Tô Chính thấy ngự liễn dừng lại đã vội vàng mang theo mọi người dập đầu nghênh giá.
Tứ hoàng tử Tiết Trường Du từ trên lưng ngựa xoay người bước xuống, tự mình đi qua kéo màn ngự liễn lên, nói với giọng cung kính: "Phụ hoàng, tới rồi."
Lúc này Hoàng Thượng mới từ ngự liễn chậm rãi bước ra, nhìn nhìn mọi người rồi cười tủm tỉm, tâm tình rất tốt: "Đều không cần giữ lễ, miễn lễ."
Lúc này nhóm người Tô Chính mới dập đầu tạ ơn, từ trên mặt đất đứng lên, một đám cúi đầu không dám lỗ mãng.
Hoàng Thượng chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm đi tới: "Đừng đứng, đều đi vào thôi."
Tô Chính nhanh chóng nhường Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng đi vào trước, đoàn người lúc này mới đi vào trong, chuẩn bị đi đến chính sảnh.
Tô Hoài Cẩn theo ở phía sau nhưng vẫn cảm giác được tầm mắt nóng bỏng như cũ không hề biến mất, giống như thứ gì đó vẫn luôn đâm vào thịt mình không thể lấy ra.
Tô Hoài Cẩn cúi đầu, ngước mắt lên nhìn thoáng qua, quả nhiên là Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du vẫn luôn đi phía trước, Hoàng Thượng đi tuốt đàng trước sau đó chính là Tô Chính cùng Tiết Trường Du nhưng Tiết Trường Du cố ý lùi lại phía sau hai bước, lặng lẽ cùng Tô Hoài Cẩn sóng vai.
Còn Tô Cẩm Nhi tất nhiên cũng ở bên trong đội ngũ nghênh giá, nhìn thấy Tiết Trường Du với Tô Hoài Cẩn di chuyển cùng nhau, ả ta lập tức nghiến răng nghiến lợi. Trước đó vài ngày ả ta bị Tô phu nhân túm rớt tóc, đỉnh đầu trọc một mảng, bởi vậy trên đầu còn mang một đóa hoa không lớn không nhỏ.
Nhưng trang sức tựa như cũng che không được cái đầu hói kia, lại thêm một bông hoa lớn trông có chút kỳ quái, bởi vậy, Tô Cẩm Nhi cũng không dám đi phía trước quây quần.
Tiết Trường Du tựa như không hề nhìn thấy Tô Cẩm Nhi mà tiến đến bên cạnh Tô Hoài Cẩn, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Thân thể của nàng không sao chứ? Sau khi về kinh có phát ban không?"
Cơ thể của Tô Hoài Cẩn dễ dàng phát ban, thật ra chính là dị ứng. Xuân thu đổi mùa, không hợp với khí hậu, hoặc là xa nhà đổi hoàn cảnh đều sẽ thỉnh thoảng phát ban.
Tô Hoài Cẩn nghe Tiết Trường Du nói như vậy thì cung kính nhỏ giọng trả lời: "Tạ vương gia quan tâm, cũng không có phát ban."
Tiết Trường Du cười cười, tựa như nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Sau khi Tiết Trường Du cười thì lại nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Cẩn, nhìn chằm chằm đến nỗi cả người Tô Hoài Cẩn dựng đứng đành phải chạy nhanh hai bước, đuổi kịp phía trước.
Mọi người vào chính sảnh, Hoàng Thượng ngồi xuống, còn những người khác đều đứng hầu hạ.
Hoàng Thượng trước tiên nói vài câu khách sáo, ngay sau đó vẫy tay với Phương Thiên đang hầu hạ bên cạnh, Phương Thiên gật đầu, cung kính thưa: "Dạ, Hoàng Thượng."
Hắn nói xong mới mang một danh mục ra, mở ra tuyên đọc cực kỳ cung kính.
Danh sách lần này là Hoàng Thượng muốn thưởng, phần lớn là một ít dược liệu quý báu, tơ lụa, còn có kim thoa trâm ngọc linh tinh, đều là những thứ của con gái.
Sau khi Hoàng Thượng nghe Phương Thiên tuyên đọc thì cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Trẫm nghe nói Tô nha đầu trước đó bị trọng thương, hiện giờ, đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng quỳ xuống chuẩn bị cung kính đáp lời, lại bị Hoàng Thượng ngăn cản, Hoàng Thượng xua tay: "Đừng quỳ đừng quỳ, con lại đây, đến trước mặt trẫm."
Tô Hoài Cẩn vội vàng bước về phía trước nhưng cũng không dám đến gần quá, lại phải quỳ xuống đáp lễ, Hoàng Thượng cười xua tay: "Nhìn nha đầu này, xa lạ thế."
Ông nói xong mới nói với Phương Thiên: "Ban ngồi."
Rất nhanh đã có nội giám chuyển ghế dựa đến, Hoàng Thượng nói: "Đặt ở đây, trước mặt trẫm."
Ở đây mọi người đều bị kinh ngạc, Hoàng Thượng để ghế dựa ở trước mặt ông cách đó không xa, tuy rằng không phải là bậc trên nhưng địa vị cũng quá mức hậu đãi.
Huống chi mọi người bên trong đây, đương triều nhất phẩm Thừa tướng còn đứng, đương triều Yến Vương, Tứ hoàng tử của Hoàng Thượng cũng đứng, mà Tô Hoài Cẩn là một vãn bối, vẫn là con gái thế nhưng được Hoàng Thượng ban ngồi, quả thực là độc nhất vinh hạnh.
Tiết Trường Du nhìn qua đấy không khỏi cười một chút, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn nhận vinh hạnh, Tiết Trường Du còn vui hơn chính mình được khen ngợi, thiếu chút nữa cười ngây ngô rồi.
Tô Hoài Cẩn làm sao dám ngồi, vội vàng từ chối: "Hoài Cẩn là vãn bối, ở đây trưởng bối còn chưa ngồi, bởi vậy Hoài Cẩn không dám lỗ mãng."
Hoàng Thượng cười "ha ha": "Đúng rồi, vẫn là nha đầu suy nghĩ chu đáo, đều ngồi đi!"
Tô Chính vội vàng tạ ơn rồi ngồi xuống, Tiết Trường Du cũng cảm tạ ngồi đối diện Tô Chính. Người không có quan tước còn lại đều là hạ nhân hoặc là dưỡng nữ Tô Cẩm Nhi, bởi vậy đều không thể ngồi xuống, tất cả đều đứng ở một bên hầu hạ.
Hôm nay Hoàng Thượng rất kiên nhẫn, hơn nữa cực kỳ hiền hòa, cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Lúc này, nha đầu chịu ngồi chưa?"
Nàng nói xong mới từ từ ngồi xuống, cực kỳ cung kính.
Tô Cẩm Nhi đứng phía sau càng xem càng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám nói lời nào.
Hoàng Thượng nói với Tô Hoài Cẩn: "Trẫm trước đó đã nghe lão tứ nói con bị trọng thương, người nước Thương Dương, hừ, lá gan cũng quá lớn, bút thù này trẫm ghi nhớ kỹ dùm con, một ngày nào đó phải giúp con đòi lại."
Tô Chính quả thực thụ sủng nhược kinh, Tô Hoài Cẩn cười nói: "Tạ Hoàng Thượng, Hoài Cẩn vì Hoàng Thượng phân ưu, hơn nữa đều không đáng giá cái gì."
Hoàng Thượng nghe thấy lại cười to " haha", nói với Tô Chính: "Tô Chính à, nha đầu này của khanh cũng thật tốt."
Hoàng Thượng xua tay: "Đừng quỳ, trẫm hôm nay chính là đến thăm Tô nha đầu, nghe nói con bé vì chuyện nước Thương Dương mà bị trọng thương, trong lòng trẫm sao mà tốt được?"
Thật ra Hoàng Thượng lại đây còn có một nguyên do khác đó chính là chuyện ngọc thô, hai ngày trước Tô Hoài Cẩn tiến lên hiến ngọc thô, long nhan của Hoàng Thượng cực kỳ vui mừng, cảm giác bản thân mình thưởng quá mức đơn sơ, không tự mình lại đây một chuyến thì thật sự băn khoăn.
Bởi vậy mới có vinh hạnh đặc biệt như hôm nay.
Hoàng Thượng cùng Tô Hoài Cẩn nói chuyện phiếm, Tô Hoài Cẩn dù sao cũng là người trải sự đời, đã vinh nhục không kinh ngạc, cách nói năng cũng cực kỳ khéo léo, tất nhiên dỗ dành Hoàng Thượng xoay quanh vẫn luôn cười không ngừng nghỉ.
Hoàng Thượng hàn huyên một hồi, uống lên một ly trà nhỏ, đột nhiên nói: "Trẫm suýt nữa đã quên, trong nhà Tô Chính khanh không phải có hai nha đầu sao, một người khác đâu?"
Tô Cẩm Nhi nghe đến đó nhưng xem như thời điểm mình bộc lộ tài năng, vội vàng đi ra, sửa sang lại một chút tóc mai váy áo của bản thân, đạp gót sen thướt tha phe phẩy vòng eo nhỏ dương liễu chậm rãi đi ra, mềm mại quỳ gối: "Cẩm Nhi bái kiến Hoàng Thượng."
Hoàng Thượng cúi đầu nhìn, đầu tiên không thấy được gương mặt của Tô Cẩm Nhi mà là thấy được......
Đóa hoa lớn kia trên đầu Tô Cẩm Nhi.
Bởi vì trang sức bình thường không che được hói đầu nên Tô Cẩm Nhi đành phải lệnh người tìm một đóa hoa tươi tới, hiện giờ thời tiết đầu mùa đông, trong kinh thành cực kỳ lạnh và khô ráo, có thể tìm một đóa hoa tươi như vậy cũng đúng là không dễ gì.
Nhưng cũng bởi vì đang là mùa đông nên rất khô và lạnh, hoa đội trên đầu một lúc sau lại héo, cuống bên cạnh cũng héo, phối hợp cùng với giọng điệu mềm như bông kia của Tô Cẩm Nhi, Hoàng Thượng nghe thấy không khỏi rùng mình.
Hoàng Thượng nheo mắt, cười gượng một tiếng: "Đây là dưỡng nữ của Tô Chính khanh à?"
Tô Chính vội vàng nói: "Đúng ạ."
Tô Chính sợ người khác nói chính mình khắt khe dưỡng nữ, bởi vậy nhanh chóng giới thiệu Tô Cẩm Nhi các thứ với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nghe thấy cũng chẳng hứng thú, cười một tiếng: "Trẫm thoạt nhìn, quả nhiên vẫn là đại nha đầu khéo léo hơn một ít."
Tô Cẩm Nhi nghe xong, trong lòng như thể bị ai đó xoắn ruột, nội tạng sắp bị lệch ra, trong lòng tuy tàn nhẫn nhưng khó có thể diễn tả được.
"Đinh ——"
Cùng lúc đó, hệ thống của Tô Hoài Cẩn lại có hiệu lực.
【 hệ thống: Dáng vẻ cấp hai, có hiệu lực 】
Hoàng Thượng cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Trẫm thấy đại nha đầu vô cùng tốt, biết lạnh biết nóng, lại biết nguyên tắc hiểu đại nghĩa, nữ tử bình thường không thể theo kịp!"
Hoàng Thượng lại nói: "Theo như trẫm thấy, con gái của trẫm đều kém hơn con."
Lời Hoàng Thượng nói ra có thể nói là gây sóng gió ngàn thu, không chỉ là toàn bộ nhà họ Tô mà ngay cả toàn bộ kinh thành, trong một đêm, tất cả đều biết được Hoàng Thượng khen thưởng câu này.
Hoàng Thượng chính miệng nói công chúa đều kém hơn Tô Hoài Cẩn.
Khoảng thời gian trước, chuyện Tô Hoài Cẩn từ hôn vẫn là đề tài trà dư tửu hậu trong kinh thành, mà hiện giờ, còn có ai dám đàm luận Tô Hoài Cẩn một chữ chứ?
Tô Hoài Cẩn lập tức thành người tâm phúc của Hoàng Thượng, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du liên tiếp bị lui hôn cũng không dám nói cái gì, gặp mặt còn phải cung cung kính kính giả cười một tiếng.
Thật ra Tiết Trường Du không phải giả cười?
Kia rõ ràng là...... cười ngây ngô.
Từ sau khi Hoàng Thượng tự mình tới thăm Tô Hoài Cẩn, quý thái thái, quý tiểu thư tới cửa lấy lòng Tô Hoài Cẩn từng đợt từng đợt, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu người tới nhà để bắt kịp tiệc trà.
Trước kia tránh còn không kịp, hiện tại khách đến đầy nhà thì Tô Hoài Cẩn bị phiền đau đầu đến khó chịu.
Tô Hoài Cẩn vừa mới nhẫn nại tiễn đi cái gì mà đề đốc phu nhân, hầu thiên kim tiểu thư, trở về nhà đã phân phó Lục Y hôm nay không gặp khách, đã mệt mỏi nên lúc này mới đổ một ly trà chậm rãi uống.
Lúc này, Lục Y đột nhiên lại từ bên ngoài chạy vào, nói: "Tiểu thư!"
Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa bị sặc nước trà, bất đắc dĩ nói: "Lại như thế nào?"
Lục Y cười nói: "Tiểu thư, người yên tâm, không có khách, mới vừa có người tặng lễ tới, nghe nói tiểu thư mệt mỏi nên cũng chu đáo không tiến vào, trực tiếp đưa đồ cho Lục Y, để Lục Y cho tiểu thư nhìn qua."
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Lại là ai gia tiểu thư phu nhân nhà ai?"
Lục Y cười một tiếng: "Đều không phải, đều sai rồi! Là Vương gia nha!"
Tô Hoài Cẩn nghe xong thì sửng sốt, thì ra là Tứ hoàng tử TiếtTrường Du lại tới nữa hả?
Lục Y đặt đồ lên bàn trà, Tô Hoài Cẩn nhìn kỹ, người khác tặng lễ đều là núi vàng núi bạc, ngọc thạch san hô, Tiết Trường Du đưa tới là một cái......
Hộp thức ăn?
Lục Y đặt hộp thức ăn xuống, xốc cái nắp lên mới nói: "Tiểu thư, người mau nhìn xem, cách hộp thức ăn mà Lục Y đều ngửi được mùi hương này!"
Nắp hộp thức ăn vừa mở ra quả nhiên một hương thơm ngọt ngào ập vào trước mặt, thì ra bên trong là điểm tâm.
Lục Y cười nói: "Vương gia nói là tự ngài ấy làm, không biết hợp khẩu vị của tiểu thư hay không, nếu có cái gì không hợp thì đến lúc đó nói cho ngài ấy, lần sau ngài ấy làm cái khác!"
Tô Hoài Cẩn nhìn hộp thức ăn kia, bên trong đặt điểm tâm gọn gàng, các loại đa dạng, các loại khẩu vị, đầy đủ mọi thứ, thậm chí tạo thành dáng vẻ động vật nhỏ rất sống động, lại cực kỳ đáng yêu.
Tô Hoài Cẩn không biết Vương gia khi nào lại đam mê xuống bếp?
Hơn nữa Tiết Trường Du làm một hộp đồ ăn điểm tâm này, trùng hợp...... Đều là món Tô Hoài Cẩn ưa thích.
Tô Hoài Cẩn như suy tư gì đó mà nhìn những món điểm tâm kia, thật ra nàng đâu biết rằng, trên đời này nào có nhiều trùng hợp như vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT