Cuối cùng đến lượt Tạ Kinh Niên lên giường của Hoắc Học Xuyên.

Hai người nằm trong chăn nóng hầm hập, Hoắc Học Xuyên cực kỳ buồn nôn mà dựa vào Tạ Kinh Niên nhớ về những năm tháng thanh xuân, Tạ Kinh Niên cũng kể cho Hoắc Học Xuyên những chuyện thú vị hồi hắn còn hát trong quán bar, xem ra đều không định ngủ.

Hàn huyên một hồi, Hoắc Học Xuyên nói: “Lần đầu tiên nghe ‘Cây bưởi’ là em đã biết là bài anh viết, đến bây giờ tuy là đã hiểu anh muốn làm gì, nhưng mà em cực kỳ nghi ngờ một điều, tại sao anh muốn làm Tiểu Nguyên hot?”

“Ai thèm quan tâm cậu ta hot hay không.” Tạ Kinh Niên vô tư đáp.

Năm đó hắn thấy quả nhi đau lòng, thấy quả nhi trụy lạc, hắn đi rồi, nhưng sâu tận trong lòng vẫn thỉnh thoảng bốc lên cảm giác tội lỗi. Nhưng Nguyên Viễn lại xông tới, trông có vẻ ngây thơ, nhưng đằng sau lại bướng bỉnh đi sai đường, thật ra cũng không tính là sai đường, trong cái giới này, bản thân không có bối cảnh thì phải đi tìm chỗ dựa, anh thấy nhiều quá rồi.

Nhưng mà vết sẹo trong lòng bàn tay Nguyên Viễn chứng minh rằng cậu không phải là hoàn toàn không sợ hãi, dao kề lên cổ cậu thà chọn chảy máu chứ nhất quyết không chọn cúi người, trong thâm tâm cậu vẫn còn có chủ kiến. Tuy là như thế, Tạ Kinh Niên vẫn muốn giúp Nguyên Viễn, cứu rỗi mình cũng được, tìm an ủi cũng được, dù sao cũng là chuyện anh tiện tay mà làm thôi.

Huống hồ lúc Nguyên Viễn uống say liên tục gọi thầy ơi thầy à, mỗi lần nhớ lại đều khiến anh phì cười.

Hoắc Học Xuyên thấy Tạ Kinh Niên mãi không nói gì, không truy hỏi nữa, căn dặn: “Nếu như anh đã nhắm trúng Tiểu Nguyên rồi thì trông coi cậu ta cho kĩ, đừng để cho cậu ta liên lạc với ông Hứa gì đó nữa, đó chẳng phải là chuyện gì tốt.”

Tạ Kinh Niên vẫn chưa đáp, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm” bên ngoài, bọn họ lập tức ra xem, chỉ thấy Nguyên Viễn đứng ở ngoài cửa phòng gõ liên tục, nhưng mà Euler ở bên trong khóa trái không mở được.

“Euler, em nghe anh giải thích, anh thật sự không biết…” Nguyên Viễn dứt khoát dựa lên cửa không gõ nữa, “Em mở cửa ra được không, Euler, em đừng giận mà…”

Hoắc Học Xuyên lại đi làm mẹ già, anh đi về phía trước gõ cửa, nói: “Euler, mau mở cửa ra.”

Euler ở bên trong quát lên: “Tên lừa gạt đừng hòng vào đây ngủ! Bảo anh ta cút đi!”

“Đây là ký túc xá, cậu không phải chủ nhà, mau mở cửa ra.” Hoắc Học Xuyên chợt thấy vết thương trên khóe miệng Nguyên Viễn, không ngờ Euler còn động tay động chân, liền nhíu mày thúc giục. Euler cuối cùng cũng chịu mở cửa, mắt đỏ lừ như vừa khóc, Nguyên Viễn tiến lên định giải thích, kết quả Euler đạp một phát ngay bụng Nguyên Viễn không cho vào.

“Ư…” Nguyên Viễn ôm bụng xụi người, cậu ngẩng đầu nhìn Euler, “Anh xin lỗi…”

Tạ Kinh Niên đỡ Nguyên Viễn dậy, nói với Hoắc Học Xuyên: “Hôm nay em với Tiểu Nguyên đổi phòng đi, nếu không thì không dừng lại được đâu.” Phương Tri Cẩn đứng ăn khoai lát xem kịch hay nãy giờ đột nhiên lên tiếng, nói: “Em thấy Tiểu Âu vẫn nên ở một mình một phòng yên tĩnh lại, dù sao chuyện này quả thật khiến người ta khó chấp nhận.”

Cậu nói xong tự bổ sung trong lòng, trọng điểm là người khác ngủ trên giường của đội trưởng, tôi càng khó chấp nhận hơn.

Euler lại khóa cửa lại, Phương Tri Cẩn ăn xong còn lấy thêm một gói nữa về phòng, Hoắc Học Xuyên lại lấy hộp y tế ra bôi thuốc cho Nguyên Viễn, tạm thời đã yên tĩnh lại rồi.

Gối và chăn đều ở trong phòng, Nguyên Viễn ôm đầu gối ngồi trên sô pha bần thần, cậu gửi tin nhắn cho Euler, không biết Euler có xem không. Mười một giờ hơn, Tạ Kinh Niên đi ra, nói: “Cậu muốn lạnh chết à? Vào đây với tôi.”

Nguyên Viễn cùng Tạ Kinh Niên vào phòng, thêm cả lần say rượu trước, đây là lần thứ hai chung chăn gối với Tạ Kinh Niên. Hoắc Học Xuyên thân là một “bà tám”, nghe tiếng liền quay người lại nhìn bọn họ, hỏi: “Tiểu Nguyên, cậu và Euler sẽ chia tay à?”

Nguyên Viễn không nói gì, biết Hoắc Học Xuyên là cố ý nói móc mình, thật ra cậu cũng cảm thấy buồn cười, từ lúc debut tới giờ đều là fan-service giả vờ tình cảm tốt mà thôi, sao giờ cảm giác cứ như là phim giả tình thật vậy.

Nhất định là vì Euler quá ngốc.

Trong bóng tối, điện thoại của Nguyên Viễn rung lên, mở ra xem là Euler trả lời, chỉ có bốn chữ: Tôi căm hận anh.

Nguyên Viễn sụp đổ, cậu ôm lấy Tạ Kinh Niên, dụi mặt vào lồng ngực hắn, nức nở cầu xin: “Anh Niên, anh mau làm sáng tỏ đi được không… em không muốn nổi tiếng nữa… Em không muốn nữa đâu…”

Tạ Kinh Niên vỗ vai cậu không trả lời, chỉ nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Tạ Kinh Niên đến công ty họp với tổng giám, nhận lại “Bưởi đắng”, bộ phận quan hệ công chúng của công ty tức tốc lên phương án, không tới một tiếng đồng hồ, các trang tin tức đều lên tin làm sáng tỏ, như dự liệu của Hoắc Học Xuyên, đổ lỗi cho hậu kỳ, nói chuyện lần này chỉ là đề sai tên.

Tạ Kinh Niên đăng weibo: “Chỉ là hiểu lầm thôi, Euler là em trai tôi rất quý mến, lần này để em ấy phải chịu tổn thương như vậy thật sự rất xin lỗi. Thật ra người sáng tác là ai không quan trọng, sự yêu thích của người hâm mộ với hai bài hát này chính là niềm vinh hạnh lớn nhất của tôi và Delete. @Nguyên Viễn rất thích hợp với bài hát này, vừa khéo nhà cậu ấy có một vườn bưởi, ‘Bưởi đắng’ cũng chưa được thu âm chính thức, mọi người cùng chờ đón nhé.”

Hai ca khúc này giống như vua thật vua giả (điển tích), độ hot của “Cây bưởi” lập tức biến mất, còn chân mệnh thiên tử “Bưởi đắng” lại xuất hiện chói lòa. Nguyên Viễn thẫn thờ ở trong phòng thu âm, cậu phải thu âm “Bưởi đắng” một mình rồi, Tạ Kinh Niên đứng cách tấm kính nhìn cậu, lại càng khiến cậu thêm hoảng loạn.

Thu âm xong ra khỏi công ty, Nguyên Viễn gọi cho Euler, đợi sau khi Euler nghe máy, cậu thử hỏi: “Cùng đi ăn cơm được không?”

Euler bình tĩnh hơn nhiều rồi, nói: “Anh đã nổi tiếng rồi, sắp bùng nổ luôn rồi, khỏi dùng trò kết bè kéo phái này nữa đi.”

“… Được.” Nguyên Viễn hít sâu một hơi, cảm thấy hít thở không thông, “Không kết bè kéo phái, chỉ làm bạn với em thôi được không? Qua chuyện lần này anh mới biết… anh đã xem em là bạn từ lâu rồi.”

Euler biết Nguyên Viễn bị anh Hứa dắt mối, nên hay hỏi Nguyên Viễn có tìm được kim chủ chưa, có xấu không, Nguyên Viễn một phát bay cao còn muốn đem theo cả Euler, cho dù lòng người khó lường, ở chung một thời gian dài cũng đã cho nhau ấm áp.

Euler ấp úng một hồi, nói: “Vậy anh phải mời em ăn một bữa đắt tiền.”

Từ khi album thứ hai ra mắt, độ chủ đề và thảo luận của Delete chưa từng dừng lại, “Đèn đỏ thì đi” tuy không bùng nổ bằng “Cây bưởi”, nhưng mà bài hát và đội trữ tình cũng được đánh giá rất cao trong chuyên môn, đặc biệt là Tạ Kinh Niên còn có một lượng fan lớn, cho nên ca khúc này phát hành luôn có xu thế đi lên đều đều. Hoắc Học Xuyên và Biên Mai Tuyết cũng coi như là được chứng minh bản thân, đặc biệt là Hoắc Học Xuyên, bây giờ nhắc tới hát chính của Delete ai cũng biết còn có một người họ Hoắc, chí ít anh cũng giữ được vai trò của mình.

Nhìn ngang nhìn dọc ai ai cũng bành trướng tên tuổi, Phương Tri Cẩn giận dữ về nhà chơi với chó.

Buổi tối Phương Phi về, thấy con trai mình ở nhà thì hơi giật mình, nói: “Con không bận à? Mẹ ở công ty toàn nghe thấy mấy em gái thảo luận về tụi con, ở trên đường cũng có thể nghe thấy bài hát của nhóm con, mẹ còn tưởng là nổi tiếng rồi sẽ cực kỳ bận rộn chứ.”

Phương Tri Cẩn ôm chó nằm trên sô pha, nói: “Công ty vớ vẩn, sếp vớ vẩn, ra album chỉ xem trọng ca hát, không thể cho con nhảy một lần sao? Nghe nói ông sếp này cũng ra mắt mấy năm liền mới nổi, hết sức thiếu tầm nhìn, một ông sếp khác thì suốt ngày giả ngầu hù dọa người ta, đúng là thứ gì không.”

Phương Phi nghe xong một tràng, phất tay nói: “Lại bắt đầu rủa xả người ta rồi đấy, bây giờ không có giáo viên thanh nhạc thì lại đi mắng sếp.”

“Thì sao, con hát dở, còn không được chửi người ta hay sao.” Phương Tri Cẩn vỗ Phương Tử Lâm một cái, lòng ôm nỗi hận, “Tên mập còn nhiều fan hơn con, không phải chỉ là giọng trầm ấm thôi à? Thời đại này nghiện giọng cũng không thèm nhìn mặt luôn sao? Euler cũng chỉ là một đứa vô dụng, bị chơi như vậy còn tiếp tục đẩy Âu Viễn, con lai lai tới mất não luôn rồi. Tạ Kinh Niên thì không thèm nói nữa, không biết trúng bùa gì, có bản lĩnh hot thì hot một mình đi, còn kéo cả Nguyên Viễn, không nhìn ra anh ta cũng muốn chơi với Nguyên Viễn, tên thần kinh. À còn Nguyên Viễn, cái vận cứt chó.”

Phương Phi dở khóc dở cười, hỏi: “Còn có Tiểu Xuyên nữa, có chửi nó không?”

Phương Tri Cẩn nhớ lại Hoắc Học Xuyên nói cậu là “đồ phiền phức”, nhíu mày chửi luôn: “Nói gì mà mỗi ngày luyện tập, giờ qua bao nhiêu ngày rồi, nói chuyện như thả rắm, bây giờ con mà về đó á hả cậu ta đến rắm cũng không thèm thả.”

Phương Tử Lâm gãi gãi lỗ tai, sau đó giãy ra nhảy lên bàn trà, kết quả nhảy trúng đồ điều khiển, giai điệu quen thuộc chui vào tai, sau đó Phương Tri Cẩn ngước mắt nhìn thấy mặt Nguyên Viễn ngay trên màn hình.

Lại xem ngày tháng, tối nay “Bưởi đắng” chính thức ra mắt.

“Cậu này là trong nhóm bọn con phải không? Cũng đẹp trai đấy.” Phương Phi xem rất vui vẻ.

“Đẹp chỗ nào? Mẹ mù rồi sao?!” Phương Tri Cẩn dứt khoát tắt tivi, sau đó cằn nhằn cầm điện thoại lên, “Chỉ cho mình bốn câu, còn bản thân thì hát nhiều như thế, bây giờ thì tốt rồi, một mình solo nguyên bài luôn, có phải cậu ta đã cho Tạ Kinh Niên mười mẫu đất vườn bưởi không nhỉ, nếu không sao lại cấu kết với nhau.”

Cậu nói xong, đồng thời cũng chia sẻ weibo, viết: “Tiểu Nguyên tươi mát như cây bưởi vậy, cậu ấy thật sự rất thích hợp với bài hát này luôn, anh Niên sáng tác cũng quá đỉnh, replay liên tục!”

Số liệu không cần nhìn cũng biết, lại bắt đầu càn quét các bảng xếp hạng, Tạ Kinh Niên bỗng chốc trở thành thiên tài sáng tác, cũng như đã hứa, Nguyên Viễn nhờ bài hát này mà nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Phương Tri Cẩn ở nhà thêm hai ngày, công ty gọi tới họp mới đi. Trong phòng họp ngoài trừ các thành viên và tổng giám phụ trách thì hai sếp tổng cũng tới. Tổng giám nói: “Hôm nay sẽ thông báo một vài sắp xếp, đầu tiên, là liên quan đến đại diện phát ngôn, trước mắt có ba cái quảng cáo mà nhóm sẽ phải tham gia, còn hai cái vẫn đang bàn bạc. Hợp đồng đại diện phát ngôn cá nhân của Tiểu Nguyên có hai cái, nhưng mà vì xung đột thời gian nên chỉ có thể chọn một.

Phương Tri Cẩn liếc Nguyên Viễn một cái, phát hiện Nguyên Viễn lại ngồi cùng với Euler, vì thế cậu lại bực dọc liếc Euler.

Tổng giám tiếp tục nói: “Còn có show truyền hình, trước mắt đã có vài chương trình mời các cậu rồi, trong đó bao gồm cả chương trình át chủ bài (*) và chương trình thi đấu thể thao ngoài trời đang hot lên gần đây, chúng ta tạm định hai cái này trước, sau đó chắc sẽ còn có vài show phỏng vấn, mấy ngày này về nghiên cứu, đừng để đến lúc đó người ta hỏi gì cũng không biết.”

(*) show át chủ bài: là show có lượt xem cao nhất và nổi tiếng nhất, chẳng hạn như ngoài đời có Happy Camp á. Định dịch từ át chủ bài ra dài dòng hơn mà nó thuần Việt, nhưng sau này còn phải dùng từ này rất nhiều nên thôi giữ nguyên vậy.

Tổng giám nói xong, nhìn về phía hai sếp: “Phí tổng, Uông tổng, hai anh có nói gì nữa không ạ?”

“Vậy tôi nói vài điều.” Phí tổng mở miệng, “Album lần này rất thành công, nhưng mà cũng gây ra một chút sóng gió, giờ tôi cũng không nói chi tiết nữa, tóm lại là chỉ được sơ suất một lần thôi. Ngoài ra, bộ phim ‘Cánh diều’ năm sau của công ty cần thu âm bài hát chủ đề, giao cho Tiểu Hoắc.”

Hoắc Học Xuyên trả lời: “Cám ơn Phí tổng, em nhất định sẽ phát huy thật tốt.”

Phí tổng nói xong thì đến Uông tổng, vị này không nghiêm túc như thế, nhưng mà lại thả một quả bom nặng cân: “Cánh diều còn trống vai nam ba, định chọn một người trong số các cậu, về ngoại hình thì có Tiểu Phương và Tiểu Nguyên đều thích hợp, là vai cậu bé câm tội nghiệp, hai cậu ngày mốt đến thử vai đi.”

Phim bom tấn năm sau, chung khung hình với những diễn viên đầy tiếng tăm, vai diễn dễ lấy lòng người xem, mẹ nó đây đúng là một cái bánh kem siêu to khổng lồ!

Tan họp, bọn họ đến căn tin ăn cơm, chỗ ngồi không đủ nên đành chia nhau ra ngồi, Nguyên Viễn bưng khay ngồi xuống, vừa khéo đối diện với Phương Tri Cẩn. Phương Tri Cẩn cười giả tạo mà cũng có thể tươi như hoa, hỏi: “Em không ngồi cùng với Euler à?”

Nguyên Viễn cũng cười: “Em ấy cứ đòi ăn thịt nướng thiết bản, còn đang đợi kia kìa.”

Phương Tri Cẩn duy trì nét giả tạo: “Ngày mốt thử vai cố lên nhé, thời gian sít sao như vậy, phải chuẩn bị thật tốt đấy, anh sẽ chờ được cống hiến lượt xem cho em.”

Nguyên Viễn dừng đũa: “Anh Tiểu Phương, anh cũng phải thử vai mà, anh sảng rồi hả?”

“Chúng ta đều không phải xuất thân chính quy, trình độ đều như nhau cả thôi, đối với đạo diễn mà nói thì ai diễn cũng thế cả.” Phương Tri Cẩn nuốt một miếng cơm, còn rất chân thành, “Công ty nâng nhóm nhạc thần tượng chính là vì nhân khí, dùng nhân khí của chúng ta để nâng danh tiếng của phim, mở rộng phạm vi người xem, bây giờ chúng ta nổi tiếng rồi, cho nên bắt đầu để chúng ta đóng phim.”

Cậu thì nhân khí cao nhất, còn tôi thì cao nhất đếm ngược, đạo diễn chọn ai nhìn vào là biết, câu này Phương Tri Cẩn không nói, nhưng cậu biết Nguyên Viễn sẽ hiểu. Nguyên Viễn mím môi, làm thinh mấy giây rồi nói: “Anh Tiểu Phương, anh đừng nản lòng, trong showbiz mỗi ngày đều biến hóa khôn lường, ngày mai ra sao không ai nói trước được.”

Phương Tri Cẩn cười cười: “Ừm, anh rất lạc quan mà, chỉ là thỉnh thoảng có hơi muộn phiền thôi.”

Nguyên Viễn không biết an ủi thế nào, thậm chí còn cảm giác ngồi ở đây cũng là một loại tổn thương rồi, trong mắt Phương Tri Cẩn chứa đầy ưu sầu, khiến người ta rất đau xót, cậu đứng dậy nói: “Em đi xem thử Euler ngốc nghếch đó đã ăn xong chưa.”

Rời khỏi chỗ ngồi đi ra ngoài, cậu quay đầu liếc nhìn bóng lưng Phương Tri Cẩn, thầm nhủ: Anh khỏi phải vờ vĩnh, ăn bữa cơm cũng bày đặt ra vẻ.

Hoắc Học Xuyên buổi tối không về ký túc xá, ăn cơm cùng với ekip âm nhạc của “Cánh diều” xong rồi về thẳng nhà. Đã gần hai tháng chưa về rồi, vừa vào sân cũng thấy xa lạ, đợi tắm rửa xong nằm lên giường, nhận được tin nhắn của Phương Tri Cẩn: Mấy giờ về á?

Anh trả lời: Ngủ ở nhà.

Phương Tri Cẩn nhận được tin nhắn liền thay đồ ra ngoài, buổi tối vắng xe, chưa tới nửa tiếng đã đến được sở nghỉ hưu, cậu đội nón của áo khoác lên đi vào, quen đường quen nẻo đi đến cửa nhà Hoắc Học Xuyên. Nghĩ chắc anh đang ở trên lầu không nghe tiếng gõ cửa, cậu gọi cho Hoắc Học Xuyên, sau khi Hoắc Học Xuyên nghe máy cậu nói: “Em rất nhớ anh.”

Hoắc Học Xuyên ù ù cạc cạc: “Ban ngày không phải mới gặp à, vậy xuất phát từ phép lịch sự, anh cũng nhớ em chút chút.”

“Chỉ nhớ thôi không đủ.” Phương Tri Cẩn ngẩng đầu nhìn đèn trên lầu hai, cắn môi, “Mau xuống mở cửa cho em.”

Trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Học Xuyên cúp điện thoại. Chỉ trong chớp mắt cửa đã mở ra, Phương Tri Cẩn bị Hoắc Học Xuyên túm mạnh vào nhà, anh còn hỏi: “Nhớ anh đến thế cơ à?”

Phương Tri Cẩn mím môi cười: “Nhớ bình thường thôi.” Cậu nói xong liền kéo Hoắc Học Xuyên lên lầu, quen như thể là nhà của mình, sau đó cởi áo khoác đi tắm, tắm xong tiếng nước vừa ngừng lại cửa đã mở ra, Hoắc Học Xuyên cầm quần lót nói: “Mặc tạm của anh đi.”

“Không mặc.” Phương Tri Cẩn khoác áo choàng tắm đi tới, sau đó ôm lấy Hoắc Học Xuyên cọ cọ. Hoắc Học Xuyên bế cậu lên giường, bàn tay đang nâng mông cậu cũng bắt đầu mơn trớn, nói: “Đột nhiên phát tình, phi gian tức đạo.”

Phương Tri Cẩn tủi thân nhỏ giọng mắng: “Ai gian ai!”

Tấm rèm màu trắng đục không che được ánh trăng, Phương Tri Cẩn vịn thành giường cũng có thể nhìn thấy rõ hoa văn trên thảm, lồng ngực dính sát vào drap trải giường, đầu v* bị những sợi vải thêu trên drap ma sát đến nỗi cứng lên, eo cậu hụp xuống, hai chân gập lại để mông nâng lên. Ngón tay ra vào ở giữa đùi dính đầy chất lỏng trơn mướt, nơi mẫn cảm yếu ớt của cậu bị ức hiếp không ngừng, thỉnh thoảng còn bị đánh hai cái vào mông.

“Mau vào đi…” Câu chữ của Phương Tri Cẩn hỗn loạn trong tiếng rên rỉ, lời còn chưa dứt đã bị giữ eo, đỉnh chóp đâm vào trong cơ thể, cậu cúi đầu cắn drap giường, kêu ưm ưm.

Hoắc Học Xuyên đâm vào rút ra từ chậm đến nhanh, sau đó cúi người đè lên lưng Phương Tri Cẩn, ngực và lưng dán sát vào nhau, chỗ dưới thân đang giao hợp, bàn tay vuốt cánh tay, vuốt đến bàn tay thì đan xen mười ngón. Hoắc Học Xuyên cắn lên lỗ tai cậu, nói: “Hôm nay em hơi bị lẳng lơ đấy nhé.”

Phương Tri Cẩn vùi mặt vào giường, khẽ ngọ nguậy mông, sau đó Hoắc Học Xuyên vì để cậu ngẩng đầu nên nắm cằm cậu, cậu tránh mặt ra ngậm ngón trỏ của Hoắc Học Xuyên, ú ớ nói: “Mạnh hơn chút nữa… Muốn anh mạnh hơn chút nữa…”

Hoắc Học Xuyên gia tăng sức mạnh, cảm nhận được Phương Tri Cẩn đã bắt đầu run rẩy, co quắp, cái “miệng nhỏ” đỏ bừng dần dần siết chặt, thậm chí là có thể miêu tả được hình dạng nơi đó của anh.

Phương Tri Cẩn nức nở, đạt đến cao trào, sau đó cây gậy phía sau rút ra, nhô lên đè vào eo và lưng cậu.

Sau khi thu dọn xong, Hoắc Học Xuyên ôm Phương Tri Cẩn từ phía sau rồi ngủ, mười lăm phút sau, khi có tiếng hô hấp ổn định phát ra, Phương Tri Cẩn lặng lẽ mở mắt. Cậu vươn tay lấy điện thoại từ bên gối ra, mở khóa mở album ảnh, sau đó nhấn gửi tất cả những tấm hình của Nguyên Viễn.

Gửi xong trở mình chui vào trong lòng Hoắc Học Xuyên, cậu chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành. Giả vờ chân thiện mỹ thật ra rất mệt, cậu cũng nên nhe răng nanh nếm thử chút thịt rồi.
Một bài gỡ mìn hơi muộn (Bắc Nam viết, không phải Ếch):

Tất cả các thành viên đều có khuyết điểm, hãm hại lẫn nhau, không hề chân thiện mỹ, nếu có cũng chỉ là giả vờ.

Công thụ trúc mã hai mươi mấy năm, từ nhỏ đã phân cao thấp, không thích nói mấy lời mật ngọt, chỉ thích thẳng thắn bẹp bẹp.

Thịt nhiều thì nói là bạn chịch, tim tui nát tan, còn nói là công không quan tâm thụ. Thật ra những chuyện công nên làm, những quan tâm công nên có đều không hề thiếu, không tin thì mấy bạn coi kĩ lại một lần nữa đi. Nếu như mấy bạn cho rằng không nói miệng thì không tính, vậy thì kệ mí bạn, công có đức tính như vậy đấy, sau này cũng sẽ không nói đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play