Cuối cùng quầng sáng cũng giảm đi một ít, dần dần đôi mắt đã không còn đau đớn, tôi ngoái đầu dè dặt mở mắt ra.
"Hắt xì!". Trên người cảm thấy một cơn lạnh buốt, khí lạnh thấu cả xương, tôi chun mũi hắt xì ba cái liên tục, rét đến nỗi cả người run cầm cập.
Xung quanh là một vùng mênh mông mù mịt, vừa dày đặc lại ẩm thấp, mái tóc tôi nhanh chóng bị hơi sương thấm ướt, bện thành từng sợi to buông trước ngực. Bởi vì thế khiến tầm nhìn trong đêm tối của tôi bị hạn chế rất nhiều, giác quan thứ sáu nói tôi biết nơi này không giống như đang ở trong cabin, có khi nào lại đang nằm mơ không?
Thầm cấu lên mu bàn tay chính mình.
"Ui!". Đau quá, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật, chỉ là tôi không tin vào giác quan của mình cho lắm.
"Sam? Hữu Hoành?". Tôi thử nhỏ giọng gọi hai tiếng, chẳng ai đáp lại, xung quanh chỉ phát ra những tiếng mênh mông vọng về. "Sam...! Hữu Hoành...!". Âm thanh dần lớn lên, sự dao động của tiếng vọng mênh mông cũng theo đó mạnh hơn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Tai nạn máy bay? Máy bay hỏng nên người cũng chết rồi?
Không! Không! Tôi thà rằng mình đang nằm mơ!
Thấp thỏm không yên tôi bước vài bước, cả người ngày một lạnh hơn, nhiệt độ thấp nhất cũng đã giảm xuống không độ, hơn nữa không khí lại ẩm thấp, áp bức khiến tôi có chút khó thở. Bề mặt tóc đã bị phủ một tầng sương, luồng hơi trắng phả ra từ mũi và miệng tôi dung hòa với màn đêm, tôi bắt đầu thấy sợ hãi vô cớ.
"Ối!". Hơi không chú ý tôi đã vướng phải thứ gì dưới chân ngã nhào xuống, ngay lúc hai tay chống xuống đất, lòng bàn tay đã chạm phải một thứ bằng da vừa cứng ngắc lại lạnh như băng.
Tôi bò về sau mấy bước, chưa nhìn rõ dưới chân là gì, gót chân đã đá phải một vật cứng phát ra tiếng. Tôi thình lình xoay người, cảm thấy kinh khủng đến nỗi hít một hơi lạnh.
Trời đất ơi! Đây... đây là nơi nào vậy? Hàm răng không nén nổi đập nhau lạch cạch, dõi mắt quan sát, thứ nằm rạp dưới chân tôi là thây người xếp thành đống... mỗi một cái thây lính đều mặc khôi giáp, đội mũ sắt.
Đây rõ ràng chính là một chiến trường chưa được dọn dẹp, xác người xác ngựa ngã xuống nằm ngổn ngang thành đống hỗn lộn, đù loại binh khí, cờ quạt cắm tán loạn trong bùn đất...
Tôi che miệng, hoàn toàn không thốt được tiếng nào.
Cơn chấn động cùng nỗi kinh dữ dội trong phút chốc đoạt mất suy nghĩ của tôi, tôi bị dọa đến ngớ người ra! Ước chừng cứng đờ hơn một phút, tôi mới giật nảy đánh một cái rùng mình, thét lên một tiếng lớn rồi nhanh chân chạy thục mạng như điên.
Đây là mơ ư? Đây vẫn là mơ đấy ư? Vì sao cảnh trong mơ lại chân thực như thế?
Nếu như tất cả những thứ này không phải mơ, vậy có ai nói tôi biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì được không? Toàn bộ xác chết trên mặt đất đó đều mặc trang phục của người Hán, chẳng có ai là lính bím tóc của Bát kỳ cả! Rốt cuộc tôi đã đi đến nơi nao rồi?
"Rộc! Rộc! Rộc...". Từ phía xa xa trong đêm tối truyền đến tiếng gót sắt đạp vang vừa trong trẻo vừa quạnh quẻ. Tôi bỗng chốc dừng chân, thở hổn hển như trâu, một phen hoảng hồn chạy như điên vừa rồi đã làm tôi đổ mồ hôi đầy người, trên người cũng đã không còn lạnh như trước, chỉ là nỗi sợ hãi tận đáy lòng đang quặp chặt lấy tôi, khiến tôi không rét mà run.
Từ phía mịt mù xa xa dần sáng lên chút ánh lửa, kế tiếp là hai đóm, ba đóm... tựa như ma trơi, càng tụ càng nhiều thành một con rồng dài so le uốn lượn giữa không trung.
Cơ thịt trên bắp chân co giật dữ dội, muốn chạy nhưng ngay cả dũng khí xoay người cũng không có. Trơ mắt nhìn con rồng dài đó đang càng lúc càng tiến sát, tôi bỗng ngồi vồ xuống đất, trong bóng đêm mờ mịt hiện ra một đoàn bóng hình trùng điệp mờ ảo, khác nào ma quỷ.
Ác mộng... tỉnh lại mau lên! Tỉnh lại! Tỉnh lại đi...
Tôi không ngừng gào thét chói tai trong lòng, nhưng cổ họng khô khốc, ngay cả một tiếng khàn nhẹ cũng không phát ra nổi. Chỉ có thể run rẩy nhắm mắt, bần bật ôm chặt lấy đầu gối chính mình.
Tiếng vó ngựa gần trong gang tấc, qua rất lâu sau, có người kinh ngạc hét to một tiếng: "Quái thật, lại quay về chỗ này nữa!". Sau đó lại xì xầm vang lên tiếng bàn bạc.
Tôi đột nhiên sửng sốt, ban nãy người đó nói tiếng Nữ Chân phải không? Tôi mở to mắt ngóc đầu lên, cách tôi không đến mười thước là một hàng đuốc rực sáng, ước chừng có hai ba trăm tên lính tụ thành hàng. Tôi chớp mắt, nom bọn họ rõ ràng mặc Hán phục thời Minh, tuy cảm thấy quái dị, nhưng có thế nào thì đối phương cũng không phải yêu ma quỷ quái. Lòng tôi thoáng bình tĩnh lại, chỉ cần là người sống chứ không phải quỷ quái thì sẽ chẳng còn âm u khủng khiếp nữa.
Nghĩ tới đây tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tôi dềnh dàng từ dưới đất xoay người bò dậy.
"Kẻ nào?!". Hơn mười người nhanh nhẹn rút đao ra, tiếng leng keng vang lên không ngớt.
"Tôi... tôi...". Tôi khó xử đứng tại chỗ, ngón tay áp sát vào ống quần.
"Là phụ nữ!".
"Ăn mặc thật kỳ quái!".
"Người Hán à?".
Tôi cúi đầu lia mắt nhìn thoáng qua, tôi phát hiện trên người vẫn mặc chiếc áo cao cổ lông cừu màu tím, bên dưới vận một chiếc quần vải lưỡi liềm màu trắng, cùng với mái tóc duỗi ion xõa ngang vai, khó trách ánh mắt bọn họ nhìn tôi lại quái dị đến thế.
Vừa mới gượng cười, đám người bỗng chốc bao vây bốn phía, nghiêm ngặt nhốt tôi ở giữa.
"Trói lại! Áp giải về rồi nói sau!".
"Khoan đã!". Một giọng nói trong trẻo ngăn lại những cái mồm đang hoạt động sôi nổi của mọi người, âm thanh đang nói mặc dù không cao, nhưng tương đối có uy thế. Tiếng ồn ào xung quanh lập tức biến mất, trong đêm tối mênh môi chỉ nghe thấy giọng của hắn, "Hỏi rõ nếu như cô ta là dân địa phương thì đúng lúc để cô ta dẫn đường, đụng phải cái nơi quỷ quái này, đêm nay nếu chúng ta muốn tới Cẩm Châu, toàn bộ hy vọng đều đặt ở cô ta".
Tôi sửng sốt híp lại mắt, trong hơi sương mịt mờ nhìn không rõ lắm, chỉ có thể thấy người nọ ngồi trên lưng ngựa, tựa như là một tướng lĩnh, vóc người rất cao, chỉ là dáng người lại cực gầy, phảng phất như chỉ cần một cơn gió đã có thể thổi bay hắn.
Bóng dáng gầy yếu rành rành như vậy, thế nhưng lại mang đến một cảm giác áp bức mãnh liệt, tuy khoảng cách có hơi xa, nhưng thấy ánh mắt rét lạnh của hắn quăng tới, tôi vẫn sợ run cả người.
"Đưa cô ta bộ quần áo, trông bộ dạng cô ta như vậy, đừng để phải chết cóng!".
Vị phó tướng bên kia lập tức đáp lời, tự mình xuống ngựa đưa đến cho tôi một tấm áo choàng đen, tôi rất cảm kích, run cầm cập luôn miệng cảm ơn, trong lúc vô ý chạm vào ánh mắt cười cười lấp lánh của phó tướng đó, lòng tôi bỗng chốc phát lạnh. Quả nhiên gã đã nhẹ giọng cười, đưa tay sờ hàm dưới của tôi, nói: "Bối lặc gia! Cô nàng này có dáng vẻ rất tốt, qua đêm nay không dùng nữa thì thưởng cho nô tài đi!".
Lòng tôi đập hai cái, không chờ phía bên kia trả lời, tôi đã bật thốt la lên: "Các người muốn làm gì đó?".
Những người này rõ ràng chính là người Nữ Chân, vì sao lại muốn hóa trang thành bộ dạng người Hán?
Đợt kinh động lần này không hề nhỏ, đối phương cũng vô cùng sửng sốt, "Bối lặc gia" mặc đồ người Hán bên kia đã nhảy bịch xuống ngựa, hai ba bước đã bước đến trước mặt tôi: "Ngươi nói tiếng Nữ Chân à? Rốt cuộc ngươi là ai?".
Tôi đã sớm bị rét đến hai chân lạnh ngắt, thế nhưng vào lúc trông thấy diện mạo của người nọ thì chẳng khác nào bị sét đánh, trong đầu nổ vang một tiếng, hoàn toàn ngớ người.
"Nỗ... Nỗ... Nỗ Nhĩ Cáp Xích!". Tôi hét lớn một tiếng, thật muốn ngửa mặt lên trời ngất cho xong chuyện, nhưng tôi đã sợ đến cực điểm vì thế mà tinh thần lại càng một tỉnh táo thêm.
Khuôn mặt đó, trong vẻ gầy gò lộ ra khí thế anh hùng, tôi dám chắc hắn chưa quá hai mươi, chỉ là thần sắc bướng bỉnh cương quyết, đôi mắt sắc bén bá đạo đó, tám chín phần giống hệt với Chử Anh thời trẻ. Đây là... Nỗ Nhĩ Cáp Xích! Nỗ Nhĩ Cáp Xích thời trẻ!
Trời ạ! Đến tột cùng thì tôi đã chạy tới chỗ nào rồi? Lẽ nào thời gian bị đảo ngược, đưa tôi về cái thời đại còn xưa hơn trước sao?
Lảo đảo một cái, thân mình tôi mờ mịt lắc lư, vô ý thức đưa tay bắt lấy bả vai hắn, hắn ta bình tĩnh nhanh chóng lách người, vì thế tôi bắt vào không khí. Trong nháy mắt đầu gối sắp chạm đất, gã phó tướng đã ôm lấy tôi, đè chặt eo tôi nổi giận quát: "Muốn chết à! Tôn hào đó là để cho ngươi tùy tiện gọi hả?". Nói xong túm chặt tóc ép tôi phải ngẩng đầu lên.
Tôi đau đến hít một hơi, khuỷu tay phải bất ngờ dùng sức thúc về phía sau, gã bị tôi thúc một phát liền rên lên một tiếng khó chịu. Song, áo bông cũng dày, ngoài việc hự lên một tiếng ra thì lông tóc của gã cũng không bị hư hại gì. Còn da đầu tôi thì đau nhức ngay sau đó, tôi bị gã kéo đứt một mớ tóc lớn.
Tôi chửi một tiếng, bỗng chốc xoay người giơ chân đá, đạp một cước vào hạ bộ của gã. Chiêu này rất thâm độc, chỉ là bị ép vào tình thế cấp bách nên tôi còn quan tâm nhiều làm gì, thầm nghĩ chỉ cần mau chóng thoát khỏi móng quỷ của gã là được.
Mới đá được một nửa, đột nhiên có một chân đá vào hõm sau đầu gối của tôi. Tôi nhịn đau liếc mắt nhìn, chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích, chỉ nghe hắn trầm giọng cười: "Có chút thú vị... thả cô ta ra!".
Phó tướng dù trong lòng không cam, nhưng vẫn theo mệnh lệnh thả tôi ra, tôi hất tóc đứng thẳng lưng, trợn trừng con mắt vào Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Đối mặt với trận gặp lại vừa khôi hài vừa tức cười này, cảm giác bi ai mãnh liệt đã bị áp đảo hết thẩy, vào thời khắc này tôi chỉ mong được chết thật nhanh.
Bất luận cảnh trong mơ này là thật hay là giả, tôi cũng không có đủ dũng khí để thản nhiên tiếp tục đối mặt.
Quá hoang đường, cũng quá đáng buồn!
Tôi đã không thể tiếp nhận nổi những nô đùa và trêu chọc của vận mệnh nữa rồi!
Tôi nhìn hắn, trong lòng dâng lên một nỗi bi ai vô hạn, cuối cùng không thể kìm chế nữa bất chợt bật cười ha hả. Hắn thấy tôi cười đến điên dại thì không khỏi ngơ ngác, tôi cười ra nước mắt, cuối cũng giàn giụa chảy xuống như mưa: "Ngươi giết ta đi".
Mặt hắn rõ là quét qua một vẻ sửng sốt.
"Giết ta đi!". Tôi thét lớn, "Lỗ tai ngươi điếc à? Ta bảo ngươi giết ta!"
Tôi đầy hung tợn bổ nhào qua, lại bị phó tướng kéo chặt lại, gã vốn là muốn đưa tay thẳng thừng quẳng tôi ra chỗ khác nhưng bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích giơ tay ngăn cản.
Trên khuôn mặt của ông cụ non lộ vẻ bế tắc, dường như hắn đang suy đoán dụng ý thật sự của tôi, con ngươi thâm thúy u ám không ngừng lấp lóe.
"Giết ta...!" Tôi phát điên thét chói tai, "Ta không biết Cẩm Châu, ngươi đừng trông mong ta dẫn ngươi đi... "
"Vì sao muốn chết?" Hắn đột nhiên hỏi.
Tôi quật cường mở hai mắt, nức nở không lên tiếng.
Khuôn mặt hắn áp lại gần, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên phía sau đã nổi lên một trận xôn xao, đội phía sau không biết bị thế nào đã bắt đầu đánh nhau chan chát.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Sương mù dày đặc bao phủ, dù âm thanh nghe được gần trong gang tấc, thị lực có tốt thế nào cũng không thể thấy rõ rốt cuộc đã có chuyện gì.
"Bối lặc gia! Chúng ta đụng phải viện binh Nam triều của thành Cẩm Châu... "
"Ồ?" Hai mắt hắn rực sáng, xoay người lên ngựa, "Tốt lắm! Gia còn đang nghẹn một bụng tức chưa có chỗ xả đây!" Cưỡi ngựa chạy được mấy bước, bỗng nhiên quay đầu hướng trường thương trong tay về phía tôi chừng một lóng tay, "Bảo người trông chừng cô ta, ta muốn cô ta vẫn còn sống tốt!" Dừng một chút, khóe miệng giương lên mỉm cười với tôi, "Cô càng muốn chết, ta càng không cho cô chết! Ha ha... "
Khuôn mặt ngây thơ chất phác đó lại mang theo ý cười xấu xa khiến tôi chốc lát thất thần, tôi chưa từng trông thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười như thế, chỉ là cứ cảm thấy cái vẻ tươi cười đó rất quen mắt. Đang cảm thấy mù tịt, đã nghe thấy xa xa vang lên tiếng chém giết thảm thiết, trong màn sương mênh mông có người gào to: "Thát Đát! Lại dám thay đổi quần áo lừa bịp ta, ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
"Ha ha! Không nhận ra gia sao?" Tiếng binh khí va chạm vang lên, "Gia chính là Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh của Đại Kim đây này!".
Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh... Đại Kim?!
Không phải Nỗ Nhĩ Cáp Xích sao?
"A!". Hoảng hồn bừng tỉnh lại, gã tiểu binh bên cạnh bảo vệ tôi đã bị trúng tên ngay giữa ngực, lùi về sau ngửa mặt lên trời ngã xuống. Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, đối mặt với tên lính Minh đang xông đến gần, vội trở tay nhặt lấy một thanh đao thép, ngọn giáo dài ở trước mặt đang đâm thẳng tới.
"Cạch!". Đầu giáo đã gãy, sống đao kề sát trên cán trượt một đường cắt thẳng về phía hai tay tên nọ, khi lưỡi dao cắt trúng cổ tay tên đó, máu tươi nháy mắt trào ra, lòng tôi khẽ run lên, vội thu đao lại. Cổ tay khẽ xoay, sống đao mạnh mẽ đập vào trán khiến tên đó bất tỉnh.
"Người phụ nữ ngu ngốc!". Trên đỉnh đầu vang lên âm thanh giễu cợt, lưng tôi chợt căng thẳng, ngay sau đó bị người nọ bế bay lên ngựa, "Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình! Trên chiến trường há lại cho ngươi có lấy nửa phần lòng dạ đàn bà?!".
Tôi im lặng không nói gì, khuôn mặt của Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh đã bị bắn tung tóe là máu, hàm dưới thon gầy, xương vai cũng vô cùng mỏng manh, nhìn qua gầy gò yếu ớt hoàn toàn chẳng giống một người xách đao chinh chiến, chỉ là chuyện xảy ra vào giây tiếp theo khiến tôi hoàn toàn thay đổi sy nghĩ đó với hắn.
Đao pháp của hắn vô cùng tốt, nhanh mà độc, khi vung đao phát ra tiếng, thể lực kinh người, cứ vung lên là trúng, tuyệt không thất bại. Kẻ địch bao vây thoáng lại gần đã bị hắn chém một đao ngã ngựa. Đối phó với kỵ binh còn thế, khỏi bàn chi tới bộ binh với tiến độ không kịp nổi bước chân của ngựa.
Trong phút chốc lính quân Minh chết dưới đao của hắn không dưới hai mươi tên, hắn ta giết vô cùng hăng hái, không ngớt tiếng cười, tôi cũng choáng cả mắt, suýt nữa ngay cả chuôi đao trên tay tôi cũng cầm không nổi.
"Đao pháp của cô không tồi! Học của ai thế?". Rõ ràng đang lúc thời khắc sinh tử, thế mà hắn lại thong dong đối phó, vừa giết địch, vừa chịu khó nói chuyện với tôi.
Có trời mới biết tại sao hắn lại chả sợ luồng tên đó bay đến bắn xuyên cái đầu liều của hắn?!
"Cô gái! Trông coi khoảng trống hai bên giúp ta!". Hắn ra lệnh không chút khách khí.
Tôi trừng mắt, không dám không tuân theo, ngỏ trống trước ngực hắn là tôi, nếu tôi không nghe theo thì chẳng khác nào lấy thân mình làm bia thịt chắn cho hắn.
"Keng!". Tôi đẩy lùi thế tiến công của ngọn giáo kẻ nọ, hòa hoãn lại giọng nói, nhịn không được hét lớn: "Rốt cuộc hiện tại là Thiên Thông năm mấy thế?".
"Thứ năm!". Hắn ra sức giết địch, đồng thời lớn tiếng trả lời, "Hỏi cái này làm chi?".
Thiên Thông năm thứ năm!
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ! Khá lắm, nán lại ở hiện đại bốn tiếng, nơi đây hẳn cũng đã qua bốn năm rồi phải không?
Có điều... không tồi!
Thật may vì vẫn là Đại Kim, may là chỉ chênh lệch bốn năm... hẳn là vẫn chưa thay đổi nhiều lắm!
"Ngày mấy tháng mấy?". "Keng!". Lại chắn thêm ba mũi tên lông vũ.
"Hai chín tháng mười!". Sau khi hắn đáp xong, người khẽ run lên, tôi cảnh giác quay đầu lại, quả nhiên trên tay hắn đã bị rách một đao, vết thương dài chừng mười xăng-ti máu thịt lẫn lộn, máu đang chảy ra từ vết rách.
"Phi!". Hắn phun nước miếng, "Xúi quẩy".
Tôi ngẩn người, đột nhiên tay hắn vòng trước người tôi, bắt lấy cổ tay tôi nâng lên, một tiếng vang lên, hắn đã mở trường thương, tay phải mạnh mẽ bổ xuống, chặt bỏ cánh tay phải của kẻ đánh lén.
Đối phương kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã ngựa, lòng tôi kinh hãi không thôi.
"Chăm chú một chút, đừng có lười biếng nhé!". Hắn đưa tay quệt đi vết máu, mặt lộ ra ý cười vô lại.
"Á!". Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, tôi sững sờ chỉ vào hắn, "Ngươi là Đa Nhĩ Cổn!". Nhớ ra rồi, vừa nãy do hoảng loạn căng thẳng nên hoàn toàn quên mất Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn có một đứa con với diện mạo giống y hệt ông ta.
Hắn cúi đầu nhanh chóng liếc tôi một cái, có hơi giật mình, nhưng giây lát khóe miệng lại nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười xấu xa, miệng sáp đến dán vào một bên tóc mai tôi thấp giọng nói: "Nếu cô đã biết tên của ta, lẽ nào không nắm rõ chỉ dụ mà Đại Hãn đã ban sao?".
Đại Hãn! Tim tôi đập thình thịch!
A... Hoàng Thái Cực!
"Đại Hãn làm sao?". Tôi hồi hộp truy hỏi.
Nói tôi biết đi, tôi muốn biết chàng đã sống thế nào, tôi muốn biết thêm về chuyện liên quan tới chàng đi! Tôi rất nhớ chàng...
"Đại Hãn ban ta là Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh, hạ lệnh sau này khi thấy ta mọi người chỉ được tôn gọi danh hiệu, không thể gọi thẳng tên ta...". Hắn xảo trá cười, nhẹ nhàng bật hơi, "Nếu có kẻ làm trái, nam thì phạt lấy túi tên mang bên người, nữ thì... lột hết quần áo!". Nói xong, tay trái duỗi đến tiến vào áo tôi thăm dò.
Tay hắn lạnh như sắt, tôi rùng mình một cái, lớn tiếng thét chói tai: "Đồ háo sắc!". Ra sức đẩy ta hắn ra, đồng thời mượn lực nhảy khỏi ngựa, mặt đỏ bừng xẵng giọng: "Đại Hãn mà thèm ban cái loại... cái loại chỉ dụ bỉ ổi này, nhất định là ngươi bịa đặt!".
"Ha ha...". Đa Nhĩ Cổn ngồi trên lưng ngựa thỏa thích cười to, "Không tin cô có thể hỏi bọn họ!". Vào lúc này trận xung đột nhỏ đó đã chấm dứt, đám bộ hạ của Đa Nhĩ Cổn đang dọn dẹp chiến trường.
Lòng tôi hoang mang lưỡng lự, bộ dạng thách thức đó của hắn quả thực trông khá tự tin. Lẽ nào điều hắn ta nói là sự thật?
Trên mặt bỗng nhiên nóng bừng lên, Hoàng Thái Cực đang làm cái quái gì thế, lại có thể hạ cái loại ý chỉ nhàm chán như vậy cho huynh đệ.
"Hà, cô đỏ mặt hả?". Đa Nhĩ Cổn trêu chọc.
Nghĩ tới Hoàng Thái Cực, trong lòng dâng tràn kỷ niệm ngọt ngào, nhịn không được bật cười khúc khích rồi trừng mắt với hắn: "Không liên quan tới ngươi!".
Thoạt tiên hắn hơi sửng sốt, ngay sau đó cất tiếng cười to, tôi thấy dáng vẻ hắn như thể lên cơn điên.
"Thú vị! Thú vị... Ha ha! Cô gái này... có chút thú vị!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT