Mồng tám tháng sáu năm Thiên Thông thứ sáu, đại quân nước Kim xuất phát đến thành Quy Hoá theo hướng từ biên giới nhà Minh. Hai mươi bốn tháng bảy, đại quân chiến thắng và rút về Thẩm Dương.
Khi nước Đại Kim tiến vào chiếm giữ thành Quy Hoá, Lâm Đan đang cử hành nghi thức tế điện trước lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn, tuyên bố bản thân là "Lâm Đan Ba Đồ Lỗ" của toàn bộ đất Mông Cổ, sau đó dẫn theo các bộ chúng Sát Cáp Nhĩ và Ngạc Nhĩ Đa Tư di chuyển đến y quan chủng của Thành Cát Tư Hãn, sau đó vượt sông đi về hướng Tây đến Đại Thảo Than ở Thanh Hải.
Lâm Đan ở lại Đại Thảo Than nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Đầu năm Thiên Thông thứ tám, Đài Cát Khước Đồ của Mạc Bắc Khách Nhĩ Khách Thổ Tạ Đồ Hãn bộ dẫn bốn vạn bộ chúng vượt ngàm dặm xa xôi đến Đại Thảo Than hội hợp cùng Lâm Đan. Lâm Đan và Khước Đồ thông qua mối quan hệ Hồng giáo*, xây dựng sự hợp tác với Tạng Ba Hãn và Bạch Lợi Thổ Ti Đốn Nguyệt Đa Cát.
*Hồng giáo: Một chi phái của đạo Lạt-Ma vùng Tây Tạng, Trung Quốc. Tăng chúng của phái này đều mặc ca sa mầu đỏ, đội mũ mầu đỏ nên gọi là Hồng giáo.
Ai ai cũng đang tích cực nâng cao khí thế để chờ đợi thời cơ khôi phục lại đế quốc Mông Cổ, cũng chính vào lúc này, bên phía hậu cung của Lâm Đan cũng truyền đến một tin tức cực kỳ tốt – Nang Nang Phúc tấn Na Mộc Chung mang thai.
Lâm Đan đã quá tứ tuần, con nối dõi cũng không bao nhiêu. Hắn có hết thẩy tám vị Phúc tấn, trừ Đa La Đại Phúc tấn Tô Thái ra, tôi cũng từng gặp qua Nang Nang Phúc tấn, Đậu Thổ Môn Phúc tấn, Bá Kì Phúc tấn và Nga Nhĩ Triết Đồ Phúc tấn.
Đa La Phúc tấn Tô Thái sinh được Ngạch Nhĩ Khắc Khổng Quả Nhĩ Ngạch Triết, Nang Nang Phúc tấn Na Mộng Chung sinh Thục Tế Cách cách, Đậu Thổ Môn Phúc tấn Ba Đặc Mã Tảo sinh Thác Nhã Cách cách...
Na Mộc Chung có thai đại diện cho việc gia tộc lại có thêm thành viên mới, điều này như thiêu ngòi thêm ý chí chiến đấu, bừng bừng khí thế trên đuôi mày của Lâm Đan, chắc nịch nhận định rằng đứa bé này sẽ là vị phúc tinh, có thể đem lại may mắn cho hắn.
Sáng sớm hôm đó, tôi theo thường lệ bưng trà sữa và cơm rang đã chuẩn bị xong đến đợi ở cửa liều nỉ cho Tô Thái, để ma ma thân cận của cô nàng vào lo liệu, còn tôi đứng chờ sai bảo.
Đêm qua Lâm Đan ngủ lại trong lều của Tô Thái, hai vị này có thói quen sẽ thức dậy vào khoảng đầu giờ Mẹo, dùng bữa vào giờ Thìn. Tôi canh thời gian cho thật chuẩn, vì thế bưng hộp đồ ăn im lặng, kiên trì chờ khi bên trong ra lệnh. Ước chừng qua mười lăm phút, đột nhiên bên trong truyền ra một tiếng thét chói tai, sau đó là một tiếng "Leng keng" vang dội.
Tôi ngây người, kìm nét cơn xúc động muốn lao vào bên trong, do dự không thôi, chưa đầy vài phút, bên trong lại truyền ra tiếng đè nén cơn rống giận của Lâm Đan: "Làm càn!".
Tôi run lên một cơn, mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, vì thế bưng hộp thức ăn vén màn cẩn thận tiến vào trong lều, tôi chưa đi được ba bước, đầu đã đâm sầm vào một bóng dáng đang lùi lại.
"Rầm!". Hộp đồ ăn bị đụng đổ, tôi hoảng loạn chẳng kịp trở tay, vào lúc không biết nên ăn nói thế nào cho ra lẽ, trước mặt lại truyền đến một tiếng kêu rên, giọng nói của Lâm Đan cách đó không xa đang rít gào: "Mao Kỳ Tha Đặc! Nếu ông dám làm nàng bị thương dù là một sợi tóc, ta nhất định sẽ phanh thây ông thành trăm đoạn!".
Tôi nửa quỳ trên đất, hoảng loạn trông thấy mồn một cảnh tượng trước mặt.
Một người đàn ông trung niên trong tay đang cầm loan đao, thô bạo bóp chặt cổ Tô Thái, cười lạnh: "Là ngươi ép ta...". Cặp lông mày hơi cong xuống trên khuôn mặt chữ Quốc ngâm đen khiến biểu tình của ông ta vào lúc này càng trở nên đáng sợ. Tô Thái bị ông ta ghìm chặt dưới khuỷu tay, sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng lộ ra nét sợ hãi, lại tăng thêm vẻ khổ sở.
Tôi kinh ngạc không thôi trông thấy hết thẩy... Mao Kỳ Tha Đặc, chú của Lâm Đan, ông ta muốn làm gì thế? Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?.
ngôn tình hoàn"Buông nàng ấy ra!".
"Buông cô ta ra ta còn có thể sống sót rời khỏi chỗ này à?". Mao Kỳ Tha Đặc lạnh lùng nói, "Ta vốn không muốn trở mặt với ngươi, nhưng ai bảo ngươi không nghe ta khuyên nhủ, chớ có đối địch với nước Đại Kim làm chi. Mình ngươi đi chịu chết không sao, nhưng không nhất thiết phải kéo theo mấy vạn tộc nhân chúng ta đi chịu chết cùng với ngươi chứ".
"Ông...". Lâm Đan tức đến cả người phát run, đôi môi không còn chút máu run nhẹ, hoàn toàn tức giận đến mức không nói nên lời, chỉ đành ôm ngực, trong mắt tràn đầy vẻ đau đớn và oán hận.
"Sát Cáp Nhĩ đã sớm bị Hoàng Thái Cực đánh tan tành, lòng người rụng rã, dù cho ngươi có liên hợp thế nào với bên Tây Tạng đó đi nữa, tuyệt đối cũng không thể cản nổi mười vạn thiết kỵ của Đại Kim. Ngươi đấu với bọn chúng, khác nào là lấy trứng chọi đá, hai năm trước ngươi còn không có gan đấu một tay với Hoàng Thái Cực, hai năm sau binh lực của nước Đại Kim trừ tám kỳ vốn có ra thì còn mở thêm hai kỳ Mông Cổ. Tháng bảy năm trước Hãn của nước Đại Kim duyệt binh, quân uy hiển hách, tên mật thám đó sau khi thăm dò đã trở về, ngay cả nói năng cũng không trôi chảy... hiện giờ sao ngươi lại tự tin như thế, có thể dựa vào từng ấy binh lực rải rác mà chuyển bại thành thắng sao?". Giọng điệu lạnh băng xen lẫn vẻ châm chọc cùng khinh bỉ của Mao Kỳ Tha Đặc tựa như một mũi tên sắc bén bắn thẳng về phía Lâm Đan.
Sắc mặt Lâm Đan trắng bệch như tuyết.
Phút chốc trong lòng run lên, đây là lần đầu tiên suốt hai năm nay tôi nghe được tin của Hoàng Thái Cực... hai năm nay tôi không ngừng nghĩ cách trốn khỏi Đại Thảo Than, chỉ là mỗi lần đều không thể thành công, cuối cùng trong một lần trốn đi thì bị lạc đường suốt một ngày trời, nếu không có bọn họ đúng lúc tìm được, có lẽ tôi đã thành bữa tối của bầy sói rồi...
Sát Cáp Nhĩ trừng phạt rất mạnh tay đối với những nô lệ bỏ trốn, đặc biệt lúc này đang là giai đoạn mẫn cảm, nếu không nhờ Tô Thái vẫn xem tôi đây là một lễ vật đại diện cho lòng hiếu thảo của đứa con trai, có ý bảo vệ, tôi sớm đã bị một đao kia làm thịt mất.
Tính tới giờ tôi đã bỏ trốn tổng cộng năm lần, trên người có không ít vết roi. Chạy tới chạy lui, không biết là tôi tê liệt rồi, hay là do bọn họ đã sớm coi việc bắt tôi như một trò rượt đuổi, tóm lại ngoại trừ lần đầu bị đánh còn nửa cái mạng ra, về sau có chạy trốn, cũng đã không còn cảm giác tra tấn quá mức đau đớn nữa.
"Ông... rốt cuộc muốn thế nào?". Lâm Đan nghẹn họng lên tiếng.
Mao Kỳ Tha Đặc lạnh nhạt nói: "Không muốn thế nào hết, chuyện nếu đã ầm ĩ như vậy, ta cũng chỉ là bí quá hoá liều thôi. Ta muốn dẫn người của ta đi, rời khỏi Đại Thảo Than...".
"Ông muốn tìm Hoàng Thái Cực làm chỗ dựa sao?". Lâm Đan lớn tiếng thét lên chói tai, ánh mắt câm hận đến xương tuỷ dường như muốn treo cổ chú mình.
"Đúng thế". Mao Kỳ Tha Đặc không chút do dự trả lời.
Tinh thần tôi run lên! Không có điều gì khiến tôi hưng phấn hơn tin tức này.
Tìm chỗ dựa... Hoàng Thái Cực!
"Ông đừng mơ! Gia súc và nô lệ của ông đều là do ta ban cho! Ta không cho phép... ta tuyệt đối không cho phép...". Có lẽ là quá mức kích động, Lâm Đan đột nhiên trợn trắng mắt, hét một tiếng rồi ngửa mặt lên trời bất tỉnh.
"Đại Hãn!". Tô Thái khẽ hô.
Mao Kỳ Tha Đặc híp hai con mắt lại, buông Tô Thái ra, chuôi đao nhanh chóng đặt sau lưng, đi từng bước về phía Lâm Đan. Tô Thái căng thẳng nhìn vào Mao Kỳ Tha Đặc, đôi môi đỏ hồng khẽ mở ra, nhưng cô nàng chưa kịp kêu lên thì Lâm Đan vốn đang té ngửa dưới đất đột nhiên nhảy lên, đá một cước vào ngực Mao Kỳ Tha Đặc.
Mao Kỳ Tha Đặc kêu lên một tiếng thảm thiết, đồng thời bay ngược ra sau, loan đao cũng rời khỏi tay, gào thét xoay lại bổ về Tô Thái đang ở sau, Tô Thái hoảng sợ biến sắc, sững sờ đến choáng váng mặt mày. Tôi lớn tiếng kêu: "Cẩn thận!". Sau đó nhào lên ôm cổ Tô Thái, cùng cô nàng lăn vòng về hướng bên cạnh, loan đao chém đứt một chuỗi hạt châu, ngọc châu leng keng lăn trên đất.
Mao Kỳ Tha Đặc té mạnh lên trên tấm thảm dày, rên lên một tiếng. Trong giây lát, Lâm Đan đã đánh đến, cả hai gào thét đánh nhau.
Sắc mặt Tô Thái trắng bệch, chưa kịp khôi phục lại vẻ hoảng sợ. Cây loan đao đó cắm phập vào một cây cột gỗ chống lều, tôi bò lên khỏi mặt đất, hất cái tay Tô Thái đang nắm chặt lấy góc áo tôi, nhanh nhẹn nhổ ra chuôi đao từ trên cây cột, múa may vài cái trong lòng tay.
Dù không tiện tay cho lắm, nhưng đảo tới đảo lui thì khá được. Tôi cười tươi, Tô Thái bị vẻ mỉm cười của tôi làm cho mê mẩn, kinh ngạc kêu lên: "Cáp Nhật Châu Lạp, cô muốn làm gì thế?".
Tôi không để ý tới cô nàng, nắm chặt chuôi đao, vọt đến hãi tên đàn ông đang không ngừng lăn lộn ở phía trước, một đao chém xuống, Lâm Đan khẽ kêu lên, mái tóc được buột phía bên trái đã bị lưỡi đao sắc bén chém đứt, tóc bay tứ tung từng sợi trên đất. Tôi kề đao lên cổ hắn, lạnh lùng nói: "Đại Hãn, phiền ngài nghỉ ngơi một lát".
Lâm Đan đờ người ra, từ từ thẳng người dậy theo sự ra hiệu của tôi.
Mao Kỳ Tha Đặc thở hổn hển như trâu khom dậy, trên khuôn mặt già nua đã có nhiều chỗ bị thương, có thể thấy, dáng người thấp bé của ông ta căn bản không phải là đối thủ của Lâm Đan cường tráng khoẻ mạnh! Nếu tôi không kịp lúc ra tay cứu ông ta, chưa đầy giây lát hẳn là sẽ bó tay chịu trói.
"Ngươi là kẻ nào?". Lâm Đan nổi giận, gân xanh trên trán giật giật, đè nén lửa giận ngút trời.
"Nô tài là Cáp Nhật Châu Lạp!". Tôi tuy ngoài cười nhưng trong lòng không cười trả lời. Liếc mắt thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Tô Thái đang nhìn tôi, lòng tôi khẽ run lên, nhận thấy là cô nàng đó đang nghi ngờ mưu tính của tôi, chứ không phải là đang lo lắng cho an nguy của chồng mình. Vì thế tôi mỉm cười với cô nàng, chợt hạ thấp tay đập chuôi đao vào phía sau cổ của Lâm Đan.
Lâm Đan kêu ra một tiếng đầy đau đớn, dáng người to lớn đổ sập xuống, nông quay ra thảm.
"Phúc tấn, xin lỗi". Tôi không quay đầu lại nhìn Tô Thái, nhẹ nhàng nói xong câu đó, lập tức xông về phía Mao Kỳ Tha Đặc đang há hốc mồm khẽ quát, "Còn không mau đi!". Thấy ông ta vẫn không có phản ứng, tôi liền đưa tay ra đẩy một phen, thúc giục nói, "Đi mau! Tập hợp đủ người ngựa của ông để còn rời khỏi chỗ này, cứ rề rà sợ sẽ sinh biến mất!".
Ông ta đột nhiên bừng tỉnh, chạy ra khỏi lều, tôi cũng theo sát phía sau.
"Vì sao cô lại giúp tôi?". Dù đang trong lúc hối hả chạy nạn nhưng ông ta vẫn không quên tò mò sự nghi hoặc trong lòng.
"Tôi hả?". Tôi nhếch miệng cười, không thể nói rõ ra trong lòng đó là cảm nhận thế nào, gió mát dịu êm nhàn nhạt thổi qua mặt tôi, xen lẫn từng hạt cát nhỏ, có chút hoa mắt: "Cũng giống ông thôi...".