Trát Tây hỏi: "Đội trưởng, lúc chiều có người dân Tạng tại khu vực Tây Nam Bộ phát hiện một con hươu thần trắng bị thương, đã đưa đi trị liệu ở chỗ bác sỹ thú y, nhưng tình huống không mấy khả quan, ngày mai có muốn bọn em ——"
Lời này vừa ra, không khí trên bàn ăn vốn đang náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Đều muốn nghe đội trưởng của bọn họ trả lời.
Lục Kiêu đưa mắt nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc cứng ngắc: "Nếu mọi người đã hỏi, vậy bỏ xuống những việc khác trong tay, tôi muốn nói với mọi người chính là chuyện này."
Nói đến đây, giọng điệu anh tạm ngừng:
"Con hươu thần trắng kia không có bị thương đơn giản như vậy, sơ bộ phán đoán chính là có nhóm người gây ra, chuyên môn săn bắt động vật quý hiếm được quốc gia bảo hộ. Bọn họ cắt sừng hươu thần trắng, hiện tại trên internet có cơ sở ngầm phát hiện đám người buôn bán Chim cắt đỏ, Kim điêu, sáng sớm ngày mai chúng ta cứ dựa theo kế hoạch chuẩn bị hành động."
Nói đến đây, Lục Kiêu bắt đầu phân phối nhiệm vụ.
"Tang Niên, ngày mai cậu đi theo Cát Trác trên đường hoá trang thành người bán hàng giao dịch, sẽ có người trung gian giật dây, trao đổi giá cả tốt bán ra, hẹn xong thời gian giao dịch, ở lúc các người gặp mặt, chúng tôi sẽ tiến hành bắt lấy bọn họ."
Tang Niên không phải người tộc Tạng, mà là người Hán, những phần tử săn trộm đa số sẽ bán cho người bên ngoài.
Cho nên gương mặt của Tang Niên đối với những người kia, xác suất giao dịch thành công sẽ nhiều hơn chút.
Cát Trác là người có kinh nghiệm phong phú ở nơi đó, hơn ba mươi tuổi, đối với tất cả bọn họ trân quý bảo hộ động vật đều hiểu rất rõ, có thể âm thầm giúp đỡ và cố vấn.
"Đã hiểu! Lão đại!|
Tang Niên nhận được nhiệm vụ, lập tức chém đinh chặt sắt đáp ứng.
Bà già chúng nó, cuộc đời này của cậu hận nhất chính là kẻ săn trộm!
Vì tiền không việc ác gì không làm.
Liền lấy vụ hươu thần trắng tới nói, đó chính là động vật quốc gia bảo hộ cấp một.
Chỉ phân bố đặc biệt tại cao nguyên Thanh Tàng, giống loài quý hiếm.
Nhưng chính vì sự trân quý của bọn nó, những kẻ săn trộm kia liền muốn bắt chúng nó, sống sờ sờ cắt đứt sừng hươu của chúng, bán sừng hươu lấy tiền.
Khí hậu ở cao nguyên Thanh Tàng mỗi ngày hận không thể trải qua bốn mùa.
Khi gặp được cuồng phong bảo tuyết, những con hươu thần trắng máu me đầm đìa trên đầu đều phải chết cóng ở khu vực hoang vu.
Ngay cả những con hươu thần trắng thưa thớt còn bị kết quả như vậy, thì càng không cần nói đến những linh dương Tây Tạng phi nhanh trên thảo nguyên.
Trước kia, những tên săn trộm linh dương Tây Tạng để bán da lông cho thương gia trung gian, người sau lại qua tay nhiều người bán đến Hongkong, dễ dàng bán được hơn mười ngàn.
Bởi vì món lợi kếch sù như thế mà dẫn đến linh dương Tây Tạng giảm mạnh cực độ, trên thảo nguyên tất cả đều là vết máu khô và vô số hài cốt linh dương Tây Tạng.
Số lượng lên đến hàng ngàn hàng vạn, người nhìn thấy mà giật mình.
Bất luận là người hay động vật, sinh mệnh đều vô cùng trân quý.
Cho tới hôm nay, dưới sự quản lí và khống chế nghiêm khắc, nhóm săn trộm đại quy mô đã hơi bớt phóng túng, nhưng không có nghĩa hoàn toàn biến mất.
Tây Bộ tổng cộng chia làm bốn khu không người lớn, phần tử đi săn bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện.
Đây là đối kháng có tính bền bỉ, dài dằng dặc.
...
Cơm nước xong xuôi, mọi người giải tán.
Ban đêm nổi gió, bên ngoài rất lạnh.
Lúc Ôn Huyền đi ra, bị một trận gió thổi vào quần áo rộng thùng thình, lập tức có một cơn lạnh giá từ lòng bàn chân xông lên xương sống.
Cô lạnh cóng quấn chặt lấy áo khoác của anh.
Sờ lên áo khoác, quả nhiên mò ra một hộp thuốc lá trong túi, còn có, một cái bật lửa ——!