chỉ sợ cũng là do nước Thương Dương bọn họ.

Bởi vậy nước Thương Dương tính toán chủ động nhận lỗi, lần này sứ đoàn nước Thương Dương phái ra vương tử cùng tiểu công chúa của bọn họ, tiến đến kinh thành xin lỗi hơn nữa còn tiến cống, cầu hòa nước Tiết giải hòa.

Tô Hoài Cẩn đã nghe nói đến chuyện này, không chỉ như thế, lần này nước Thương Dương phái tới vương tử cùng tiểu công chúa còn có tác dụng khác. Hơn nữa nói rất đơn giản, thật ra vương tử là con tin được phái tới nước Tiết.

Nước Thương Dương vì biểu đạt cung kính cùng thành ý mà để nhị vương tử của bọn họ ở tại nước Tiết để biểu đạt thỉnh cầu hoà bình.

Mặt khác tiểu công chúa có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân ở nước Thương Dương, đưa tới nước Tiết tất nhiên không có ý gì khác, đó chính là hòa thân.

Trừ cái này ra, nước Thương Dương còn đưa tới các loại khoáng sản làm cống phẩm.

Địa bàn nước Thương Dương không lớn, lại bị các nước lớn vây quanh, ngoại trừ nước Thương Dương nhiều rừng rậm đầm lầy, dễ thủ khó công ở ngoài ra thì còn có một nhân tố quan trọng đó chính là nước Thương Dương nhiều các loại khoáng sản. Luyện kim cùng kỹ thuật rèn ở nước Thương Dương cực kỳ xuất chúng, rất nhiều quốc gia yêu cầu mua sắm binh khí từ nước Thương Dương. Nước Thương Dương chính là nước lớn về binh khí cho nên không có nước nào nguyện ý đắc tội đại lý vũ khí lớn nhất này.

Nước Thương Dương cho tới nay đều sẽ không chủ động cùng nước Tiết làm mua bán binh khí. Nhưng bởi vì nước Tiết đã là hàng ngũ bá chủ trong đông đảo quốc gia, bởi vậy nước Thương Dương không có khả năng thêm củi vào lửa lớn cho nước Tiết.

Nhưng bởi vì trước mắt nước Thương Dương đang nỗ lực bảo vệ bản thân, họ đương nhiên muốn dâng những thứ quý giá nhất của mình.

Con tin, công chúa hòa thân còn có rèn binh khí khoáng sản, ba thứ này cũng đủ biểu hiện thành ý của nước Thương Dương. Hoàng Thượng cũng không muốn đánh giặc, bởi vậy mượn bậc thang, đáp ứng thỉnh cầu cầu hòa của nước Thương Dương, cho phép sứ thần bọn họ nhập kinh.

Tô Hoài Cẩn bởi vì là "công thần" lần này, lại là con gái của thừa tướng đương triều, tất nhiên sẽ được mời tham gia yến hội nên đã sớm chuẩn bị.

Buổi chiều, Tô Chính cùng Tô Hoài Cẩn đã thay xong xiêm y, chuẩn bị xong xuôi, còn Tô Cẩm Nhi cũng ỷ vào nhà họ Tô che bóng, gương mặt ngượng ngùng muốn tham gia yến hội.

Đoàn người chuẩn bị vào cung sớm để tránh mất lễ nghĩa.

Tiệc tối cử hành lúc chạng vạng, tuy rằng canh giờ còn sớm nhưng người trong cung đã có không ít, ngựa xe tới tới lui lui đều là xe của đại thần cùng gia quyến.

Rất nhiều công hầu nữ quyến xuống xe, còn phải đi bái kiến Hoàng Hậu trước, lễ nghĩa cực kỳ phức tạp.

Hoàng Hậu thật vất vả mới ứng phó với nữ quyến này kia, khi vừa ra khỏi cung điện của mình thì thấy Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc vội vàng đi tới.

Hoàng Hậu vội vàng ngăn con trai lại rồi nói: "Con ta."

Thái Tử nghe được giọng nói của Hoàng Hậu thì vội vàng dừng chân, đi tới cung kính thỉnh an: "Mẫu hậu, có gì phân phó ạ?"

Hoàng Hậu mang theo Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc tới đình bên cạnh rồi mới ngồi xuống, nói: "Yến hội chuẩn bị như thế nào rồi?"

Lần này yến hội là do Thái Tử phụ trách. Dù sao Tứ hoàng tử Tiết Trường Du luôn luôn lập công lớn, lần này lại giải quyết được chuyện nước Thương Dương cho nên thanh danh vang xa bởi vậy mà Hoàng Thượng có chút kiêng kị. Vốn nên là Tứ hoàng tử tiếp tục chủ trì chuyện của nước Thương Dương, bao gồm tiệc tối cùng tiếp đãi sứ thần vâng vâng.

Nhưng Hoàng Thượng lại sợ thế lực của Tiết Trường Du bành trướng, không chừng có một ngày sẽ bành trướng vượt qua mình, bởi vậy mới cố ý giao chuyện này cho Thái Tử.

Tiết Trường Du có thể không biết lý lẽ này à?

Trong lòng hắn đều rõ ràng, sáng tựa như gương. Hoàng Thượng ở thời khắc mấu chốt lúc dùng người là một chuyện, sau khi dùng xong lại là một chuyện khác, Tiết Trường Du đã sớm rõ ràng điểm này rồi.

Lúc ấy nếu không phải bởi vì Tô Hoài Cẩn ở biên thành, lòng Tiết Trường Du nóng như lửa đốt muốn gặp Tô Hoài Cẩn thì cũng sẽ không ôm việc này đâu.

Tiết Trường Du biết trận chiến giữa nước Tiết cùng nước Thương Dương là kết quả tất nhiên. Lúc này chẳng qua nước Thương Dương dùng kế hoãn binh thôi. Qua năm sáu năm nữa cũng sẽ phải đánh một trận, khi đó nước Thương Dương đã nghỉ ngơi lấy lại sức, binh hùng tướng mạnh, Hoàng Thượng lại tin vào kiến nghị của Thái Tử xếp nhầm chủ tướng, khiến một trận đánh cực kỳ thảm thiết.

Nhưng nói đến cùng, Tiết Trường Du có thể thuận lợi bước lên ngôi vị Thái Tử cũng là vì một trận đánh giữa nước Tiết với nước Thương Dương, đánh đến quá mức thảm thiết. Hoàng Thượng quá mức tức giận, bãi miễn hết thảy chức vụ của Thái Tử và ngẫm nghĩ lại. Lúc này Tô Chính lại hết sức ủng hộ Tứ hoàng tử, tiến cử Tứ hoàng tử nắm giữ ấn soái, Tô Hoài Chẩn làm tướng, xuất chinh thảo phạt nước Thương Dương.

Tiết Trường Du một phát tiêu diệt tặc quân nước Thương Dương, được sự đồng ý của Hoàng Thượng cuối cùng sắc phong thành Thái Tử.

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng thầm vui mừng vì có thể đảm đương công việc này, cảm giác mình hái được quả dưa lớn. Hoàng Hậu nói: "Con ta, thừa dịp yến hội lần này, con nên gần gũi nhiều hơn với Tô nha đầu kia ấy."

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc nhăn mày mới nói: "Mẫu hậu nói phải, chẳng qua...... Con cảm thấy, hiện giờ còn chưa phải thời cơ."

Hoàng Hậu hỏi: "Thời cơ? Lúc nào cơ?"

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc nói: "Mẫu hậu người suy nghĩ một chút, Tô Hoài Cẩn vừa mới từ hôn, tuy nàng hiện giờ là người tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, trong kinh thành không dám nghị luận chuyện của nàng, nhưng dù sao cũng huyên náo đến dư luận xôn xao."

Đích thật là như thế, tuy rằng rất nhiều người không dám nói nhưng trong lòng một mặt ghen ghét, một mặt lại quấy phá, nói sau lưng tuyệt đối sẽ không ít.

Lúc ấy Tô Hoài Cẩn từ hôn Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, Hoàng Thượng cũng không có ý chỉ hôn Tô Hoài Cẩn cho hoàng tử khác hoặc là Thái Tử, bởi vì Hoàng Thượng không phải ngốc. Phàm là người có nội tâm sâu đều biết chuyện từ hôn này, nói đến cùng là trong mắt thế tục thì nhà gái có hại, danh tiết con gái bị hao tổn. Hoàng Thượng sao có thể muốn loại nữ tử này gả cho con trai khác của mình, đặc biệt là Thái Tử chứ?

Đây không phải là thực hành vẽ má trái và sau đó vẽ má phải?

Hơn nữa, Hoàng Thượng cũng không thích Tô Hoài Cẩn luôn không chú ý đến thế tục.

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc nói: "Hiện giờ Tô Hoài Cẩn được cưng chiều, ngay cả Phương Thiên cũng cung kính với nàng, thật ra là dấu hiệu tốt, nhưng thời cơ còn quá sớm. Muốn lắng đọng lại thế nào cũng phải hai năm, chờ chuyện từ hôn thật sự sóng êm biển lặng, con mới tính toán làm bước tiếp theo."

Hoàng Hậu nghe như vậy mới gật đầu, nói: "Cũng là lý lẽ này, chỉ sợ đến lúc đó, nha đầu họ Tô kia đã bị người khác cưới đi rồi."

Tiết Ngọc Ngọc cười cười, không để bụng: "Mẫu hậu, người lo lắng nhiều rồi, Tô Chính là nguyên lão đương triều, có thể để con gái mình gả thấp à? Lão già kia nhìn như người hiền lành nhưng thật ra là kẻ thích trèo cao, tuyệt đối không thể gả thấp con gái, nhưng người ngẫm lại xem, nếu gả cao, cả triều văn võ hầu gia Vương gia này kia, ai nguyện ý cưới Tô Hoài Cẩn?"

Tiết Ngọc Ngọc lại cười đùa: "Chẳng lẽ là Tiết Trường Du sao?"

Hoàng Hậu lập tức bị hắn ta chọc cười: "Phải, chuyện này trong lòng con hiểu rõ là tốt rồi, mặt mũi này của con hãy thăm dò trước, vậy để Bình Nhi tiếp cận Tô nha đầu kia trước một chút."

Tiết Ngọc Ngọc gật gật đầu mới nói: "Đúng rồi, Bình Nhi mới vừa nghe nói Tô Hoài Cẩn tiến cung đã đi tìm rồi."

Bình Nhi trong miệng Hoàng Hậu cùng Thái Tử không phải người khác mà chính là con gái trong miệng Hoàng Thượng lúc trước kém hơn Tô Hoài Cẩn.

Công chúa Hàm Bình là đích nữ của Hoàng Hậu, là muội muội ruột cùng một mẹ với Thái Tử, nhỏ hơn Tô Hoài Cẩn một tuổi. Trời sinh tính tình hoạt bát, nghe nói Tô Hoài Cẩn tố giác chuyện xả lũ nước Thương Dương thì trong lòng sớm đã muốn kết giao với Tô Hoài Cẩn, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội. Hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội, tất nhiên muốn đi rồi.

Tô Hoài Cẩn vào cung, Tô Chính rất nhanh đã bị kêu đi bắt chuyện, Tô Hoài Cẩn cùng một ít quý tộc nữ quyến ở bên nhau, tùy tiện hàn huyên tán gẫu, hơn phân nửa là chút chuyện nhà, cũng không có ý tứ gì.

Tô Hoài Cẩn đứng lên, một mình ra Thiên điện. Lục Y nhanh chóng đi theo, hai người đi ra ngoài vài bước, bên ngoài chính là hoa viên, tuy là đầu mùa đông nhưng còn có chút hoa cỏ, một mảnh xanh um tươi tốt.

Tô Hoài Cẩn đang cúi đầu ngắm hoa thì Tiết Trường Du đã thấy được nàng.

Tiết Trường Du nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì trong lòng lập tức vui lên, cảm thấy những hoa cỏ xinh đẹp ở bên cạnh Tô Hoài Cẩn đều sẽ bị lu mờ.

Tiết Trường Du vừa muốn đi qua đi làm bộ tình cờ gặp nhau, kết quả thế nhưng lại nhảy ra một "Trình Giảo Kim".

Có người nhanh chân đến trước.

"Tô cô nương."

Tô Hoài Cẩn nghe được có người gọi mình, quay đầu nhìn lại thế nhưng là Phương Thiên.

Phía sau Phương Thiên đi theo mấy nội giám, bao quanh đi tới bên này, thoạt nhìn rất phong độ, dù sao cũng là người tâm phúc của Hoàng Thượng.

Tô Hoài Cẩn nhìn thấy Phương Thiên, cười cười nói: "Hán công đại nhân."

Phương Thiên nói: "Tô cô nương một mình sao? Thật là trùng hợp, đang ngắm hoa ư?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Trong điện bị ngột ngạt, ra tới hít thở không khí thôi."

Phương Thiên cười nói: "Đúng rồi, Tô cô nương siêu trần thoát tục, chỉ sợ trong điện dung chi tục phấn, không ai có thể cùng Tô cô nương nói chuyện."

Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Phương Thiên: "Hán công đại nhân thật biết nói đùa."

Phương Thiên cúi đầu nhìn hoa tươi trong tầm tay, lại nói: "Nô tài chẳng qua nói một câu thật lòng, Tô cô nương không chỉ có khí chất thoát tục, dung nhan cũng đứng đầu mà nô tài chưa từng thấy bao giờ, khiến hoa tươi đều hổ thẹn không thôi."

Tô Hoài Cẩn không nhịn được cười một tiếng, nhìn trái nhìn phải thì mọi người đều cung kính cúi đầu không lên tiếng, tựa như không có lỗ tai vậy.

Tô Hoài Cẩn nhỏ giọng: "Hán công đại nhân, chẳng lẽ là đang lấy lòng Hoài Cẩn?"

Phương Thiên cười, cũng cố ý đè giọng mình lại: "Tô cô nương, băng tuyết thông minh."

Tiết Trường Du nào biết chính mình còn chưa qua đó thế nhưng đã có người qua đó cùng Tô Hoài Cẩn "thật trùng hợp"!

Thế nhưng còn làm bộ là dáng vẻ "trùng hợp", một khuôn mặt dày, trợn tròn mắt nói dối.

Gân xanh trên mặt Tiết Trường Du nổi lên, hắn nào nghĩ tới hắn cảm thấy Phương Thiên mặt dày tình cờ gặp, thật ra chính hắn cũng giống vậy?

Tiết Trường Du tai thính mắt tinh, thấy rõ, nghe thấy càng rành mạch. Ngay cả khi hai người kia đè giọng nói chuyện, hắn cũng có thể nghe thấy rành mạch.

Trong lòng Tiết Trường Du lập tức ghen tị, khá lắm, nguy cơ từ thanh mai trúc mã thật vất vả mới giải trừ, hiện giờ lại tới một nguy cơ miệng lưỡi trơn tru......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play