"... Nói ngắn gọn thì hứng thú chính là nền tảng của tất cả mọi thứ.” Diệp Tuyền đúc kết lại: "Cô cảm thấy phong thủy thú vị nên muốn học, lý do này tôi chấp nhận do đó tôi có thể dạy cô.”
Dễ dàng như vậy sao?
Tiêu Vũ Khải cau mày, anh vẫn cảm thấy Diệp Tuyền là một người tâm tư kín đáo. Nói cho cùng thì anh ta cũng cảm thấy mấy thứ truyền thống như phong thủy sẽ không dễ gì dạy cho người ta mới đúng.
"Dĩ nhiên là tôi đồng ý dạy cho cô, nhưng cô học được hay không thì phải dựa vào chính mình.”
Sau đó Diệp Tuyền lại chuyển sang nhắc nhở: "Người ta nói sư phụ chỉ là người dẫn dắt ta đi những bước đầu tiên còn việc tu hành là do tự mỗi người. Phong thuỷ cũng tương đối chú trọng thiên phú. Nếu thật sự không có thiên phú, học không thành thì đừng trách tôi."
"... Tôi chỉ muốn học phong thủy chứ chưa từng nói là muốn bái anh làm thầy." Trọng điểm mà Tiêu Mai chú ý hơi lạ.
Diệp Tuyền sa sầm mặt, tức giận nói: "Cô muốn bái sư chưa chắc gì tôi đã chịu nhận. Cô cho rằng một thầy phong thủy sẽ tùy tiện nhận đồ đệ sao? Cô ấy, cho dù có thiên phú thì cũng phải xong ba năm học việc rồi mới bàn tới chuyện khác.”
"Học việc á." Tiêu Mai chớp chớp mắt: "Cũng được... Như vậy là quá tốt rồi.”
"Trước tiên cô phải chịu đựng được ba tháng đã." Diệp Tuyền hờ hững: "Tôi sợ cô ngay cả mười ngày cũng chẳng kiên trì nổi nữa là."
"Làm gì có..." Tiêu Mai tự tin nói: "Chuyện nhỏ như con thỏ, có thử thách nhiều hơn nữa tôi cũng chẳng sợ. Tôi còn đang lo anh sợ tôi thông minh lanh lợi nên cố ý giấu nghề không chịu dạy cho tôi bản lĩnh thật sự thì có.”
"Cô nghĩ nhiều quá rồi đó."
Diệp Tuyền lắc đầu, anh nhìn Tiêu Vũ Khải nói: "Thời nay không giống như thời xưa nữa rồi, trong một xã hội mà thông tin phát triển như hiện nay thì học phong thuỷ đã không còn là việc khó khăn gì nữa. Chỉ cần có lòng thì lúc nào cũng có thể lên mạng, tra ra một vài cuốn sách quý."
"Thật sự có thiên phú, thì chỉ cần đọc sách rồi đi thực tế vài lần cũng có thể thành tài.” Diệp Tuyền cười nói: "Tác dụng của sư phụ nhiều lắm là chỉ dẫn dựa trên kinh nghiệm của mình để đồ đệ miễn phải đi đường vòng mà thôi.”
Tâm tư Tiêu Vũ Khải khẽ dao động, anh ta mơ hồ cảm thấy những lời đó là Diệp Tuyền nói cho mình nghe. Ý tứ trong đó đơn giản là muốn nói cho anh ta biết, thầy phong thủy không bảo thủ như người ta nghĩ, từ trước đến nay cửa luôn rộng mở.
Có người thật tình muốn học thì thầy phong thủy sẽ chịu dạy. Đương nhiên, nhập môn học việc thì được còn muốn nhập thất làm đồ đệ thì phải thông qua thử thách, đó chính là quy củ…
Trong đầu Tiêu Vũ Khải lại xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng không tiếp tục khuyên can nữa. Có lẽ anh ta cũng cho rằng Tiêu Mai chỉ là nhất thời hứng thú, nói không chừng vài ngày nữa là hết nên không cần phải tiếp tục ngăn cản.
"Cứ quyết định vậy đi." Tiêu Mai cười hì hì nói: "Ngày mai mấy giờ học?"
"Tùy cô." Diệp Tuyền thản nhiên nói: "Phải nói trước chuyện này, cô đã đến đây thì không thể cư xử như cô chủ nữa, thay vào đó việc vặt trong cửa hàng cô cũng phải làm. Những chuyện như dọn dẹp vệ sinh, lau dọn bàn ghế, cũng không thể lười biếng."
"Hùm." Tiêu Mai chun mũi nhỏ, nói: "Anh xem thường tôi sao... Tôi ở trong ký túc xá trường vẫn thường làm những chuyện này đấy chứ không hề giống như anh nghĩ là được nuông chiều từ bé đâu..."
"Mong là vậy." Diệp Tuyền cười, vỗ bả vai Trương Đại nói: "Đã tìm được người hỗ trợ anh rồi, sau này anh có thể rảnh tay hơn."
"Ha ha..." Trương Đại cười gượng, anh không những không cảm thấy thoải mái mà còn có dự cảm là phiền phức sắp kéo đến nơi rồi.
Ai biết được rốt cuộc tính cách của một cô chủ xinh như hoa như ngọc sẽ thế nào chứ. Cho dù hòa nhã, hiền lành đi nữa thì anh ta có thể trơ mắt nhìn người ta làm việc còn mình thì chẳng động chân động tay sao?
Có điều đây cũng chính là cơ hội.
Hai mắt Trương Đại lóe lên, anh ta đi theo Diệp Chiến đã mấy năm nên cũng hiểu khá rõ về về việc hành nghề phong thủy. Có một điều mà ai cũng hiểu đó là một thầy phong thủy muốn ra ngoài kiếm sống thì ngoại trừ tự mình có bản lĩnh, điều quan trọng nhất chính là phải có người giúp đỡ.
Sau lưng ba thầy phong thủy nổi tiếng nhất Hàng Châu đều có những đại gia hàng đầu tin tưởng, sùng bái và chống lưng nên mới mang đến cho ba người ấy uy thế như vậy.
Mặc dù Trương Đại không cảm thấy Diệp Tuyền sẽ đạt được thành tựu như thế nhưng anh cũng muốn Diệp Tuyền có thể vực dậy Nhất Diệp Cư. Với tình hình hiện nay thì việc kết giao với một người giàu có chính là đường tắt.
Cho nên anh ta cho rằng việc Diệp Tuyền nhận Tiêu Mai vào học việc chính là một nước đi tuyệt vời.
Trong lúc Trương Đại đang cảm thán, Tiêu Vũ Khải liền lên tiếng, cách nói chuyện của anh ta đã thêm vài phần khách sáo: "Anh Diệp, sau này Mai nhờ anh quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Nếu nó nghịch ngợm gây chuyện thì xin anh bỏ quá cho.”
Không ai hiểu em gái bằng anh trai, thật ra Tiêu Vũ Khải hiểu rất rõ và cũng biết tâm tính của em gái mình không hề hồn nhiên như vẻ bề ngoài. Có lẽ nên nói rằng đằng sau sự hồn nhiên ấy còn một vẻ mặt khác.
"Hừm, làm gì có chuyện đó chứ." Tiêu Mai tức giận phản bác: "Anh đến trường hỏi thăm thầy cô giáo và bạn học mà xem, có người nào không nói em dịu dàng, hiểu chuyện, lại còn thông minh xinh đẹp..."
Tiêu Vũ Khải thản nhiên lườm cô một cái nhưng cũng chẳng “vạch trần” cô, thay vào đó rất giữ thể diện cho cô mà chuyển sang chủ đề khác: "Anh Diệp, hôm nay tôi đến chủ yếu là để thực hiện lời hứa.”
"Thật sao." Diệp Tuyền phấn khởi: "Vậy khi nào thì chúng ta đến chào hỏi đại sư Thạch Tâm?"
Với anh mà nói đây mới là chuyện chính còn những chuyện khác chỉ là bên lề.
Tiêu Vũ Khải đứng dậy, mời: "Anh Diệp, bây giờ chúng ta đi luôn thế nào?"
"Cầu còn không được ấy chứ." Diệp Tuyền vui vẻ gật đầu.
Không chỉ cô mà cả Trương Đại cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.
Được, cùng đi.
Dù sao thì chiếc xe sang trọng của Tiêu Vũ Khải cũng đủ lớn, chở theo vài người vẫn dư sức.
Cả bọn lập tức đóng cửa hàng rồi leo lên xe.
Không lâu sau thì mọi người cũng lên đến chùa Thiên Trúc. Có điều xe không đậu ở cổng chính mà đậu ở một nơi gần chùa, xe chậm rãi chạy vào một con hẻm nhỏ, sau khi rẽ tới rẽ lui thì xe cũng chầm chậm ngừng lại.
Chỉ thấy xung quanh nơi này toàn là những cây cổ thụ cao chọc trời xanh um, tươi tốt, bóng cây um tùm như thể che kín cả bầu trời, chỉ sót lại vài khoảng hở giữa kẽ lá là le lói chút ánh nắng mặt trời.
Có điều Diệp Tuyền tinh mắt nên chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy một căn nhà bằng trúc tinh xảo dưới bóng râm.
"Chúng ta đi thôi."
Tiêu Vũ Khải vẫy mọi người đi về phía căn nhà.
Chỉ đi được vài bước, căn nhà tuyệt đẹp đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Đó là một căn gác rất khác biệt, toàn bộ căn nhà được làm từ những cây trúc, có vẻ gì đó giống với nhà sàn của Tương Tây, dùng gỗ làm móng rồi lại dùng những tấm ván gỗ lót sàn lơ lửng giữa không trung, lấy thân trúc làm vách, lấy cỏ tranh làm mái.
Đó là kiến trúc kiểu cổ và cũng hết sức nguyên thủy, đơn giản.
Trước cửa của căn gác còn có cả bậc thang sáu cấp. Đi đến đó, Tiêu Vũ Khải liền xoay người nói: "Anh Diệp, đại sư Thạch Tâm đang ở bên trong, anh tự mình vào đi."
"Uhm..."
Diệp Tuyền nhướng mày nhưng cũng không hỏi Tiêu Vũ Khải làm gì mà không đi vào cùng mình, anh lặng lẽ ổn định hơi thở rồi bước từng bước lên bậc thang, sau đó vén tấm rèm cửa khép hờ để đi vào căn gác.
Cửa sổ của căn gác được mở toang, hơn nữa trên mái nhà còn có giếng trời cho nên lấy được rất nhiều ánh mặt trời khiến không gian cũng sáng sủa theo. Diệp Tuyền vừa vào đã thấy một hòa thượng có tuổi gầy gò mặc một bộ quần áo màu xám tro, đang nhắm mắt ngồi thiền.
Trên mặt lão hòa thượng có rất nhiều nếp nhăn, chân mày hơi dài, những sợi lông mày thưa thớt đã ngả màu hoa râm.
Ông đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, thân thể hơi cúi, cả người thoạt trông thì giống như một khúc cây mục, phảng phất như chẳng còn sự sống, dáng vẻ già nua, trĩu nặng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT