Mãng Cổ Tế có hai người con gái với chồng trước Võ Nhĩ Cổ Đại, con gái lớn là Cáp Đạt Na Lạt A Mộ Toa Lị được gả cho Nhạc Thác làm Đại Phúc tấn, cũng chính là mẹ đẻ của Lan Khoát Nhĩ, trước kia tôi cũng có mấy duyên gặp gỡ cô gái đó; con gái thứ là Giai Mục Lị Tắc thì được gả cho Hào Cách. Hai chị em đều là những người điềm đạm, tính tình khác một trời một vực với Mãng Cổ Tế kiêu ngạo từ bé.
Sau khi Võ Nhĩ Cổ Đại qua đời, Mãng Cổ Tế vâng lời tái giá với Toả Nặc Mộc Đỗ Lăng, bởi vì cô ta là chị của Hãn, thân phận cao quý, thế nên Đại Phúc tấn ban đầu của Toả Nặc Mộc Đỗ Lăng hiển nhiên sẽ phải nhường lại vị trí của mình. Nhưng vợ chồng lại là bằng mặt không bằng lòng, Toả Nặc Mộc Đỗ Lăng vô cùng tin tưởng vào thân tín của mình là Thác Cổ, yêu ai thì yêu cả đường đi, vì thế hắn ta đã sủng ái em gái của Thác Cổ. Mãng Cổ Tế tính khí kiêu ngạo, cho rằng Toả Nặc Mộc Đỗ Lăng thờ ơ với mình, hai vợ chồng thường xuyên vì những việc vặt vãnh mà cãi nhau, vị Tam Cách cách quá mức ngang tàng này vì ghen tuông thậm chí tố cáo rằng em gái của Thác Cổ mưu hại mình, ngang ngược đòi Hoàng Thái Cực phải trừ khử Thác Cổ giúp cô ta.
Hoàng Thái Cực dĩ nhiên sẽ không để ý tới cái yêu cầu quá vô lý đó của cô ta, từ sau khi Mãng Cổ Nhĩ Thái bị tước bỏ phong hiệu Đại Bối lặc rồi đột ngột qua đời vào mồng hai tháng mười hai năm Thiên Thông thứ sáu ấy, Mãng Cổ Tế một mực cho rằng cái chết của anh trai mình rất kỳ quặc, cô ta oan uất tức tối không buông tha kẻ nào, thừa lúc đám giỗ năm đầu của Mãng Cổ Nhĩ Thái đã mượn cớ muốn tảo mộ, sau đó kích động tướng sĩ Chính Lam kỳ gây rối làm mọi chuyện náo loạn. Nếu không có Hoàng Thái Cực kịp thời ra mặt trấn áp, cơ chừng sẽ còn làm mọi chuyện ầm ĩ thêm.
Có thể nói rằng, sự nhẫn nại của Hoàng Thái Cực đối với vị Tam tỷ cùng cha khác mẹ này đã đến cực hạn.
Mà lần này, Đại Thiện lại chọn thời điểm đó rời lều đuổi theo Mãng Cổ Tế có nghĩa là hai thế lực của Chính Hồng kỳ và Chính Lam kỳ có khả năng sẽ gộp chung vào nhau, đây là chuyện không thể chấp nhận nhất của Hoàng Thái Cực… với chàng mà nói, đây là đang khiêu khích vương quyền độc tôn của chàng!
Chỉ cần là mục nhọt độc, Hoàng Thái Cực chắc chắn sẽ không cho phép nó càng phát triển dưới mắt mình.
Nghe nói sau khi Đại Thiện đuổi theo Mãng Cổ Tế đã đưa cô ta vào doanh trướng mình, sau đó mở tiệc chiêu đãi…
Hoàng Thái Cực trông thấy tôi đáng thương, sắp khóc đến nên thì cũng cố nuốt xuống một họng tức, chờ Đại Thiện tự động đến nhận tôi. Nhưng chờ tới chờ lui, theo như thị vệ bẩm báo lại thì Mãng Cổ Tế Cách cách đã sớm rời đi, nhưng Đại Thiện vẫn không tới.
“Sai người đi gọi đi”. Tôi cắn môi, đau thương nói, “Chàng ta suy nghĩ rất cẩn thận, đó chỉ là… chàng ta nhất thời xúc động quá thôi”.
Gân xanh trên trán Hoàng Thái Cực hằn lên, cuối cùng dưới sự cầu xin thầm lặng của tôi, chàng buông lỏng nắm tay đang siết chặt.
Thái giám được sai đi rất nhanh chóng đã trở lại, nhưng kết quả mang về lại khiến tôi bàng hoàng.
“Dạ bẩm Đại Hãn, Đại Bối lặc nói rằng tiểu A ca Hỗ Tắc bị bệnh cho nên không thể nhận lệnh đến đây được…”.
Ầm! Hoàng Thái Cực nện một quyền xuống bàn, doạ cho tiểu thái giám run cầm cập mà quỳ rạp xuống đất.
“Nàng muốn ta phải tha thứ cho huynh ấy thế nào đây? Nàng muốn ta…”.
Nước mắt tràn mi, tôi che miệng nhẹ nhàng nức nở. Sắc mặt chàng khẽ biến, từ sau bàn nhảy vọt ra ôm lấy tôi: “Du Nhiên! Du Nhiên… đừng khóc”. Chàng ra sức ôm, cằm tựa trên đỉnh đầu tôi, căm hận nói, “Không được khóc vì huynh ấy nữa…”.
Hoàng Thái Cực lại đè ép lửa giận trong lòng.
Ngày thứ hai A Ba Thái cưới Nga Nhĩ Triết Đồ Phúc tấn, đãi tiệc trong quân doanh, Hoàng Thái Cực và tôi cùng nhau chúc phúc. Trong tiệc rượu, Tát Cáp Liêm mượn lúc kính rượu liền khéo léo cầu tình và giải thích giúp cha mình.
Lúc này Hoàng Thái Cực liền nói: “Ta với A mã con bất đồng ý kiến, có điều A mã của con dù gì cũng là huynh trưởng của ta, sao ta có thể trách huynh ấy được? Chỉ là sau này nếu A mã con có làm gì không thoả đáng, mong con có thể thông cảm nỗi khổ tâm của ta mà khuyên can huynh ấy cho cẩn thận”.
“Vâng! Đại Hãn thánh minh!”. Tát Cáp Liêm âm thầm thở phào, khom người rời đi.
Một chỉ dụ mang tính uy hiếp chỉ vừa mới truyền cho Tát Cáp Liêm vào lúc trưa lại chẳng ngờ rằng vừa đến xế chiều, trong doanh truyền báo rằng Đại Bối lặc đã dẫn gia đình mình về Thịnh Kinh trước, người ngoài không thể khuyên can được.
Khi Tát Cáp Liêm đến thỉnh tội, mặt mày đã xám như tro, tràn đầy sợ hãi.
Lửa giận bị đè nén suốt mấy hôm liền của Hoàng Thái Cực cuối cùng cũng bộc phát, Tát Cáp Liêm đứng mũi chịu sào, sau khi bị mắng một trận thì còn chật vật bị đuổi ra khỏi lều.
Tôi đã sớm sốc đến á khẩu, chỉ thấy tay chân bủn rủn, vẻ giết chóc đã hiện rõ ra mặt của Hoàng Thái Cực. Chuyện mà tôi không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn… sắp xảy ra.
“Du Nhiên, không phải do ta không chịu buông tha huynh ấy mà là do huynh ấy u mê không chịu tỉnh ngộ!”.
Tôi kinh ngạc, nước mắt lặng lẽ lăn trên đôi gò má, trong lòng như đang bị từng nhát dao liên tiếp chậm rãi cứa vào, xé rách nó ra làm hai.
Lẽ nào… vận mệnh của Đại Thiện rồi cũng sẽ như Chử Anh và A Mẫn sao?
Anh em tương tàn!
Tôi có thể tự mình an ủi rằng đây chỉ việc mà một đế vương làm vì để độc chiếm thiên hạ mà không thể từ bất cứ thủ đoạn chính trị nào. Với A Mẫn, với Mãng Cổ Nhĩ Thái, thậm chí là cả A Ba Hợi bị ép phải tuẫn táng của năm xưa, tôi đều có thể để mặc bản thân mình tàn nhẫn không thèm để ý đến, mặc cho bánh xe khổng lồ của vận mệnh thời đại tàn khốc nghiền nát thân thể và vùi lấp đi sự sống còn của bọn họ.
Nhưng mà Đại Thiện…
Đại Thiện không được!
Tôi không thể trơ mắt nhìn chàng chết thảm, người thiếu niên nho nhã, dịu dàng như nước khắc sâu trong đầu tôi đó, dù chàng không thể là người mà tôi yêu, nhưng lại là người thân quan trọng nhất trong lòng tôi!
Chàng không thể chết được!
Hoàng Thái Cực có thể vì củng cố quyền lực đế vương của mình mà loại bỏ mọi chướng ngại, chỉ mỗi Đại Thiện là không được!
“Hoàng Thái Cực…”. Cổ họng tôi nghẹn ứ. Người mà tôi yêu nhất lại muốn giết người thân nhất của tôi, làm sao tôi có thể chịu nổi đây?
Hai gối mềm nhũn, tôi đau đớn quỳ xuống, khóc không thành tiếng.
“Du Nhiên!”. Hoàng Thái Cực gào thét một tiếng, lao vọt đến tôi như một mũi tên, “Nàng đứng dậy mau!”.
Chàng ra sức tùm lấy cánh tay tôi, tôi cố chấp lắc đầu, nước mắt tuôn thành dòng.
“Ta đã từng hứa với nàng là đời này nàng không cần phải quỳ dưới bất cứ kẻ nào nữa! Thế nhưng hôm nay… nàng vì Đại Thiện mà không tiếc quỳ xuống cầu xin ta! Du Nhiên…”. Chàng lạnh lùng hét lên, lòng đau đớn đến cả hồn cũng run rẩy, “Hắn ta quan trọng với nàng đến vậy sao? Đáng để nàng hạ mình quỳ xuống ư?”.
Chàng giận dữ đẩy tôi ra, căm hận lùi về sau hai bước, vung tay bổ xuống, chàng dùng tay không bổ gãy cột cờ Chính Hoàng kỳ cỡ cánh tay trẻ sơ sinh, phát ra tiếng “răng rắc”.
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, đã thấy cạnh bàn tay đã đỏ thẫm một mảng, máu tươi chảy dọc theo các ngón tay rồi nhỏ giọt xuống mặt đất. Đầu tôi say sẩm, hoảng sợ từ dưới đất bò dậy, xông về phía trước kiểm tra thương thế của chàng.
Chàng quật cường hất tay tôi ra, nghiêm mặt hờ hững bước nhanh ra ngoài lều.
Tôi kinh ngạc để lửng tay giữa không trung, lòng vô cùng đau đớn, đứng đờ ra hai ba giây mới hoàn toàn giật mình, hốt hoảng chạy vội đuổi theo.
Vừa ra khỏi lều, trên đầu đã phủ một làn bụi, tôi liên tục sặc đến khan cả tiếng. Trước mặt vang lên từng trận vó ngựa, Hoàng Thái Cực đã cưỡi ngựa phóng như bay đi mất.
Chuyện đột ngột xảy ra, thị vệ thân cận đi theo cũng không dám chậm trễ chút nào, đều lên ngựa lập tức đuổi theo.
Khi tôi thở hổn hển chạy đến chuồng, chỉ còn mỗi Tiểu Bạch là còn bị nhốt trong đó.
Tính tình Tiểu Bạch rất cố chấp, kể từ lúc tôi rời đi, nó đã liền chỉ nhận Hoàng Thái Cực làm chủ, những người khác đừng hòng đến gần nó, huống hồ chi là ngồi trên lưng nó rong ruổi đây đó.
Quả nhiên, lần này chẳng khác vô số lần thử nghiệm trước đó, tôi đưa tay cởi dây thừng cho nó rồi ấn lên yên ngựa, nó liền quay đầu lại há mồm cắn tôi, trong lỗ mũi phả ra khí nóng, liên tục xoay vòng tại chỗ, sống chết cũng không để tôi được trèo lên lưng nó cưỡi.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch… xin mày, giúp tao…”. Tôi rưng lệ nghẹn ngào, cắn răn đạp chân trái lên chỗ trèo, cầm lấy bờm ngựa, xoay người leo lên.
“Á…”. Đùa phải tôi chưa kịp vất qua thì Tiểu Bạch đã dùng sức đá sau, tôi không thể nắm vững đã bị nó hung hăn đã lăn xuống đất.
Trên lưng đau nhức, tôi chống lưng chậm rãi bò dậy, trơ mắt nhìn Tiểu Bạch bỏ chạy càng lúc càng xa.
Tôi vừa tức vừa vội, dùng mu bàn tay dính đầy đất cát chậm rãi lau nước mắt, tỏ vẻ tàn nhẫn nói: “Được lắm! Mày đã không chịu nhận tao thì tao giữ mày lại có ích gì? Chi bằng dùng một dao làm thịt mày cho rồi…”.
“Cái cô này, tâm địa thật là độc ác quá đó!”. Cách đó không xa đột nhiên có người lớn tiếng nói, chưa đợi tôi quay đầu nhìn lại, trên lưng đã liền căng chặt, người nọ kéo tôi bế bay lên khỏi mặt đất.
Đa Nhĩ Cổn vững vàng đặt tôi ngồi trước mình, tôi giãy giụa muốn thúc khuỷu tay vào người hắn thì đột nhiên hắn hét lớn một tiếng: “Giữ chặt đi!”. Nói rồi liền giơ roi, thúc ngựa phóng đi.
“Đi đâu vậy?”.
“Đi tới chỗ nàng muốn đi!”. Trong tiếng gió thét vì vù, Đa Nhĩ Cổn kề sát vào vành tai tôi, nặng nề hít thở, “Ta có dự cảm rằng lần này Đại Hãn trở về Thịnh Kinh chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn! Ba bức tượng thần rồi cuối cùng cũng phải đến phiên bức tượng sau cùng rồi…”.
Một mạch chạy qua quân doanh, chỉ thấy doanh trướng các kỳ đều đang tất bật chỉnh quân thu thập sổ sách, không ngừng có tiếng người đang la hét: “Đại Hãn có lệnh… nhổ trại về kinh.. Đại Hãn có lệnh…”.
Lòng tôi có chút kích động nắm chặt bờ ngựa, cúi đầu trầm mặc một lúc, nghẹn ngào hỏi: “Đại Bối lặc sẽ bị xử phạt thế nào?”.
Đa Nhĩ Cổn ở sau không đáp, ngựa chạy xóc nảy, lòng tôi quặn thắt đau đớn.
“Nàng là một người thông minh”. Hắn bỗng yếu ớt than thở, “Biết rõ rồi hà tất phải hỏi…”.
Tôi cứng đờ.
“Lần này chả biết đầu óc lão Nhị đó có bị hỏng rồi hay không, ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm như thế mà lại đột nhiên trở nên ngu xuẩn tự đào hố chôn mình…”. Đa Nhĩ Cổn cười lạnh, qua một lúc lại bỗng trầm giọng cảnh cáo, “Việc này nàng đừng có mà day vào! Hậu cung ít nhúng tay can thiệp lắm, tính tình của Bát ca khôn khéo, tầm nhìn rất rộng, nếu nàng thấy giờ phút này bản thân mình được sủng ái mà thể hiện quá mức, rồi sẽ có một ngày lại bị ghét bỏ mà thôi”.
Đừng can thiệp vào sự sống chết của Đại Thiện sao?
Thật sự… không thể can thiệp được sao?
“Đa Nhĩ Cổn…”. Tôi cúi thấp người ôm lấy cổ ngựa, vùi mặt mình vào bờm ngựa lộn xộn, dày đặc nào là lông, yên lặng để nước mắt tuỳ ý chảy xuống, “Ngươi không hiểu đâu… không hiểu đâu…”.
Sao hắn có thể hiểu được? Sao có thể hiểu tình cảm phức tạp gút mắt hơn mười năm nay giữa ba chúng tôi được?
“A Bộ?”. Đa Nhĩ Cổn cẩn thận hỏi, “A Bộ… sao vậy?”.
Tôi che mặt, liều mạng lắc đầu.
Hắn cố chấp đưa tay trái ra túm vai tôi: “Khóc cái gì? Chuyện này có gì mà không rõ? Bát ca củ ta từ trước đến nay đều không thể hiện buồn vui ra mặt, nàng đã lựa chọn theo huynh ấy rồi thì sớm nên đoán được là gần vua như gần cọp chứ, huynh ấy giận cá chém thớt với nàng chẳng qua là chuyện thường thôi, sao nàng vẫn không nghĩ thoáng lên hả? Cùng lắm nếu như huynh ấy không cần nàng, vậy thì ta sẽ xin nàng, nuôi nàng cả đời. Gia đã nói rồi, nhà ta không thiếu đồ ăn cho nàng…”.
Tôi không biết nên khóc hay cười, trong giây lát lại càng đau lòng khóc thêm. Hắn thả nhẹ giọng, bất lực dịu dàng dỗ tôi, “Được rồi, được rồi mà, mau nín khóc đi, ta đưa nàng về cung trước cả đám người Triết Triết đó nhé, rồi nàng lại giở chút thủ đoạn để huynh ấy lại sủng nàng là được chớ gì!”.
Hắn như ông nói gà còn tôi như bà nói vịt, nỗi khổ trong lòng chỉ mình tôi hiểu được, đảo mắt liếc thấy vết thương trên gan bàn tay trái của hắn đã đóng vảy đỏ thẫm, trong lòng liền run lên, trước mắt như thoảng qua bàn tay phải chảy máu tươi đầm đìa của Hoàng Thái Cực…
Hoàng Thái Cực!
Xin lỗi, Hoàng Thái Cực!
Là em đã làm chàng bị thương! Là em đã khiến lòng chàng tổn thương…
Nhưng… vì sao lại muốn loại bỏ Đại Thiện?
Vì sao chàng không thể khoan dung cho chàng ấy? Vì sao…
Lẽ nào thật sự đã… không thể vãn hồi rồi ư?