Trương Vũ cảm thấy vô cùng đói, nhưng sao lại nuốt không trôi thịt và cơm nước thường nấu, đau khổ cực kỳ! Trương Vũ đầy đầu đều là dị thú thân hình khoẻ mạnh.

Áu! Trương Vũ bị đói áp đảo lý trí, login quang não trên Virtual Network của bản thân, bắt đầu thăm dò thịt dị thú, dù sao mình nghìn vạn lần cũng là một phú ông, không thể đem bản thân bạc đãi!

Trương Vũ nhanh chóng đi xem, rất nhanh thì mua thịt dị thú cấp hai mỗi cân giá là 6000 tinh tệ, Trương Vũ logout tìm Vỏ Trứng, để Vỏ Trứng nấu cơm cho mình.

May là Vỏ Trứng không có mang thù, cầm được thịt liền chạy tới phòng bếp lách cách lạch cạch bắt đầu nấu cơm.

Trương Vũ giống như con chó nhỏ, ngửi thấy trong phòng bếp bắt đầu toả ra mùi thơm, thỉnh thoảng còn chạy đến phòng bếp kiểm tra tiến độ, kết quả bị Vỏ Trứng cầm lấy cái sủi rồi bị đuổi ra ngoài.

Trương Vũ gấp gáp xoay quanh, cuối cùng dứt khoát kéo cái ghế đẩu ngồi ở cửa phòng bếp chờ cơm, vừa chờ còn vừa kêu "Vỏ Trứng đừng làm phức tạp, làm đơn giản chút, lập tức có thể chín là tốt nhất!"

Qua 20 phút, Vỏ Trứng cuối cùng cũng làm cơm xong, con mắt của Trương Vũ đã đói tái rồi, lang thôn hổ yết càn quét cơm và thức ăn, không qua năm phút đồng hồ, một bàn cơm ăn sạch sành sanh, ngay cả nước canh trong cái mâm đều bị Trương Vũ vấp cơm ăn rồi.

Vỏ Trứng được chữa lành.

Trương Vũ được cứu rỗi.

Một người một người máy đều thỏa mãn.

Buổi tối, lúc Trương Vũ ngủ say, chồi non ở phần bụng của Trương Vũ lại xuất hiện.

Nhưng chồi nhỏ này lớn lên một chút, lại còn dài ra một mảnh lá nhỏ. Chồi nhỏ lay động lá cây nho nhỏ của mình, nhìn giống như là đang vươn vai, nhìn ngây thơ vô cùng.

Chẳng qua chồi nhỏ chỉ hoạt động một hồi, giống như mệt mỏi, lại thân mật cọ cọ bụng của Trương Vũ, lại biến mất không thấy,

Ngày thứ hai toàn thân Trương Vũ khoan khoái, cảm giác có sức sống gấp trăm lần.

Ăn cháo thịt dị thú vỏ trứng chuẩn bị, càng cảm thấy nhân sinh viên mãn.

Khoảng lúc 9 giờ, nghe được chuông cửa vang lên.

Trương Vũ thả <Hoa quả tinh tế bách khoa toàn thư> trong tay xuống, biết là nhà thiết kế công ty của công ty Sương Diệp ở trong hiện thực.

Quả nhiên, vừa mở cửa ra nhìn thấy được một thanh niên mặt mũi tuấn tú xách nghiêng một cái cặp làm việc, thấy Trương Vũ mở cửa ra, mỉm cười "Chào cậu, xin hỏi là Trương Vũ tiên sinh sao? Tôi là nhà thiết kế của công ty Sương Diệp, An Nhĩ Lôi Tư Tháp.

"Chào anh, tôi là Trương Vũ." Trương Vũ đối với nam nhân nho nhã này rất có hảo cảm, nghênh đón dẫn An Nhĩ vào cửa.

Vỏ Trứng rất có giác ngộ của người máy quản gia, tự giác vì khách pha một ly đặt trước mặt của An Nhĩ.

An Nhĩ thoạt nhìn là một người nho nhã, nhưng rất rõ ràng rất có năng suất, không cùng Trương Vũ trò chuyện nhiều, liền đi thẳng vào vấn đề biểu đạt mục đích đến "Diệp Thiên quản lí nói ngài có một gian hàng giả thuyết cần trùng tu, không biết ngài định có ý tưởng gì thế?"

Trương Vũ suy nghĩ một chút, nói "Chúng ta đều biết nhân loại là từ trên trái đất trốn chết tới, khi đó dân cư trên trái đất nhiều nhất là của lãnh thổ Trung Quốc."

An Nhĩ gật đầu một cái, đối với một nhà thiết kế, hiểu rõ phong cách thiết kế của nhân loại cổ xưa là cần phải học, trong đó rất nhiều kiến trúc Trung Quốc đều khiến nhóm nhà thiết kế cảm thấy hứng thú nhất, nhưng mà tuy là rất nhiều tranh ảnh được bảo lưu lại, thế nhưng những thứ trân quý tạo được bảo hộ này mất đi, làm nhân loại đối với chỗ ở trái đất cũ niệm tưởng cuối cùng, người bình thường không còn cách nào qua lại.

"Trong mắt của tôi kiến trúc Trung Quốc là đẹp nhất trên thế giới, có đủ nhất vận vị kiến trúc." Trong mắt Trương Vũ lộ ra hoài niệm "Lầu trúc của Vân Nam, lâm viên của Giang Nam,hầm trú ẩn của Thiểm Bắc, phố nhỏ tứ hợp viện cuả phương Bắc, nhà bạt của Mông Cổ, mỗi một loại kiến trúc đều là vốn có tương đương dữ liệu lịch sử dày đặc.

"Đó là lý do mà tôi muốn để cho anh giúp tôi thiết kế một loại cửa hàng hoàn toàn mang theo phong cách Trung Quốc, anh có thể giúp tôi thực hiện không?" Trương Vũ khẩn thiết nhìn An Nhĩ "Anh bằng lòng làm một cửa hàng phong cách Trung Quốc đẹp nhất trên tinh tế không?"

"Tôi bằng lòng!" An Nhĩ vốn chính là một người đối với thiết kế cảm thấy hứng thú vô cùng, đối với người thanh niên này mà nói, có thể lấy được một cái linh cảm tốt, sáng tác ra một bức vẽ thiết kế hoàn mỹ không chỉ là nguyện vọng của hắn, có lẽ là nguyên do nhà thiết kế nguyện vọng! Hơn nữa An Nhĩ vốn đối với kiến trúc Trung Quốc cổ cảm thấy hứng thú vô cùng, nghe được Diệp Thiên nói việc Trương Vũ này định làm một cửa hàng phong cách Trung Quốc, thực sự là ước gì đến thật sớm, nếu không phải là sợ làm phiền Trương Vũ, phỏng chừng ban đêm Trương Vũ cũng không cần đi ngủ rồi!

Lúc này nghe được miêu tả của Trương Vũ đối với kiến trúc Trung Quốc, vạn phần si mê, sao lại có thể không đáp ứng.

Lập tức hưng phấn nói "Tôi đều đã đem bản vẽ đến rồi." An Nhĩ từ trong túi xách mang theo móc ra một tập giấy, mở ra.

"Tôi nghe Diệp quản lý Diệp Thiên nói ý tưởng thiết kế của ngài đối với cửa hàng, cho nên liền tự mình vẽ một phần." An Nhĩ vừa nói vừa tới kéo xuống mở trang giấy "Chỉ có điều nghe ngài đối với kiến trúc Trung Quốc cổ hiểu rõ như thế, tôi cảm thấy tôi cần phải sửa lại rất nhiều."

An Nhĩ có chút ngượng ngùng "Cậu cảm thấy ra sao?"

"Rất tốt nha!" Trương Vũ hơi kinh ngạc, cái bản vẽ thiết kế này gần như là đem ý tưởng của chính mình đều bỏ vào, hơn nữa bố cục gì đều sắp xếp cực kỳ tốt.

"Phải không?" An Nhĩ có chút ngại ngùng, không thấy làn gió nho nhã lúc mới gặp gỡ nữa "Ha ha, Diệp quản lý đem lý niệm của ngài đối với thiết kế cửa hàng nói với tôi rất cặn kẽ, cho nên tôi tiến hành sửa chữa tìm sáng tác suốt cả ngày."

"Thật là không nghĩ tới a." Trương Vũ khen ngợi nói "Tôi chỉ là thuận miệng nói một chút ý tưởng của mình đối với cửa hàng, Diệp Thiên quản lí lại có thể nhớ kỹ." Ngừng một chút nói "Anh cũng rất giỏi mà! Chỉ nghe nói mà có thể đem bức vẽ thiết kế làm tốt như thế."

"Nào có đâu." An Nhĩ ngượng ngùng gãi gãi đầu "Đây là bởi vì ngài đối với thiết kế cửa hàng nói quá cặn kẽ!"

Trương Vũ "....."

Trương Vũ nghĩ không hổ là nhân tài của thế giới tương lai a! Chỉ là thuận miệng nói một chút liền có thể làm cho người ta xuất hiện, đây là hạng chỉ số IQ nào?! Trương Vũ ỉu xìu nghĩ, hèn chi mình trong buổi họp chuyên ngành tầng chót, đường về tình cảm là não thiếu a!

IQ cao là hâm mộ không hết, tình thương cao càng bắt chước không nổi.

Tiểu nhân trong lòng Trương Vũ cắn khăn tay nhỏ ngắm trăng than thở ~

Mặc kệ trong lòng thê lương, sắc mặt của Trương Vũ bình thường tiếp tục cùng An Nhĩ thảo luận thiết kế.

"Bình phong này không thể đặt ở nơi đây." Trương Vũ chỉ bản vẽ thiết kế "Bình phong giống như là dùng để ngăn đường nhìn, cho nên không thể đặt ở cửa, mà là phải đặt ở trong phòng, ý nghĩ của tôi là đem bình phong đặt ở phòng ở và ở giữa khu giao dịch, vừa đẹp mắt lại ngăn trở đường nhìn."

"Đèn cung đình này đặt ở bốn phía của cửa hàng, đèn dầu thì bỏ lên bàn."

"Còn có..."

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng đến khi Trương Vũ cùng An Nhĩ đem bản vẽ thiết kế xao định xong, thời gian đã là giữa trưa rồi, Vỏ Trứng đã bắt đầu nấu cơm.

An Nhĩ thấy vậy liền muốn tạm biệt, nhưng Trương Vũ cũng không vui lòng, làm người Trung Quốc truyền thống tốt đẹp, sao có thể để cho cửa hàng nhà mình làm người ta mệt nhọc cho tới trưa bụng không đi chứ! Trương Vũ kiên quyết không cho đi.

Trương Vũ thuyết phục bằng mọi cách và mời ở lại, An Nhĩ không thể không lưu lại.

"Ơ, quên hỏi anh thích ăn chay hay là thịt rồi!" Trương Vũ thấy An Nhĩ ở lại, rất là vui, từ khi tới tương lai đây là lần đầu tiên mình có khách tới cửa đấy, cũng không dám làm một đống món người ta không thích ăn, vậy coi như lúng túng.

"Tôi đều được." An Nhĩ mất tự nhiên trả lời, ở tương lai có rất ít người ở trong những gia đình khác ăn cơm, đây là lần đầu tiên An Nhĩ ăn cơm ở trong nhà người lạ không quen, trong lòng khó tránh sẽ có chút thẹn thùng.

Thấy An Nhĩ đứng ngồi không yên, Trương Vũ liền mở quang não ra "Anh thích xem chương trình gì? Không cần khách khí với tôi nha, sau này chúng mình chính là giao thiệp với nhau a."

"Tùy tiện đi." An Nhĩ thấy Trương Vũ dáng vẻ không sợ lạ, cũng thả lỏng chút "Bình thường tôi đều là xem một ít chương trình thiết kế."

Đem kênh chuyển tới chương trình thiết kế, ngay lập tức An Nhĩ bị giảng giải bên trong hấp dẫn, cả người cũng lập tức trở nên nghiêm túc, đến nỗi đem máy vi tính điện tử xách tay mang bên mình ghi chép từ trong túi xách kéo ra ngoài, bắt đầu nghiêm túc ghi sổ.

Trương Vũ nhìn An Nhĩ nhanh chóng chuyển biến tinh anh, trong lòng cũng bái phục.

Đại khái qua hơn nửa tiếng đồng hồ, liền nghe được Vỏ Trứng kêu "Chủ nhân ăn cơm thôi."

Trương Vũ bật người liền muốn xông đi qua trước bàn cơm, vừa mới chuẩn bị nhấc chân liền nhớ lại khách của mình, liền vỗ vỗ vai của An Nhĩ, thấy An Nhĩ mờ mịt nhìn mình, giống hệt như một con chó nhỏ vậy, Trương Vũ nhịn cười "Ăn cơm thôi!"

An Nhĩ mơ mơ màng màng một hồi cuối cùng cũng nhớ tới mình đang ở nhà Trương Vũ chuẩn bị ăn cơm trưa, lập tức lại hóa thân quả táo đỏ, lộp bộp nói không nên lời.

Trương Vũ thấy vậy, kéo An Nhĩ một cái đi tới hướng bàn ăn "Đừng nghĩ thiết kế của anh nữa, mau mau nếm thử cơm Vỏ Trứng nhà chúng tôi nấu có ngon hay không."

An Nhĩ nghe được Trương Vũ nói như thế, dưới sự chờ mong của Vỏ Trứng lấy đũa gắp một miếng thịt, ăn vài miếng, lại gắp một đũa, nghi hoặc nói "Cái này hình như là thịt dị thú thì phải?!"

"Đúng vậy!" Trương Vũ rất cao hứng "Ăn thật ngon a, hôm qua biết anh tới đặc biệt mua đó." Người nào đó nói dối không cần bản thảo.

"Ừm, thực sự ăn rất ngon." An Nhĩ cũng rất cao hứng "Nhưng anh làm nhiều quá."

"Không có nhiều chút nào." Trương Vũ nghiêng nghiêng đầu, sờ bụng của mình "Ha ha, một bữa cơm tôi ăn sạch."

"Phải vậy không?" Rất rõ ràng An Nhĩ chả hề tin.

Ở tương lai, nguyên do thịt dị thú chỉ có quý tộc ăn, là bởi vì thịt dị thú chứa năng lượng, người thường ăn một chút thì không sao, nhưng mà nếu như ăn hết một lần con số vượt quá 200 khắc* sẽ bị năng lượng trong thịt dị thú làm hỏng hệ thống miễn dịch của thân thể, đó là lí do mà rất nhiều nơi đối với thường dân bán thịt dị thú cấp 1 đến 4, mặc dù cũng không hạn chế tiêu thụ của dị thú đối với thường dân, nhưng mà vẫn có rất ít thường dân đi mua. Vừa mắc lại không thể ăn nhiều, đối với thường dân mà nói vẫn không có lời.

*khắc là đơn vị dung lượng của dân tộc Tạng ở Trung Quốc, một khắc cỡ 25 ki-lô-gam.

Song rất nhanh An Nhĩ liền tin, chỉ thấy Trương Vũ tựa như gió lốc vận chuyển, chỉ chốc lát cũng chỉ còn lại có đồ ăn thừa canh cặn mà thôi.

Cơm trong chén của An Nhĩ vẫn còn một nửa đây!

Chỉ là "Sao cậu có thể ăn hết tất cả chứ?!" An Nhĩ rất sốt ruột "Nhanh đi xem bác sĩ với tôi, nếu không chờ một lát năng lượng trong thịt dị thú sẽ đem thân thể của cậu phá hỏng mất."

"Ây, cần gì phải căng thẳng như vậy." Trương Vũ không hề gì khoát khoát tay, thỏa mãn ợ một cái "Tôi đây cũng không phải ăn lần đầu, cái này không là một chút việc cũng không có sao."

Trương Vũ từ đầu đến cuối cũng không tin trong thịt dị thú chứa năng lượng gì, cậu thấy chính là lời đồn gây họa, nghe nói dị thú này rất khó làm, trên thị trường bán đó cũng đều là do ngành quân đội đặc biệt tiến hành đánh giết dị thú, cống hiến quý tộc.

Phỏng chừng là đế quốc vì đề phòng thường dân nhằm vào chỉ có quý tộc mới có thể ăn dị thú mỹ vị chính mình lại không thể mua khiến cho chỉ trích mà thôi.

Quan trọng nhất là, đêm qua lúc ăn Trương Vũ vẫn có chút thấp thỏm, nhưng không ngăn nổi hấp dẫn, chỉ là, ngủ một đêm sức sống gấp trăm lần Trương Vũ bày tỏ chính mình dùng thân thể của mình xác nhận việc này chỉ do tin vịt phát sinh!

======================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play