Buổi thử vai sắp xếp vào mười giờ rưỡi sáng, Nguyên Viễn sáu giờ đã dậy chiếm phòng vệ sinh, Phương Tri Cẩn ngược lại rất thong thả, ngủ thẳng cẳng đến tám giờ rưỡi mới dậy, hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn ăn, đợi ăn sáng xong thì cùng xuất phát.
Tạ Kinh Niên từ trong phòng đi ra rót ly nước, lúc đi ngang qua nhíu mày nhìn Nguyên Viễn: “Cậu đi thử vai trang điểm đậm thế làm gì?”
“Chỉ là kem nền dày mà thôi! Trai thẳng chắc chắn sẽ không nhìn ra đâu!” Nguyên Viễn giải thích xong có hơi bất an, liền về phòng soi gương, cậu lay Euler dậy, “Euler, em xem phấn của anh có dày không?”
Euler còn không mở nổi mắt, nói: “Cũng bình thường mà… Rất trắng.”
Nguyên Viễn lấy ra đủ thứ chai lọ chuẩn bị tẩy trang, lầm bầm: “Quầng thâm của anh rất đậm, nếu không đánh dày thì không che được, tối qua xem video diễn xuất muộn quá, sao bây giờ đây, cảm thấy trạng thái cực kỳ tệ hại.”
Euler ngồi dậy: “Hay là em đi thay anh nhé?”
“Đồ ngốc.” Nguyên Viễn tẩy trang xong đứng dậy đi rửa mặt, rửa xong quay lại bắt đầu bôi bôi chét chét, nhưng mà không trang điểm nữa, “Phương Tri Cẩn đó, lúc trước giả bộ đáng thương, bây giờ lại thong dong như thế, phen này chắc anh thua mất.”
Phương Tri Cẩn quả thật khá nhàn, ăn sáng xong thay đồ, thay xong ngồi trên sô pha chơi điện thoại đợi Nguyên Viễn, kết quả Nguyên Viễn vẫn chưa xong đã thấy Hoắc Học Xuyên ăn mặc chỉnh tề từ phòng ngủ đi ra.
“Đi đâu vậy?”
“Hôm qua vẫn chưa thu xong ca khúc chủ đề, hôm nay phải lên sớm.” Hoắc Học Xuyên đã đi đến huyền quan thay giày rồi, trước khi ra cửa còn không quên nhắc nhở, “Lúc thử vai thì phải nhạy bén một chút, đừng có lớ nga lớ ngớ.”
Mười phút sau, Phương Tri Cẩn và Nguyên Viễn cùng xuất phát, ở trên đường hai người không nói năng gì, đều nhìn chằm chằm kịch bản của mình, nhưng mà ngoài phố thỉnh thoảng bật lên giai điệu của “Bưởi đắng”, Nguyên Viễn sẽ đắc ý một lúc.
Đến nơi, Phương Tri Cẩn mặt tươi cười hít thở sâu, cậu là người đầu tiên, hơi căng thẳng và lúng túng, nhưng mà vai diễn người câm vốn bản thân nó đã có đặc điểm như vậy rồi, rất phù hợp.
Một nhân vật không có thoại, cho nên cực kỳ thử thách biểu cảm và động tác trên khuôn mặt, nếu không nắm chắc sẽ thành quá lố hoặc là cứng đờ, Phương Tri Cẩn khá am hiểu đóng vai kẻ tội nghiệp, đáng thương, khổ sở, cậu cảm thấy biểu hiện của mình rất tốt.
Biểu diễn xong thì lùi ra bên mép, đến lượt Nguyên Viễn, Nguyên Viễn mang theo quầng thâm nhàn nhạt chào hỏi đạo diễn và những giám khảo, sau tiếng “bắt đầu” liền thay đổi sắc mặt phù hợp.
Cảnh này là cậu bé câm được nhà nữ chính cho ở nhờ, cha mẹ nữ chính ở trong phòng khách đang thảo luận có nên nuôi cậu hay không, cậu đứng ở cửa phòng ngủ nghe lén. Nguyên Viễn hơi cúi đầu, theo tiếng thảo luận của đối phương mà thay đổi biểu cảm và ánh mắt, lúc này mẹ nữ chính nói: “Giữ lại cũng được, chúng ta vẫn luôn muốn có một đứa con trai, nhưng mà luôn bị sẩy, chỉ là tuy đứa nhỏ này nhìn ngoan hiền, đáng tiếc lại câm, câm thì tương lai có thể làm được gì.”
Nguyên Viễn mím môi, ánh mắt đầy hy vọng và căng thẳng.
“Lỡ sau này em mang thai được thì sao? Trong nhà nuôi tận ba đứa nhiều gánh nặng lắm, hay là cho nó đi đi?” Cha của nữ chính hơi chần chừ, nghĩ một hồi rồi thương lượng, “Thôi, cứ giữ nó ở lại trước, sau này cho nó vào viện mồ côi hay để nó đi, cũng sẽ có cách thôi.”
Nguyên Viễn siết chặt bàn tay, trong đôi mắt ẩm ướt hàm chứa vui mừng và chờ mong, đôi môi đang mím lại cũng nhịn không được nở nụ cười.
“Dừng, đến đây thôi.” Đạo diễn hô xong, thử vai kết thúc. Phương Tri Cẩn vẫn luôn đứng một bên nhìn, cậu đã không nhịn được có chút nghi ngờ, nội dung biểu diễn của hai người đều như nhau, nhưng mà lúc cậu diễn là đáng thương và buồn khổ, Nguyên Viễn mặt đầy chờ mong thì thôi đi, vậy còn còn vui mừng?
Bọn họ thu dọn xong rồi đi, sau đó đợi thông báo là được, lúc sắp đến cửa, Phương Tri Cẩn nhịn không được, hỏi: “Tiểu Nguyên, cái đoạn mẹ nữ chính nói ‘Đáng tiếc là một đứa câm, câm tương lai làm được cái gì’, người khác bàn về chỗ khuyết tật của mình không phải nên buồn hay sao? Còn có đoạn sau ‘sau này cho nó vào viện mồ côi hay để nó đi’, cha của nữ chính là nói rõ nếu như ổng có con trai rồi sẽ không cần cậu bé câm này nữa, tại sao em lại vui?”
Nguyên Viễn nói: “Cậu bé đó có thể sắp được nhận nuôi rồi, có nghĩa là cậu ấy sắp có gia đình của mình rồi, thảo luận về khuyết điểm của cậu cũng được, sau này vứt cậu đi cũng được, đối với cậu mà nói đều không quan trọng, lúc này cậu chỉ biết, cậu cuối cùng cũng có nhà rồi. Trẻ con không có nhà đáng thương thật nhưng không hề yếu đuối, chuyện mà người bình thường cảm thấy tổn thương, có thể cậu ấy đã bị nhiều rồi, đã thành quen rồi.”
Phương Tri Cẩn hơi giật mình: “Sao mắt em ướt vậy?”
“Buổi sáng nhỏ mắt hơi nhiều, để chuẩn bị cho cảnh khóc ấy mà.” Nguyên Viễn dụi mắt, sau đó mỉm cười, “Anh Tiểu Phương, em đi trước nha, em có hẹn đi dạo phố với Euler rồi.”
Phương Tri Cẩn ngẫm lại những lời Nguyên Viễn nói, cậu cũng không phân biệt được Nguyên Viễn chỉ là đọc hiểu hay là đã chìm sâu vào kịch bản. Vẫy tay gọi xe, cậu báo địa chỉ Ái Giản, cho dù thế nào thì vai diễn này chắc chắn vào tay cậu rồi, nhưng có thể cậu sẽ gặp phải Waterloo tình yêu (*).
(*) Waterloo: một trận chiến huyền thoại đẫm máu, kết thúc sự nghiệp của Napoleon.
Ca khúc chủ đề của “Cánh diều” đã thu xong rồi, chuyện của hậu kì không cần quản, Hoắc Học Xuyên và ekip chụp ảnh chung, sau đó xách cặp chuẩn bị đến căn tin ăn cơm.
Đi được nửa đường đụng phải anh Đẩu, anh Đẩu vỗ Hoắc Học Xuyên một cái, nói: “Phí tổng tìm cậu đó! Mau đi đi!”
“Ăn cơm xong rồi đi không được sao, đói gần chết rồi.” Anh bực dọc quay đầu, sau đó vào thang máy, đến tầng hai mươi ba đi thẳng vào văn phòng của sếp, trước khi gõ cửa vào còn hít sâu một hơi.
“Phí tổng, anh tìm em à?” Hoắc Học Xuyên đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống.
“Tôi cho cậu ngồi chưa?”
Hoắc Học Xuyên lại đứng lên, chuẩn bị ăn chửi. Phí tổng quăng mấy tấm ảnh đã in ra lên bàn, là những tấm ảnh Nguyên Viễn, Euler và Biên Mai Tuyết ở trong quán bar, nhưng mà Euler và Biên Mai Tuyết đã bị xóa bỏ, chỉ có Nguyên Viễn, Phí tổng hỏi: “Cậu có biết vì sao tôi chọn cậu hát ca khúc chủ đề không? Cậu có hát hay hơn Tiểu Tạ không?”
Hoắc Học Xuyên thành thật trả lời: “Vì chuyện sao chép anh ấy đã chơi công ty một vố, nên công ty muốn phạt anh ấy.”
“Quả nhiên là cậu biết, vậy cậu còn gửi cái này, muốn uy hiếp công ty à?”
Không gửi cho các trang tin giải trí hay là đăng lên diễn đàn công cộng, chứng tỏ không muốn liên lụy đến nhóm và đến bản thân, gửi cho sếp là vì muốn nói rõ bản thân có lợi thế, bây giờ dùng lợi thế để trao đổi. Phí tổng đột nhiên bật cười, hỏi: “Mấu chốt ở đây chắc chắn là vì vai diễn kia, nhưng cậu còn không phải là ứng cử viên, cậu định gây trò gì?”
Hoắc Học Xuyên nói: “Tiểu Phương là bạn thân từ nhỏ của em, chỉ muốn giúp đỡ cậu ấy một chút.”
“Được lắm.” Điện thoại Phí tổng rung liên tục, xem ra rất bận. Hoắc Học Xuyên cho rằng chuyện này cứ thế mà qua, không ngờ Phí tổng nói: “Giở trò với công ty đều phải nhận hình phạt, vai diễn lần này Tiểu Phương có thể vào, nhưng mà hai chương trình vốn đã sắp xếp cho cậu đều sẽ thay người, một cái cho Euler, một cái cho Tiểu Biên.”
“Vâng…”
Hoắc Học Xuyên đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vào hành lang đã nhìn thấy Phương Tri Cẩn đứng ở đầu bên kia, ánh nắng phủ lên một lớp mạ vàng cho Phương Tri Cẩn, bóng của hàng lông mi đổ dưới mắt cũng có thể thấy rõ, nhưng trong đầu Hoắc Học Xuyên chỉ có một câu: Cái đồ hư hỏng.
Phương Tri Cẩn bưng hai ly cà phê đi tới, nói: “Phí tổng tìm anh hả?”
Hoắc Học Xuyên nói: “Lúc em dùng điện thoại và tài khoản của anh để gửi hình thì chắc cũng biết rồi mà.” Uy hiếp công ty sau này nhất định sẽ phải chịu phạt, Phương Tri Cẩn biết rõ, nếu không thì sẽ không dùng điện thoại của Hoắc Học Xuyên để đăng.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, Hoắc Học Xuyên không nhận ly cà phê đó, đút tay vào túi không để ý đến Phương Tri Cẩn, đợi khi vào thang máy mới nói: “Tắm xong liền lẳng lơ, trên giường thì uốn éo, là để đợi dùng mỹ nhân kế xong rồi làm chuyện xấu, em xem bản thân em là cái gì vậy?”
Mặt Phương Tri Cẩn đã đỏ bừng: “Làm cục cưng của anh đó! Em không làm chuyện xấu thì cũng chỉ có thể uốn éo! Đừng nói là trước đây anh chưa từng thấy!”
Hoắc Học Xuyên tiếp tục mắng cục cưng của mình: “Khỏi mạnh miệng, em tưởng là anh không biết hay sao? Chịch em tới khóc mà em vẫn còn sức gửi email, vậy tinh thần của anh càng tốt hơn, chỉ cần em quay đầu lại, là sẽ phát hiện con mẹ nó anh đang nhìn em.”
Thang máy gần tới lầu một rồi, Phương Tri Cẩn nhìn về phía Hoắc Học Xuyên quát: “Lúc đó biết mà không vạch trần em, bây giờ mắng em có tác dụng mẹ gì!”
Cửa từ từ mở ra, Hoắc Học Xuyên bình tĩnh nói: “Chẳng có tác dụng mẹ gì, anh cũng không muốn nói nữa.”
Phương Tri Cẩn đột nhiên hoảng loạn, cậu nhìn Hoắc Học Xuyên đi ra khỏi thang máy, càng đi càng xa, bỏ cậu ở lại từ từ hồn vía lên mây. Lê bước nặng nề ra tới cửa, cách cửa kính đại sảnh cậu nhìn thấy chiếc xe kia lao đi rất nhanh, ly cà phê trong tay cũng nguội lạnh, không ai uống.
Về đến ký túc xá phát hiện Hoắc Học Xuyên không về, Phương Tri Cẩn không thể biểu hiện quá rõ ràng, ôm cái đầu rối bời vào phòng mơ màng ngủ tới tối, sau đó bị tiếng động ngoài phòng khách đánh thức, mọi người tụ họp trong phòng khách như mở party, ai cũng vui vẻ hồ hởi.
“Tiểu Phương, mau tới đây chúc mừng nào!” Biên Mai Tuyết gọi cậu một tiếng, “Tôi sẽ tham gia ‘Niềm vui bất tận’ gần đây đang nổi đó, dự là sẽ tham gia ba tập, trước đó cứ tưởng là anh Niên và Tiểu Xuyên sẽ lên, hôm nay tôi phải mua xổ số mới được.”
Euler nói tiếp: “Em cũng vậy nè! Anh Đẩu cho em lên ‘Chạy nhanh cực tốc’, em cũng mua xổ số!”
Đầu Phương Tri Cẩn mù mờ, sau khi phản ứng lại thì chúc mừng Biên Mai Tuyết và Euler, lúc này Nguyên Viễn nói với cậu: “Anh Tiểu Phương chúc mừng anh nha, em đã nhận được thông báo của đạo diễn rồi, nói em không hợp với vai diễn này lắm, em sẽ đợi được cống hiến lượt xem cho anh đó.”
“Cám ơn em.” Cậu nói xong thì đi rửa mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu thở dài một hơi, bây giờ thở xong rồi lại thấy hơi muộn phiền.
Hoắc Học Xuyên lại một đêm không về, sáng hôm sau Tạ Kinh Niên bị lay dậy, Phương Tri Cẩn đứng bên giường hỏi: “Anh Niên, anh có biết đội trưởng đi đâu không?”
“Chắc là về nhà rồi, cậu tìm nó có chuyện gì không?” Tạ Kinh Niên cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Học Xuyên, biết được Hoắc Học Xuyên đang đi học trên trường. Phương Tri Cẩn che giấu lúng túng, nói: “Thảo nào anh ấy không nghe điện thoại của em, vừa nãy chắc là đang học.”
Tạ Kinh Niên tỉnh dậy rồi cũng không buồn ngủ nữa, đợi sau khi Phương Tri Cẩn đi rồi thì dựa vào đầu giường chơi điện thoại, Nguyên Viễn đi ngang đẩy cửa đi vào, nói: “Anh Niên, chào buổi sáng!”
“Chào, đang vui à?”
Nguyên Viễn biết ý của hắn, liền ngồi bên giường nói: “Chỉ là bị rớt vai thôi mà, không diễn thì thôi, vai đó cũng thê thảm lắm, còn không hợp bằng vai Tiểu Nguyên Vui Vẻ của em, vả lại bây giờ cũng nhiều thời gian, anh Đẩu nói hai quảng cáo kia em có thể nhận hết, tính ra cũng nhiều tiền hơn đóng phim.”
Tạ Kinh Niên nhìn ánh mắt hơi mất mát của Nguyên Viễn, không nói gì nhiều, chuyển chủ đề: “Kiếm tiền được rồi thì đổi cây bass mới cho tôi.”
Nguyên Viễn gật đầu: “Cho anh bảy cây luôn, màu đỏ màu vàng màu lục màu lam màu tím, một tuần không trùng luôn!”
Trong học viện hí kịch toàn là nam thanh nữ tú, Hoắc Học Xuyên chạy bộ xong toát mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng mà lát nữa có tiết hình thể, cho nên anh không định đi tắm. “Thanh đài hình biểu” (*), anh ghét nhất là tiết hình thể, chân cũng bị giáo viên ép muốn gãy xương.
(*) thanh đài hình biểu: thanh nhạc, đài từ (đọc thoại), hình thể, biểu diễn
Chuông vào học vang lên, cả lớp đứng thành một hàng, lúc đang làm nóng người thì cửa phòng học mở ra, Phương Tri Cẩn ở bên ngoài đi vào, nói: “Chào thầy, em tìm Hoắc Học Xuyên.” Cả lớp liền ồn ào, có bạn học đã giơ máy lên chụp hình, có một nam sinh nhỏ giọng nói: “Phắc, đẹp dữ vậy.”
Hoắc Học Xuyên đạp nam sinh đó một phát, rồi nhìn về phía Phương Tri Cẩn nói: “Đang học, không rảnh.”
Phương Tri Cẩn bỏ cặp xuống, chạy đến đứng sau Hoắc Học Xuyên, nói: “Vậy em học ké.”
Một tiết học này khá là giày vò người ta, hai người một đội tập vặn eo, nhấc chân, rồi dạng chân, Hoắc Học Xuyên suýt nữa bị Phương Tri Cẩn kích thích đến cứng lên. Chuông tan học vang lên, cuối cùng cũng được giải phóng, mọi người sang tòa nhà khác học tiết biểu diễn, Phương Tri Cẩn đi bên cạnh Hoắc Học Xuyên khẽ nói: “Em sắp diễn vai cậu bé câm rồi, khoảng thời gian này đi học với anh được không?”
Hoắc Học Xuyên không để ý đến cậu, cậu nói tiếp: “Cơm căn tin trường anh có ngon không? Em còn muốn quẹt thẻ cơm của anh nữa.”
Sau đó cậu còn bám đuôi Hoắc Học Xuyên học tiết biểu diễn, nhưng mà đến tận trưa tan học rồi Hoắc Học Xuyên vẫn chưa nói với cậu câu nào, mọi người trong phòng học đều đi hết rồi, cậu cũng cảm thấy không thể giả ngu được nữa, nói: “Anh còn giận hả? Em biết sai rồi, em không nên vu oan cho anh, hại anh mất hai chương trình.”
Hoắc Học Xuyên lạnh lùng nói: “Em rốt cuộc cũng báo thù được rồi, lòng em bây giờ sảng khoái lắm nhỉ.”
Phương Tri Cẩn cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào, quả thật là cậu cố ý, cố ý dùng điện thoại của Hoắc Học Xuyên để gửi hình, cũng đã dự liệu được Hoắc Học Xuyên sẽ bị phạt.
“Ban đầu anh và em đều là ứng cử viên chức trưởng nhóm, kết quả chọn anh không chọn em, nhịn cái thù đó từ lúc debut tới bây giờ, em nín nhịn đến điên rồi đúng không?”
Tâm tư Phương Tri Cẩn bị vạch trần, cậu thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, nếu không phải ông nội anh có ơn với nhà Phí tổng, chắc gì anh đã thắng, em không phục đấy thì làm sao!” Đôi mắt đầy phẫn nộ và bất bình của cậu nhìn đau đáu vào Hoắc Học Xuyên, dùng hết tất cả khí thế, nhưng giọng nói vẫn yếu ớt, “Nhưng bây giờ anh nổi giận với em, em lại hối hận rồi.”
Hoắc Học Xuyên hận không thể dùng sách đập vỡ đầu Phương Tri Cẩn, anh đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa chửi: “Cái đồ ngu ngốc như em, rốt cuộc có biết tại sao anh lại giận không hả?!”
Phương Tri Cẩn cũng quýnh quáng lên rồi, đuổi theo đến bên cạnh ôm lấy Hoắc Học Xuyên: “Em biết mà, không phải là vì em tính kế anh sao? Bây giờ anh mắng cũng mắng rồi, có thể hết giận chưa…”
“Em biết cái con khỉ.” Giọng Hoắc Học Xuyên lạnh đi.
Hai người từ nhỏ đến lớn không biết đã từng đánh nhau bao nhiêu lần, vu oan hãm hại so đo với nhau cũng rất nhiều, cười một cái là biết người kia đang nghĩ xấu chuyện gì, ngây ra một giây cũng biết người kia đang mơ mộng cái gì.
Hoắc Học Xuyên vốn không hề quan tâm Phương Tri Cẩn có phải là mượn dao giết người hay không, cho dù Phương Tri Cẩn trực tiếp làm trước mặt anh, anh cũng chưa chắc sẽ nói cái gì. Chuyện anh giận là Phương Tri Cẩn cố ý cầu hoan, dùng tư thế phóng đãng để hầu hạ anh có mục đích, sau đó lại an tâm đi làm chuyện xấu.
Giống như đang làm một cuộc giao dịch vậy, chỉ vì cái chuyện vớ va vớ vẩn mà làm chuyện khinh rẻ bản thân.
Phương Tri Cẩn cuối cùng cũng hiểu ra, cậu dời đến trước mặt anh, sau đó ôm chặt lấy Hoắc Học Xuyên: “Sẽ không có lần sau nữa đâu, đảm bảo sau này sẽ phóng đãng hoàn toàn không mang mục đích, không lợi dụng điều kiện ngoại hình ưu tú của bản thân để thu hoạch lợi ích.”
Hoắc Học Xuyên đánh một cái lên mông cậu, hỏi: “Em còn biết xấu hổ không hả?”
Phương Tri Cẩn biết đây là hết giận rồi, vì thế liền ra vẻ, nói: “Lúc đó anh tỉnh rồi cũng không vạch trần em, bây giờ lại mắng em, anh cũng tính kế hết rồi chứ gì.”
Hoắc Học Xuyên nói đùa vô ý: “Thất vọng cho nên mắng em, không vạch trần là vì thương em.”Nếu các bạn đã quên: Ở trên có nói “nhà HHX có ơn với Phí tổng”, để giải thích chỗ này, ông ngoại Phí Nguyên năm xưa là lính cần vụ của ông Hoắc, từng cứu mạng ông Hoắc, sau đó ông Hoắc có giúp đỡ Phí Nguyên giải quyết chuyện của Lộ Nhược Bồi (ba của Lộ Kha Đồng), chương 53-54 Đường cũ ngắm hoàng hôn, không nhớ có thể đọc lại cho nhớ nè ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT