Trương Vũ là bị mùi cơm hấp dẫn rời khỏi giường, đêm qua ói rối tinh rối mù, dẫn đến cái bụng Trương Vũ trống trơn, không có một chút dự trữ, ngay cả rửa mặt cũng không để ý tới, tóc Trương Vũ rối tung, chớp mắt vọt tới trên bàn cơm, bưng một chén cháo thịt lên uống "khò khò, khò khò" ăn ba chén cháo thịt, hai cái bánh bao lớn, một ổ bánh mì, Trương Vũ mới cảm thấy được có cảm giác no bụng. Thoải mái ợ một cái, Trương Vũ sờ sờ bụng, chân lắc lư rửa mặt xong, liền mở khoang giả thuyết ra vào trong.

Vào Virtual Network, Trương Vũ cũng không nhanh chóng đi cửa hàng của mình, mà là dựa theo địa chỉ Kiệt Bản cho đến công ty trùng tu Sương Diệp cửa hàng cấp A của khu A, quy mô công ty Sương Diệp rất lớn, cửa hàng tầng năm bán nhiều loại dụng cụ gia đình, mỗi dụng cụ gia đình đều là đồ dùng phong cách khác nhau.

Trương Vũ không có dừng lại lâu chạy thẳng tới phòng quản lý tầng năm.

Dưới sự hướng dẫn của thư ký mỹ nữ, Trương Vũ gặp được quản lí của công ty Sương Diệp Diệp Thiên.

Đối với tên giống như người Trung Quốc này, nhưng mà mặt mũi của Diệp Thiên lại giống như là người Âu Mĩ, Trương Vũ cảm thấy rất thoải mái không rõ, giống như ở Trung Quốc gặp được một người nói tiếng Trung Quốc, bắt người nước ngoài tên Trung Quốc, Trương Vũ có một loại cảm giác tự hào quỷ dị, xem, những người nước ngoài này cũng thích ăn bánh quẩy và bánh bao của gia!

Sau khi tự giới thiệu, rồi sau đó Trương Vũ nói rõ mục đích đến, Diệp Thiên tỏ ra thần sắc cảm thấy rất hứng thú.

Không hổ là tinh anh hen! Trương Vũ tán thưởng nhìn Diệp Thiên, đối mặt một thiếu niên mười mấy tuổi, cũng không coi thường, mà giống như là tiếp đãi khách hàng khác đem Trương Vũ đặt ở vị trí ngang hàng mình, bình đẳng, thân thiện lại không mất phong độ.

Trương Vũ nói dự định của mình đối với sửa sang, cũng đem yêu cầu dụng cụ gia đình phải sao chép phong cách cổ của chính mình miêu tả từng cái một.

"Trương tiên sinh, ngài nói làm chúng tôi cảm thấy rất hứng thú." Diệp Thiên đích thân thêm nước cho Trương Vũ "Hơn nữa sáng ý sao chép phong cách cổ của ngài trước đây chúng tôi cũng tiếp nhận, nhưng ngài không có nói cặn kẽ và cụ thể như vậy."

Diệp Thiên dán mắt nhìn Trương Vũ "Mạo muội hỏi một chút, ngài học lịch sử sao, hoặc là trong nhà ngài có người nào học lịch sử sao?"

"Không có." Trương Vũ lắc đầu "Chỉ là yêu thích mà thôi." Ngừng một chút nói "Có vấn đề gì sao?"

"Không có." Diệp Thiên có chút do dự, thoạt nhìn như có chút ngượng ngùng "Là như thế này, tôi cảm thấy được sáng ý của ngài tốt vô cùng!"

Thấy Trương Vũ nhìn hắn "Ngài cũng biết, mấy vạn năm qua tuy rằng rất nhiều thứ từ trái đất đều được truyền thừa, nhưng cũng có rất nhiều thứ đã dần dần mất hẳn."

Trương Vũ tỏ ra nhận thức giống thế, đúng vậy, tuy là nói tương lai là một thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, thế nhưng cũng chính là bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, rất nhiều thứ đều đang bất tri bất giác bị biến đổi, trước đây thường gặp bánh quẩy sữa đậu nành bây giờ đã biến mất không thấy, càng không cần phải nói kiến trúc gì gì nữa, xây cái không ra ngô khoai gì cả cũng không tệ.

"Ý của tôi là có thể đem sáng ý đèn cung đình ngài đề cập đến cùng khắc hoa bình phong bán cho chúng tôi hay không vậy?"

"Ý gì?" Trái tim nhỏ của Trương Vũ đập thình thịch, không phải là tiền tới chớ?

"Không có ý gì khác." Diệp Thiên thấy Trương Vũ tỏ ra kích động, cho rằng Trương Vũ không muốn bán "Nếu như ngài cảm thấy không được, chúng tôi không bắt buộc."

"Ha ha, trông anh nói kìa." Trương Vũ nói chầm chậm "Anh cũng biết, vì sáng ý có lợi này tôi tra xét không biết bao nhiêu sách lịch sử, tìm bao nhiêu cái nghiên cứu lịch sử, mới có cái sáng ý như thế!"

Thấy Diệp Thiên lộ ra vẻ mặt thất vọng, trong lòng Trương Vũ âm thầm cười trộm một cái, nhưng mà trên mặt lại tỏ ra rất khó xử "Đương nhiên, cũng không thể nói không thể xoay chuyển."

"Là sao?" Con mắt Diệp Thiên lóe sáng lấp lánh "Cần điều kiện gì chúng tôi đều sẽ tận lực thỏa mãn, hơn nữa bản quyền cái gì, nếu như ngài bằng lòng, chúng tôi sẽ lấy giá cao hai mươi phần trăm so với bản quyền thị trường mua lại."

"Ọ!" Trương Vũ gật đầu một cái, bản quyền trên thị trường còn có quy định văn bản rõ ràng? Lại không có chuyện tra trước một chút.

Thấy Trương Vũ mặt không chút thay đổi uống trà, không có phản ứng, Diệp Thiên có chút gấp gáp, chơi cái nghề trùng tu công trình này dù cho sáng ý cùng chất lượng, chất lượng Diệp Thiên rất nắm chắc, nhưng sáng ý quá khó, có khả năng tách rời hình thức hiện hữu lại phải đổi mới hầu như không có cách nào, chớ nói chi là khiến người ta trước mắt một loại cảm giác mới, dưới tình huống như vậy, bắt chước phong cách cổ trùng tu phong cách đã là xu hướng rồi. Đối với nơi sinh ra loại người thần bí kia, lòng tưởng nhớ trong xương mọi người lại vĩnh viễn cũng sẽ không cách trở.

"Lại thêm 10%." Diệp Thiên cắn răng "So với trên thị trường hơn ba mươi phần trăm, miễn phí trùng tu thêm cho ngài, ngài thấy thế nào?"

Lần này Trương Vũ đúng là có hơi ngẩn người, hình như mình còn chưa nói cái giề đâu nhể, chỉ có điều đối với Diệp Thiên chủ động tăng giá Trương Vũ vẫn cứ mừng thầm, lần này ngay cả tiền trùng tu cũng miễn rồi, thực sự là cuộc sống càng thêm đẹp!

Trương Vũ cũng không già mồm cãi láo, thấy biểu cảm của Diệp Thiên, Trương Vũ biết là cái giá kia rốt cuộc chấm dứt, Trương Vũ vui sướng cùng Diệp Thiên ký hợp đồng, Diệp Thiên cam kết sau khi trùng tu kết thúc, công ty Sương Diệp đem thanh toán phí bản 1500 vạn tinh tệ.

Trương Vũ rất hài lòng, bởi vì mình lại thêm vào sổ 15 triệu, Diệp Thiên cũng rất hài lòng, hài lòng là mình lấy được sáng ý cuả Trương Vũ mình sẽ đem công ty đối thủ đánh bại, thu được thị trường nhiều hơn.

Đã được hệ thống chứng nhận, chuyện trùng tu này coi như là chắc chắn.

Cùng Diệp Thiên xác định ngày trùng tu, biết ngày mốt là thời gian Trương Vũ chính thức đi học, Diệp Thiên tỏ ý bản thân sẽ đích thân giám sát, đồng thời phái nhà thiết kế cùng Trương Vũ ở thế giới hiện thực cùng Trương Vũ gặp mặt đem tranh vẽ thiết kế ra.

Trương Vũ chờ trước khi đi đùa giỡn hỏi "Anh không có thấy tranh vẽ thiết kế nhà ở của tôi, sao anh đã dám cùng tôi ký hợp đồng chứ?"

Nghe được Trương Vũ nói như thế, Diệp Thiên cười "ha ha" một tiếng "Cậu nói cho tôi những thứ này cũng đã xem như là sáng ý!"

Trương Vũ rất khó hiểu, Diệp Thiên lại khoát khoát tay không muốn nói nhiều nữa.

Trương Vũ cũng không hỏi lại, sau khi cùng Diệp Thiên nói tạm biệt, liền logout.

Trương Vũ đối với tương lai vẫn chưa hiểu rõ, hơn nữa tuy rằng thừa kế ký ức của "Trương Vũ", nhưng mà rất nhiều thứ như thế nào một thiếu niên mười tám tuổi có thể hiểu, đối với khái niệm "sáng ý" của tương lai không hề giống trái đất, ở tương lai chỉ cần là từ một bên giao dịch nói ra được linh cảm của bản thân đối với một thứ nào đó hoặc là ý kiến, miễn là có thể gợi mở, tích cực, có thể mang đến lợi ích, chỉ cần bên kia tính toán thực hiện sáng ý này phải ký hiệp ước, mới có thể đầu nhập sản xuất bình thường. Huống hồ Trương Vũ cũng không chỉ là sáng ý, quả thực miêu tả cẩn thận cực kỳ, giống như là thường xuyên tận mắt nhìn thấy, dứt khoát liền có thể lập tức tiến vào sản xuất.

Sau khi Trương Vũ vui tươi hớn hở logout, vỏ trứng đã chuẩn bị xong cơm rồi, Trương Vũ sờ bụng một cái, được, lại đói rồi!

Ăn cơm xong, Trương Vũ theo thường lệ mở quang não ra xem tin tức.

Chẳng qua, ánh mắt của Trương Vũ dừng ở một cái tiết mục <Thế giới dị thú>

Xác thực nói là trên mình một dị thú, Trương Vũ cảm thấy cơm vừa ăn xong ăn chùa rồi, Trương Vũ dán mắt nhìn gắt gao con dị thú khoẻ đẹp nọ...sau mông....bắp thịt.

Thoạt nhìn ăn thật ngon! Nước dãi của Trương Vũ cũng mau chảy xuống.

"Vẻ mặt của chủ nhân thật là ghê tởm!" Vỏ Trứng thấy Trương Vũ không chớp mắt nhìn chòng chọc một dị thú cấp 3 bên trong quang não, lẽ nào chủ nhân vừa ý con dị thú này rồi?

Chủ nhân không phải nên thích soái cưa mỹ nữ sao? Sao lại vừa ý một con dị thú vại?

Vỏ Trứng rất lo lắng.

"Chủ nhân không thể thích dị thú, dị thú rất hung tàn, quan trọng nhất là dị thú sẽ không sinh bảo bảo..."

Trương Vũ đâu còn có tâm tình nghe vỏ trứng niệm linh tinh đâu, ánh mắt Trương Vũ không bị khống chế, cảm thấy trước kia mình ăn cũng không gọi mỹ thực!

Tuy còn không có ăn xong, nhưng nhìn cái bắp thịt khoẻ đẹp kia, cái giò kia, áu! Này quá mức phù hợp làm thủy tinh giò a!

Còn có cái xương sườn kia, từng cây một, con mắt của Trương Vũ hoá thân làm dao nhỏ ở trên người dị thú điên cuồng múa máy! Canh xương sườn của tao, sườn chua ngọt của tao!

Còn có một đôi lỗ tai bự! Trương Vũ thích ăn tai thái nhỏ nhất, nhất là rau trộn!

....

Khi Trương Vũ đang si mê ý dâm truyền hình < Thế giới dị thú > xong.

Trương Vũ rất thất vọng.

Vỏ Trứng tung tăng "Chủ nhân cuối cùng cũng khỏi phải nhìn những thứ xấu xí kia rồi!"

Trương Vũ đầu óc mơ hồ "Vỏ Trứng bị phù thũng sao?"

Buổi chiều lúc ăn cơm, Trương Vũ hiếm thấy không đói bụng, đầy đầu đều là các dị thú thịt khỏe béo, Trương Vũ đâm trong bát bình thường thích ăn cơm và thức ăn, nhìn khối thịt này, Trương Vũ nhìn xoi mói, bộ phận bắp thịt rời rạc như thế, nhai nhai, áu, trời ạ! Trương Vũ ghét bỏ vô cùng, buổi trưa hôm nay bản thân lại có thể ăn năm chén!

Nhìn nhìn canh xương sườn kia, Trương Vũ cau mày, cảm giác vị thật kém! Nếu như nấu dị thú thành canh, thật là nhiều món ăn ngon a! Nước miếng của Trương Vũ "Ừng ực" nhanh chóng chảy xuống.

"Chủ nhân là một đứa bé hư!" Vỏ Trứng thấy Trương Vũ xoi mói cơm nước đầy bàn không muốn ăn, phẫn nộ "Vỏ Trứng không còn muốn nấu cơm cho chủ nhân!"

Trương Vũ thấy Vỏ Trứng nổi giận, cố gắng ngoan ngoãn ăn cơm trong chén, bị sét đánh cầm chén cơm còn dư lại nghĩ cách, Trương Vũ chịu đựng buồn nôn ăn cơm, chẳng qua...

"Nôn!" Trương Vũ ăn còn chưa tới phân nửa, liền vọt tới nhà vệ sinh nôn mửa điên cuồng.

Nôn đến độ sắp hư thoát rồi, Trương Vũ mới cảm thấy tốt hơn nhiều.

"Chủ nhân, Vỏ Trứng làm cơm khó ăn vậy sao?" Trương Vũ mới từ trong nhà vệ sinh tập tễnh đi ra định súc miệng, liền gặp Vỏ Trứng oán niệm đứng ở trước mặt mình.

"Ha.... Sao biết chứ?" Trương Vũ cà lăm nói "Vỏ Trứng làm cơm không ai sánh nổi!"

"Phải không?" Đoạn thời gian trước Vỏ Trứng mới vừa bị Trương Vũ kéo đi nâng cấp, cảm giác nhân tính hóa không ít, khiến cho Trương Vũ cũng không lừa nổi rồi.

"Đúng vậy!" Trương Vũ liều mạng gật đầu, còn kém xin thề thôi.

"Vậy tại sao chủ nhân ăn cơm của Vỏ Trứng liền đi phun ra?" Vỏ Trứng uy vũ!

"Ha ha, không phải thân thể tao không thoải mái sao." Trương Vũ ha ha nói.

"Vậy Vỏ Trứng đi tìm bác sĩ!"

"Không cần!"

"?"

"Cái này hả.... Cái này....."

Trương Vũ phát điên, đcm! Một con người máy sao khó ứng đối như thế a!

=============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play