Cứ hễ đến khuya là tôi sẽ vì nóng nực mà tỉnh, ngoài cửa sổ vẫn chưa có ánh sáng chiếu vào, ngoài màn im ắng, cũng không biết nha đầu Cát Đái kia đã dậy chưa. Tôi thoáng nghiêng người, phát hiện Hoàng Thái Cực nằm hướng mặt vào tường, đang ngủ say. Tối qua mải hát đến cuối cùng chẳng biết ngủ từ lúc nào, nhìn thân trên của hắn không che đậy, thân dưới mặc mỗi chiếc quần tơ tằm trắng, nhưng eo bụng lại bị đè nặng bởi một chiếc chăn mỏng. Tôi nhìn chính mình, ý thức được bởi vì ngủ đến quá nóng, mà đạp chăn lên người hắn.

Nghĩ xong liền khẽ động, đưa tay chạm vào lưng hắn, quả nhiên chạm vào liền lạnh lẽo, đầu ngón tay đầy mồ hôi, không khỏi cảm thấy đau lòng, vội cầm lấy chiếc quạt hương bồ trên đầu giường, tay nhẹ nhàng quạt mát cho hắn.

Quạt đến mười phút, tôi mỏi tay, liền dứt khoát ngồi xuống, đổi tay tiếp tục quạt. Tay phải đổi sang tay trái, tay trái đổi sang tay phải, cũng không biết đã đổi bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy hai tay đều mỏi nhừ đến sắp không cử động được. Chợt nghe một tiếng "Bộp", lưng Hoàng Thái Cực đột nhiên như con tôm uốn cong lại, rồi sau đó bật dậy.

"Sao vậy?" Tôi bị hắn dọa cho hốt hoảng.

Hắn ôm lấy chăn mát, ngơ ngác ngồi ở đầu giường, hai mắt trợn to, tầm mắt thẫn thờ đăm đăm, không có tiêu cự. Lòng tôi nhút nhát, sợ không hề nhẹ, lắc lắc bả vai hắn: "Sao vậy? Gặp ác mộng có phải không?"

Tôi hỏi đến ba bốn lần, hắn mới chớp mắt, đôi mắt đờ đẫn chuyển động, chậm rãi nhìn tôi. Ánh mắt mới chạm đến mặt tôi, bỗng nhiên trên khuôn mặt tuấn duật lập tức quẫn bách đỏ lên, hắn ôm chặt chăn, đầu gắt gao đè trước ngực.

"Này, rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi có nói không đó!"

"Nàng đừng quản!" Hắn đột nhiên rầu rĩ phun ra ba chữ.

Tôi hít vào một hơi, dây thần kinh của tiểu tử này bị móc nối loạn hay gì vậy?

"Nàng đi ra ngoài!" Khẩu khí càng thêm ác liệt.

Tôi tức giận đánh vào một chỗ, căm tức kéo chiếc chăn mỏng của hắn ra, quát lên: "Ngươi ngủ đến mức mơ hồ rồi hả?"

Hắn nghiến răng đứng lên đoạt lại chăn, vẻ mặt chật vật đến cực điểm.

Lòng bàn tay chạm đến chăn, là một mảng ẩm ướt ấm nóng, tôi nhíu mày, chăn liền bị đoạt lấy.

"Ngươi......" Tôi dần tỉnh táo lại, thấy vẻ mặt hắn ngày càng quẫn bách, rốt cuộc không nhịn được mà ôm bụng cười to, "Ngươi lớn rồi, mà còn đái dầm!"

Hắn hít một hơi, căm tức trừng tôi, đôi mắt như đao.

Tôi cười đến ngã ra, Cát Đái nghe thấy đứng ngoài màn trướng hỏi: "Chủ tử tỉnh rồi ạ?"

Đang chuẩn bị vén màn hầu hạ, đổi lại Hoàng Thái Cực gầm lên giận dữ: "Cút ra ngoài——" Hắn quát lên, rồi dùng lực ném một chiếc gối kê đầu ra ngoài, nếu không có màn chắn lại, không chừng đã đập trúng đầu Cát Đái. Cát Đái hô nhỏ một tiếng, trong phòng liền không có âm thanh.

Tôi dần thu lại tiếng cười, xem ra lần này Hoàng Thái Cực thật sự nổi giận, trước kia chưa từng thấy tính khí hắn bộc phát lớn như vậy.

Tôi ngượng ngùng sờ sờ mũi, vội ho một tiếng: "Cát Đái, em đi chuẩn bị nước rửa mặt đi."

Đuổi Cát Đái ra ngoài, tôi sợ Hoàng Thái Cực quá lúng túng, không kìm được, liền nín thở thật cẩn thận mà an ủi: "Thật ra......cái đó cũng không có gì đâu......có thể là trước khi đi ngủ ngươi đã uống nhiều nước trà, cũng có thể là do ngươi nhất thời nằm mơ......."

"Câm miệng!" Hắn thở phì phò, ngực phập phồng dồn dập.

Tôi phát hiện thấy hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng khung xương tinh tế, cơ thể không hề yếu ớt như tôi nghĩ, cơ ngực cơ bụng rắn chắc cường tráng, với một thiếu niên mà nói, coi như nhìn rất thỏa mãn.

"Khụ......" Tôi nuốt nước miếng, mặt không khỏi có chút phiếm hồng.

Thật là sắc nữ mà, tôi sao có thể bình phẩm một đứa trẻ từ đầu đến chân?

"Đông Ca!"

"Hử? Chuyện gì?"

"Ta đang nói với nàng, mà tinh thần nàng đang đi chỗ nào rồi?" Hắn rống to.

"Ừ......vậy hả? Ngươi vừa nói gì?"

Ánh mắt hắn tựa hồ muốn ăn thịt người, mặt đỏ như trái cà chua, tôi nhìn càng thấy đáng yêu.

Người thiếu niên ơi! Ngươi thiếu niên đáng yêu......

"Nàng đang cố ý phải không?" Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Ta bảo nàng đến ngăn tủ bên kia lấy quần cho ta......"

"À, à......Quần! Quần!" Tôi vội gật đầu, "Đúng rồi, quần ngươi bị ướt nước tiểu."

"Đông Ca——" Hắn đột nhiên nhào đến, tôi kêu to một tiếng, xoay người vén màn bỏ chạy, chân vừa mới chạm đến đất, chưa kịp mang giày, đã bị hắn trực tiếp bổ nhào lên đất đuổi theo.

Tuy tuổi tác nhỏ hơn tôi rất nhiều, nhưng hắn đã cao ngang vai tôi, khí lực cũng dũng mãnh hơn tôi rất nhiều, mà hắn lại đang nén giận lao đến, lúc này tôi chợt ngửa mặt té ngã, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vốn tưởng rằng cái ót sẽ cùng mặt đất thân mật hôn nhau, nhưng trái lại là chạm vào một vòng ôm lớn, không ngờ rằng hắn đã kịp thời ôm trọn sau đầu tôi.

Khi mông chạm đất, sau lưng liền đau nhức, nhưng đầu lại vững vàng được hắn dùng tay đỡ, hoàn toàn vô hại.

Tiểu tử này......tôi nhe răng nghĩ, dù sao vẫn còn chút lương tâm đấy!

"Không phải......"

Thân trên trần trụi của hắn cực nóng bỏng, tôi mơ hồ nghĩ, sao lại nóng như vậy, lẽ nào phát sốt rồi?

"Không phải như nàng nghĩ......" Hắn khàn giọng giải thích.

Tôi nén cười, gật đầu: "Vâng, vâng, bát gia, ta cam đoan sẽ không nói ra ngoài......ngay cả chỗ ngạch niết ngươi cũng......ưm."

Thân mình đột nhiên run lên, đầu tôi bị chấn động mạnh.

Hắn......hắn......vậy mà lại hôn tôi!

Tuy rằng chỉ chạm vào ngắn ngủi, nhưng trên môi tôi vẫn còn lưu độ ấm của hắn, hương vị ngây ngô, đây......có thể được lý giải đơn thuần là vì hắn thẹn quá hóa giận, cho nên dưới tình thế cấp bách thầm nghĩ mau chóng chặn miệng của tôi, đề phòng tôi lại tiếp tục nói bậy không?

"Ngươi......" Khoảng cách quá gần, tôi thậm chí có thể thấy được lông mi dài vểnh cong của hắn.

Đồng tử đen sẫm rạng rỡ phát sáng, mắt hắn đang cười, tuy trên mặt không chút thay đổi, nhưng trong con ngươi đã lộ ra ý cười nghịch ngợm.

Chính là, đang trêu cợt tôi sao? Rốt cuộc là cái quỷ quái gì vậy?

Trong phút chốc, đầu óc tôi bị hắn khuấy thành hồ dán.

"Đông Ca......nàng rất thơm."

Tôi kinh ngạc nhìn hắn.

Sau đó hắn đột nhiên cười với tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi: "Thật sự rất thơm."

"Tiểu tử ngươi......" Tay tôi dùng sức đẩy hắn, ném hắn xuống khỏi người tôi, nổi giận đùng đùng ngồi dậy, hắn cũng chậm rãi ngồi thẳng trên đất, "Thật là háo sắc đến liều mạng, cư nhiên lại dám đùa giỡn ta! Xem ta có đem chuyện xấu hổ của ngươi mà nói bừa ra bên ngoài hay không......"

"Muốn nói cứ việc nói đi." Hắn thoải mái trả lời, nghiêng nửa người, hai chân thon dài co lại, khuỷu tay phải chống lên đầu gối trái, quay đầu lại lạnh lẽo cười khinh, "Khắp thiên hạ cũng chỉ có kẻ ngốc như nàng mới đem chuyện này biến thành trò cười......ha, đái dầm......ta ở trong mắt nàng ấu trĩ như vậy sao?"

Tôi há miệng to, ngơ ngác nhìn hắn.

Lẽ nào......lẽ nào......là thứ mà chỉ có vào thời kỳ phát dục của bé trai?

Ý nghĩ này bỗng nhiên xông thẳng vào đầu, lỗ tai tôi chấn động, trên khuôn mặt sáng bừng bỗng nóng lên.

Hắn lại nhàn ngã lách qua tôi, đứng lên đi thẳng đến tủ quần áo trước mặt, lấy ra một cái quần sạch: "Ta muốn thay quần, nếu nàng có chút hứng thú muốn ở lại xem kỹ, thì ta cũng thật không để ý......" Nói xong, đúng là không chút e dè, kéo quần xuống trước mặt tôi.

Tôi hô nhỏ, kinh hoảng đầy chật vật đứng lên, lảo đảo chạy thẳng ra cửa.

Ngoài cửa Cát Đái đang nhỏ giọng trò chuyện cùng Hải Chân, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn tôi: "Cách cách, sao người không mặc xiêm y cẩn thận mà đã chạy ra ngoài?"

Tôi cúi đầu, không phải trên người vẫn còn mặc quần áo trong sao?

"Cách cách, sao mặt người lại đỏ vậy?"

Tôi vội vàng che mặt: "Có sao? Phải......trời nóng quá. Ta ra ngoài để hít thở không khí trong lành." Cũng không biết có phải là vì tôi nói dối quá mức thái quá hay không, mà tim tôi cứ đập mãnh liệt.

"Vậy thì cũng phải mặc xiêm y vào trước đã, trời mới vừa sáng, bên ngoài đang rất lạnh." Hải Chân cười khẽ.

Cát Đái hỏi: "Mặt trời lên, độ ấm cũng liền tăng. Hiếm thấy cách cách dậy sớm, nếu không thì nô tài chải đầu cho người, sau đó người hãy ra ngoài hít thở không khí?"

Hải Chân đi về phía cửa Tây phòng nhìn vào: "Bát a ca đã tỉnh chưa ạ? Đừng dậy trễ, lát nữa cần phải đi luyện kỵ xạ......"

Nghĩ đến Hoàng Thái Cực trong phòng, tôi lại phát điên lên, tiểu tử này, ngay cả tôi cũng dám chọc ghẹo......đợi lát nữa xem tôi có đánh cho mông hắn nở hoa hay không. Có điều thật không ngờ đến cơ thể hắn đã bước vào thời kỳ phát dục, mà trước đó tôi lại không chút nào nhận ra.

Điều này có nghĩa là nhà tôi có trẻ con vừa mới lớn*! Miệng nhếch lên, tôi không nhịn được nở nụ cười.

*Câu này có thể được dựa vào câu "Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành." Trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị, câu thơ có nghĩa là: "Họ Dương có cô con gái vừa mới lớn." Đây là một bài thơ nổi tiếng kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi. Có lẽ Du Nhiên đã dựa vào câu thơ trên mà biến đổi để phù hợp với tiểu Hoàng Thái Cực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play