Editor: ÓcCá

Ban đêm, bầu trời đen như mực.

Ánh sáng lờ mờ, anh xoay lưng lại với ánh sáng, mặt mày ẩn trong bóng tối, chỉ có một đôi mắt sáng rực như hai viên ngọc sáng.

Ôn Huyền đang cầm thuốc lá và cái bật lửa của anh trong tay.

Lục Kiêu nhìn đồ vật trong tay cô.

Hai người: "..."

Trong nháy mắt không khí bao phủ mùi vị vi diệu có phần nói không rõ ràng.

Im lặng còn hơn lên tiếng.

Lần nữa nói chuyện, Lục Kiêu trực tiếp đi lên trước một bước, lấy lại túi thuốc lá và cái bật lửa kia.

Ánh mắt liền nhìn về phía cửa lớn khu quản hạt bị đêm tối che kín, nhàn nhạt mở miệng: "Đây là thuốc lá Thái Hướng rẻ tiền, không thích hợp với cô."

Ôn Huyền: "..."

Cô nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt cứng cỏi của anh, dù đoán được cái gì, cô cũng không hỏi thêm.

Chỉ giữ lại tiếng vang mập mờ giữa bọn họ.

Khóe môi cô hơi cong lên, hiện ra nụ cười nhàn nhạt: "Lục đội, ngày mai tôi sẽ rời đi."

Cô đột nhiên lên tiếng.

Gió trong không khí tựa hồ ngưng lại.

Người đàn ông không có lập tức nói chuyện, chỉ đi tới bên cạnh ổ con chó săn nhỏ.

Bên ổ của con chó nhỏ có cái thau sắt, bên trong dính một chút đồ ăn.

Lục Kiêu đổ sữa dê trộn đồ ăn vào trong thau sắt cho nhãi con vừa ra đời không đến một tháng.

Thân hình cao lớn của anh ngồi quỳ một gối ở kia, khuấy đều hỗn hợp sền sệt trong thau sắt.

Dưới ánh trăng vắng lặng treo trên cao.

Phủ lên thân anh một lớp ánh sáng bạc.

Chó con nghe thấy tiếng động lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi từ trong ổ chó chui ra ngoài, vui mừng xoay chuyển chung quanh chân anh, còn cắn ống quần của anh.

Lục Kiêu gãi gãi sau cổ nó, rồi để nó đi ăn, lúc này mới đứng dậy, trầm giọng nói: "Cũng được, chỉ cần cô cảm thấy thân thể mình khôi phục không sai biệt lắm là có thể rời đi, xe của cô tôi cũng đã sửa xong, bất cứ lúc nào đều có thể xuất phát."

Anh lạnh nhạt nói, tựa như lời của cô không hề gây ra gợn sóng gì đến anh.

Giống như một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ, không gây ra tiếng vọng.

Ôn Huyền: "..."

Sau khi Lục Kiêu nói xong, quay người mở cửa vào nhà.

Chỉ còn lại một mình Ôn Huyền đứng dưới bầu trời đêm.

Không, chính xác mà nói bên người cô còn có con chó săn nhỏ kia.

Anh ta cứ như vậy... đi rồi?

Ôn Huyền chỉ cảm thấy chung quanh càng thêm lạnh lẽo.

Lúc này, con chó săn nhỏ khoẻ mạnh rắn chắc, thấy Lục đại đội đi, đột nhiên dùng chân ngắn nhảy nhót tới gần Ôn Huyền ——!

Móng vuốt nhỏ giẫm lên giày của cô, bộ dạng hung dữ non nớt sủa to với cô.

Ôn Huyền vốn thấy Lục Kiêu không có một chút phản ứng, trong lòng đã vô cùng bực bội, bây giờ chó con còn tới trêu chọc cô, lập tức đá nó một cái bay ra ngoài...!

Đi tới thau cơm bên cạnh ổ của nó, không thể nhịn được, duỗi chân ra hung dữ uy hiếp: "Vật nhỏ mày rất dữ dằn đúng không, có tin lão nương đá đổ thau cơm của mày hay không ——!"

Từ ngày đầu nhìn thấy vật nhỏ này đã không hợp với cô, nhìn nó cô liền nhớ lại chuyện ăn khoai lang, thấy thế nào đều cảm thấy nó giống như Lục Cẩu kia!

Vật nhỏ này cũng thế, vừa nhìn thấy cô liền nhào lên cắn xé, cũng không cân nhắc một chút bản thân có bao nhiêu cân lượng!

Oắt con nhìn cơm của mình bị uy hiếp, lập tức không dám đi qua, chỉ sủa gâu gâu, hung hăng sủa gâu gâu, sốt ruột đứng yên tại chỗ đảo quanh.

"Tao thấy mày cũng không dám cắn tao đâu, không cho mày nhớ lâu một chút thì mày không biết lão nương là ai ——"

Vô tình, nhị đại gia Ôn Huyền tàn bạo nói xong liền muốn đá ngã thau cơm nhỏ của nó, nhưng vừa mới nhấc chân, còn chưa đạp tới, đột nhiên ——

Kẹt kẹt ——

Cửa bị người đẩy ra lần nữa từ bên trong, một bóng người cao lớn lại đi ra.

Trong tay còn bưng một chén nước sạch.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play