"Tại sao muốn học phong thủy?"

Câu hỏi này làm Tiêu Mai ngẩn ra, cô đang định mở miệng trả lời.

Thì lúc này, Diệp Tuyền lại nhanh chóng ngắt lời cô: "Cô đừng vội, hãy suy nghĩ cho kỹ. Vấn đề này rất quan trọng, nó quyết định việc tôi có nên dạy cô phong thủy hay không?"

"Tôi..." Tiêu Mai định nói lại thôi, nghiêm túc suy nghĩ.

Cùng lúc đó, Trương Đại đang từ ngoài đi vào thì thấy một bàn đồ ăn sáng thịnh doạn thì ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Cái này… là ai mua vậy?"

"Là người đứng trước mặt anh đây này, có người mời khách, mau ngồi xuống ăn đi nào." Diệp Tuyền cười bắt chuyện.

"Chào cô Tiêu." Trương Đại đã sớm để ý thấy Tiêu Mai nên anh ta cũng chào hỏi một câu, sau khi ngồi xuống, anh ta hỏi nhỏ Diệp Tuyền bên cạnh: "Chuyện này là sao?"

"Không biết." Diệp Tuyền trả lời qua loa: "Anh đừng quản nhiều, mau ăn đi."

"Ờ."

Trương Đại nhún vai, rồi cũng học theo Diệp Tuyền, cầm đũa lên gắp lia lịa. Bữa sáng thơm phức, ngon lành như vậy hoàn toàn khiến họ không thể dừng đũa. Hai người ăn rất nhiệt tình, chìm đắm vào đó.

"No rồi, ăn nữa sẽ vỡ bụng mất."

Mãi một lúc sau, Diệp Tuyền mới buông đũa, thở ra một hơi đầy thỏa mãn, sau đó rút khăn tay lau miệng rồi mới hỏi: "Thế nào, cô đã có câu trả lời chưa?"

"Câu hỏi gì?" Trương Đại khó hiểu ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn đang ngậm sợi mì dài thòng.

"... Để tôi nghĩ thêm chút nữa đã." Tiêu Mai rất chi là xoắn xuýt.

Diệp Tuyền không hề để bụng, anh cười nói: "Không sao cả... Cô cứ tiếp tục suy nghĩ đi. Đúng rồi, khi nào thì cô đưa chúng tôi đến chào hỏi đại sư Thạch Tâm vậy?"

“Đó không phải là chuyện của tôi." Tiêu Mai mất kiên nhẫn xua tay: "Đó là chuyện của anh trai tôi, khi nào về anh ấy sẽ đến tìm anh."

"Két!"

Đột nhiên, bên ngoài cửa hàng có tiếng xe đỗ lại.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tiêu Vũ Khải bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, anh ta mặc bộ vest chỉnh tề, đi đôi giày da bóng lộn, toàn thân từ trên xuống dưới đều được chăm chút kỹ càng, rất phong độ.

Cũng may đây chỉ là con ngõ nhỏ, bên cạnh cũng chẳng có cô thiếu nữ nào nếu không nhất định sẽ phải điếc tai thì tiếng thét của các cô gái đó.

Tiêu Vũ Khải liếc mắt nhìn quanh thì thấy Tiêu Mai đang ở trong cửa hàng, anh ta khẽ cau mày. Bởi lẽ anh ta vốn cho rằng Tiêu Mai muốn học phong thuỷ chỉ là nổi hứng nhất thời, qua hôm sau sẽ quên. Nhưng thật không ngờ cô đã tìm đến tận đây.

Cũng không biết, Diệp Tuyền đã từ chối hay chưa.

Anh ta vừa suy nghĩ trong đầu vừa rảo bước, từ tốn đi vào cửa hàng.

"Anh Diệp, tôi đến theo lời hẹn rồi đây." Tiêu Vũ Khải chào hỏi trước, tỏ rõ mục đích đến đây của mình, sau đó liếc sang bên cạnh, khẽ thốt lên: "Mai, sao em lại ở đây?"

"Anh đến được còn em thì không sao?" Tiêu Mai làm mặt xấu, le lưỡi nói: "Anh có việc thì em cũng có công chuyện chứ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông."

"Đừng quậy nữa, chuyện của anh là chuyện đàng hoàng."

Tiêu Vũ Khải bất đắc dĩ nói: "Em đừng quấy rầy anh Diệp nữa, như vậy sẽ làm mất thời gian của anh ấy."

"Quấy rầy, làm mất thời gian gì chứ.”

Tiêu Mai không phục quay sang tròn xoe hai mắt hỏi: "Anh nói xem tôi có quấy rầy anh không?"

"Không có chuyện đó."

Diệp Tuyền cười, thật thà nói: "Quấy rầy mà như vậy thì tôi ước gì cô quấy rầy thêm vài lần nữa, rất hoan nghênh cô đến quấy rầy."

"Đừng có mơ."

Tiêu Mai ngoảnh đầu, mái tóc cột đuôi ngựa vung vẩy theo, trông rất trẻ trung nhí nhảnh. Sau đó cô lại quay sang, phồng má lên: "Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu dạy tôi xem phong thủy?"

"Ơ?"

Trương Đại đứng bên cạnh, vừa nghe thấy lời này liền sững sờ. Anh giật mình thốt lên: "Sao cơ, cô ấy muốn học phong thủy?"

"Đúng vậy."

Diệp Tuyền gật đầu rồi cười nói: "Có lẽ đại tiểu thư tâm huyết dâng trào, đột nhiên nảy ra suy nghĩ ấy, nhiệt huyết nhất thời nên trong lúc xúc động đã đưa quyết định như vậy.”

"À... Thì ra là thế."

Trương Đại chợt hiểu ra, nhưng chỉ trong phút chốc liền cảm thấy bên cạnh xuất hiện một luồng sát khí, bầu không khí hình như cũng lạnh đi mấy phần. Anh ta liền lanh lẹ cúi đầu, tiếp tục ăn mì. Cho dù là sự thực thì cũng không thể nói ra được. Nói thẳng thừng như vậy là quá đắc tội với người ta.

Thôi thì nhịn cho nó lành vậy...

Trương Đại đang mặc niệm cho Diệp Tuyền, sẵn tiện ăn hết sạch tô mì. Vì anh ta sợ rằng, sau này sẽ không còn được ăn đồ ngon như hôm nay nữa.

"... Nói bậy, tôi không phải là nổi hứng nhất thời."

Tiêu Mai phồng mang trợn má, như muốn hù người ta sợ chết khiếp. Nhưng vấn đề ở đây là cô phồng má, trợn mắt, lúc tức giận trông chẳng khác nào một chú cá nóc, chỉ thấy đáng yêu.

"Tôi thật sự muốn học mà." Tiêu Mai khẳng định chắc như đinh đóng cột, cô còn chắp hai tay đưa lên trán, cố ý làm ra vẻ dễ thương nói: "Tôi sẽ học bằng cả trái tim mà, anh hãy dạy cho tôi đi, có được không?”

"Khụ khụ khụ."

Diệp Tuyền ngược lại chẳng nói gì còn Tiêu Vũ Khải thì chẳng thể tiếp tục nhìn cảnh này, nghiêm nghị cất lời: "Mai, em không được làm khó người ta, như vậy là gây thêm phiền phức cho anh Diệp."

"Không có phiền toái gì cả."

Diệp Tuyền xua tay, mỉm cười nói: "Vẫn là câu hỏi vừa nãy, tôi chỉ muốn biết, tại sao cô muốn học phong thủy?"

"Bởi vì... Thú vị."

Tiêu Mai ánh mắt sáng ngời nhưng không dám nhìn thẳng Diệp Tuyền. Hiển nhiên cô cũng hiểu, đáp án này nhất định là sẽ không thể làm hài lòng Diệp Tuyền. Tuy nhiên cô lại không muốn nói dối nên dứt khoát thành thật với lòng, nói thẳng ra.

"Chẳng qua chỉ là cảm thấy thú vị sao?" Biểu cảm của Diệp Tuyền có hơi kỳ lạ.

"Đúng vậy, phong thuỷ rất thú vị."

Tiêu Mai đâm lao thì phải theo lao nên ngây ngô nói: "Đặc biệt là chu sa mà anh vung ra hôm qua, tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu làm thế nào anh có thể vung đều như vậy, trông chẳng khác nào một bức họa..."

"Mai, được rồi, đừng nói bậy nói bạ nữa." Tiêu Vũ Khải kiên quyết ngắt lời, anh liếc nhìn Diệp Tuyền bằng ánh mắt nghi ngại, anh cũng lo rằng liệu Diệp Tuyền có cảm thấy mình đang bị người ta chế giễu nên sẽ trở mặt không.

"Em không hề nói bậy." Tiêu Mai cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Đúng là thú vị mà."

"Cô thật sự cảm thấy như vậy sao?" Diệp Tuyền hỏi một cách từ tốn, trên mặt không có một chút biểu cảm nào.

Trương Đại cảm thấy bầu không khí khác thường, liền nhanh nhạy lẳng lặng dọn dẹp chén dĩa trên bàn và nhân cơ hội đó tránh sang một bên.

Tiêu Vũ Khải cau mày nhưng vẫn nói đỡ cho Tiêu Mai theo bản năng: "Anh Diệp, ngại quá. Con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nếu lỡ lời chỗ nào thì xin anh lượng thứ cho..."

Diệp Tuyền không hề để ý, anh chỉ nhìn Tiêu Mai, hỏi lần nữa: "Đáp án của cô chính là như vậy sao?"

"... Uhm!"

Tiêu Mai trầm mặc trong chốc lát sau đó gật đầu thật mạnh mặc cho Tiêu Vũ Khải đang ra hiệu bằng mắt cho cô. Từ đáy long, cô không hề thấy mình sai, cô muốn học phong thuỷ, chính vì cảm thấy phong thủy thú vị, chẳng lẽ như vậy không được sao?

"Được!"

Diệp Tuyền đột ngột thay đổi thái độ, mặt anh giãn ra cười lớn nói: "Cô qua ải rồi đấy, đây chính là đáp án mà tôi mong muốn. Thế nhưng tôi vẫn chưa xác định được là cô chỉ hứng thú nhất thời hay sẽ hứng thú cả đời, cho nên cô còn phải qua một bài kiểm tra nữa... Trước tiên cứ học ba tháng đi, tôi muốn thử thách cô ba tháng rồi mới quyết định có chính thức dạy cô hay không.”

"Hả?"

Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Như vậy cũng được sao?

Có phải giống như trò đùa không?

Hay là anh ta có ý đồ gì đó chăng?

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tiêu Vũ Khải ngập tràn cảnh giác, sắc mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.

"Hai người có vẻ mặt thế nào vậy?"

Nhận ra điều đó nên Diệp Tuyền lập tức không vui: "Phải biết rằng, hứng thú chính là người thầy giỏi nhất. Hai người hoàn toàn không biết rằng, lý luận phong thuỷ khô khan và chán đến mức nào, nếu như không có hứng thú với phong thủy thì tự ép mình học chính là tự làm khổ mình."

"Chỉ khi có hứng thú chủ động đi học thì mới có thể tìm thấy niềm vui trong việc học..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play