Nhiếp Quân bận điều tra vụ án của Quách Tương, ngay cả ăn ngủ đối với anh giờ đây không còn quan trọng nữa. Bởi vì lại tiếp tục có án mạng xảy ra. Tuy nhiên lần này vụ án của Cố Hạo Nhiên không do anh phụ trách. Không biết là chỉ thị của cấp trên hay do anh bị lãnh đạo quay lưng, mà gần như trong đồn cảnh sát ngoài vụ án cũ vẫn đang điều tra thì hầu như những chuyện gần đây anh cũng không được biết. Hơn nữa những cuộc họp của chỉ huy Nhiếp Quân cũng không được gọi tham gia.

Ai cũng có thể thấy được rõ ràng mọi chuyện, có điều Nhiếp Quân vẫn dửng dưng như thường, anh cũng không quan tâm chuyện này lắm. Lisa mặc dù bất bình thay cho anh, nhưng cô cũng chỉ là một pháp y nhỏ bé, không có quyền can dự vào những vấn đề của cấp trên. Nhưng gia thế của Lisa cũng không phải nhỏ, bố cô cũng là một thành viên cấp cao trong tổng Bộ, tiếng nói hay quan hệ ít nhiều cũng có ảnh hưởng. Tuy nhiên hình như lần này nghe nói là Phó cục trưởng đã đánh tiếng với bên đội điều tra, có vẻ như muốn Nhiếp Quân bàn giao lại các vụ án đang điều tra cho đội khác.

Đêm tối, thấy cửa phòng làm việc của Nhiếp Quân vẫn sáng đèn, Lisa mới đến thăm anh. Gần đây anh bận đến tối mặt, chỉ sợ cơm tối cũng chưa ăn.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nhiếp Quân chỉ nói một câu vào đi, cũng không thèm ngẩng đầu lên xem đối phương là ai. Lisa mang theo một túi đồ, là thức ăn khuya cô vừa đi mua. Đặt túi đồ lên ghế sô pha, Lisa quay người lại nhìn Nhiếp Quân:’’ Đừng xem tài liệu nữa, mau lại ăn chút gì đi.’’

‘’ Em cứ để đó đi. Một lát nữa tôi ăn.’’- Nhiếp Quân vẫn không nhìn cô, đang chăm chú xem tài liệu.

Lisa lắc đầu ngán ngẩm, Nhiếp Quân là vậy, mỗi là làm việc là sẽ không còn chú tâm tới những chuyện khác.

Phải tới một lúc lâu sau mới chịu rời bàn làm việc, di chuyển tới ghế sô pha. Lisa nhìn Nhiếp Quân đang pha trà, không nhịn được cất giọng hơi lo lắng:’’ Anh thật sự không sao chứ? Chuyện cấp trên muốn anh giao lại vụ án ở Âu Hoa đã đồn khắp nơi rồi, anh thật sự không sợ đắc tội với ông ấy hay sao?’’

Nhiếp Quân nhấp một ngụm trà, chỉ cười mà không nói gì. Biểu hiện này của anh khiến cho Lisa hơi khó hiểu.

‘’ Không có chuyện gì đâu.’’- Nói đến đây Nhiếp Quân dường như nhớ ra điều gì đó:’’ Em cũng từng học ở Harvard, chắc có quen bác sĩ Trình Ngôn chứ?’’

‘’ Trình Ngôn? Cô ấy là đàn chị khóa trên, là một bác sĩ xuất sắc khoa thần kinh, anh hỏi cô ấy có chuyện gì?’’- Lisa có phần khó hiểu, Trình Ngôn là đàn chị của cô hồi còn học ở Mỹ, mấy năm gần đây mặc dù không liên lạc nhưng cũng từng có mối quan hệ rất tốt.

‘’ Lisa, tôi cần em giúp một việc.’’- Ánh mắt Nhiếp Quân khi nói câu này đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, trong đầu dường như đang toan tính điều gì thần bí. Lisa cảm nhận được tầm quan trọng của chuyện này, bởi vì Nhiếp Quân nếu là việc trong phạm vi của anh ấy nhất định sẽ không nhờ người khác giúp. Lần này lại là chuyện gì đây.



Chuyện của Cố Hạo Nhiên chưa có đáp án, vẫn đang trong quá trình điều tra. Nhưng cảnh sát cũng đã nói từ tốc độ của xe cho đến chiều sâu của mực nước sông khả năng sống chỉ chiếm mười phần trăm. Điều này khiến cho mẹ của Cố Hạo Nhiên lại tiếp tục rơi nước mắt, ôm lấy Ngô Lệ khóc lóc không thôi. Bố cậu ta thì sốc tới mức bệnh tim tái phát phải nhập viện, tập đoàn Cố thị bây giờ đang loạn từ trong ra tới ngoài.

Mẹ Cố bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào Ngô Lệ. Kiều Vũ đứng bên cạnh không nói gì, vẻ mặt thoáng chút buồn bã. Nếu như không phải cô gặp vấn đề về rào cản cảm xúc, có lẽ cũng sẽ nước mắt như mưa. Kì thực nhìn Cố phu nhân khóc ngất trong lòng mẹ mình Kiều Vũ trong lòng có chút thương xót bà ấy. Chồng nguy kịch nằm trong bệnh viện, con trai không biết sống chết ra sao, công ty thì đối mặt với khủng hoảng tài chính. Có mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ là phụ nữ, tất cả mọi chuyện đều ập tới cùng một lúc, đau khổ cũng là điều hiển nhiên.



Chờ cho cảnh sát về hết, Cố phu nhân mới có thể an tâm ngủ một chút. Nghe người làm kể lại bà ấy đã một ngày không ăn không uống cũng chẳng nghỉ ngơi, bận chuyện công ty tới tối mặt tối mũi. Kiều Vũ đã ở Cố thị suốt từ sáng, còn Ngô Lệ thì đã ở đây mấy ngày trời.

Cô còn đang muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, ra tới vườn hoa thì nghe đâu đây văng vẳng tiếng người. Kiều Vũ không phải loại người nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy bóng dáng Ngô Lệ đứng nói chuyện với một người đàn ông mặc Âu phục từ xa cô đột nhiên có cảm giác bất an.

‘’ Thế nào rồi, việc Cố thị tiến hành đến đâu rồi?’’

‘’ Phu nhân, Cố thị mấy năm nay tuy bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong thực ra đã sớm mục nát, bà muốn lấy một cái vỏ không có giá trị lợi dụng để làm gì chứ? Chưa hết cục diện của Cố thị lần này rất khó thay đổi, tôi nghe ngóng được hình như xuất hiện một bên khác cũng đang đi thu mua cổ phần giống chúng ta.’’- Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh nói.

Ngô Lệ vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản, không bận tâm tới bên thứ ba kia, trong giọng nói tràn ngập sự tự tin cùng chắc chắn:’’ Hạo Nhiên đoán không sai, ba mươi phần trăm cổ phần trong tay nó cộng với chúng ta cũng đã hơn sáu mươi phần trăm, ít nhiều cũng không cần lo nữa. Ba ngày sau lập tức tổ chức Đại hội cổ đông, chúng ta làm càng nhanh càng tốt.’’

‘’ Vâng.’’

Kiều Vũ đứng sau bức tường nghe được cuộc trò chuyện này, hai chân suýt chút nữa đứng không vững. Cô dựa người vào tường, tay siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt Kiều Vũ thoáng chốc đã lạnh như băng.

Ngô Lệ sao có thể xấu xa đến thế? Giây trước còn ôm Cố phu nhân khóc lóc trong đại sảnh, giây sau đã trở mặt muốn tóm gọn Cố thị trong lòng bàn tay. Hành vi này của bà ấy, đến cô cũng không chấp nhận được. Kiều Vũ sợ, thực sự sợ con người của Ngô Lệ. Bà ấy có thể không từ thủ đoạn để chớp lấy lợi ích về cho mình, thậm chí bán đứng cả chị em chí cốt.



Từ sau hôm ở nhà của Cố Hạo Nhiên, Kiều Vũ luôn mang trong mình một trạng thái bất ổn, kể cả khi lên lớp hay là ở nhà. Mà điều này không phải ai cũng có thể nhìn ra.

‘’ Diệp Tử, không xong rồi.’’

‘’ Cậu làm cái gì mà cuống hết cả lên vậy? Không nhìn thấy mình đang sơn móng tay sao?’’- Diệp Tử nhìn cô bạn nữ, lại nhìn đống đồ sơn móng tay trên bàn gắt gỏng nói.

‘’ Chúc…Chúc Sinh lớp mình hôm qua bị tai nạn nhập viện rồi.’’



Nghe đến đây Diệp Tử giật nảy mình, trợn mắt kinh ngạc:’’ Cái gì? Hôm qua vẫn bình thường sao lại tai nạn, vậy buổi biểu diễn đầu tuần sau của lớp chúng ta phải tính sao?’’

Lớp F lại bắt đầu gặp thêm một vấn đề lớn, bạn học Chúc Sinh nằm trong nhóm biểu diễn của tiết mục tiếp đón học sinh mới của trường đột nhiên bị tai nạn, tiết mục đang rất ổn bỗng dưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lớp F gần đây học sinh yếu kém bị đánh vào ý thức rất nhiều, nếu như không có điểm cộng của tiết mục lần này thì chắc chắn sẽ bị trừ vào hạnh kiểm. Bây giờ hiện tại đang là cuối cấp, cho dù trường Quốc tế đi nữa cũng sẽ không thể đi du học hoặc vào được đại học tốt trong nước.

Vậy nên đối với bọn họ điểm cộng của tiết mục lần này rất quan trọng, học lực có thể kém nhưng điểm hạnh kiểm nhất định phải được tốt. Cả nhóm nữ sinh ngồi tụ tập một chỗ, mặt mày ai cũng đen thui. Diệp Tử tốt nghiệp xong sẽ đi Mỹ, nhưng với điểm hạnh kiểm loại kém thì làm sao mà đi được đây. Trong lúc cả nhóm còn đang rầu rĩ thì không biết ai nêu ra một ý tưởng điên rồ:

‘’ Lớp chúng ta không phải còn có Lục Kiều Vũ sao, tuy rằng bình thường cậu ấy không nói chuyện với ai nhưng dù sao cũng chung một lớp, hay là Diệp Tử thử rủ cậu ấy tham gia đi.’’

Diệp Tử mở to mắt ngạc nhiên nhìn người vừa phát biểu:’’ Cậu làm sao vậy, Lục Kiều Vũ sẽ chịu giúp chúng ta sao? Chưa nói đến chuyện đó chúng ta cũng đâu có đối xử với người ta ra gì.’’

‘’ Vậy cậu nói xem lớp chúng ta vốn đã ít nữ, thay đổi bài khác là chuyện không thể. Mình nghe nói Kiều Vũ rất giỏi ba lê, nền tảng vũ đạo cũng khá tốt ,mấy động tác đó không làm khó được cậu ấy đâu.’’

Cả đám con gái hùa vào nhìn Diệp Tử, cô hơi bực mình, quay người đi chỗ khác:’’ Muốn nhờ thì các cậu đi mà nhờ, mình không mở miệng đâu.’’

‘’ Ai da Diệp Tử, bọn mình nói chuyện cũng chưa từng nói làm sao nhờ?’’

‘’ Cậu thuộc ban cán sự lớp, chúng ta chỉ cần năn nỉ cậu ấy một chút, chưa biết chừng sẽ đồng ý. ‘’

‘’ Diệp Tử, dù sao Lục Kiều Vũ cũng sẽ không ở mãi lớp F, cậu sợ cái gì chứ?’’

Diệp Tử nghe đám bạn nói vậy ánh mắt có chút xao động, nhưng thâm tâm vẫn không muốn. Lục Kiều Vũ với cô ấn tượng không tốt lắm, chuyện này nói ra ai cũng đoán trước được kết cục chỉ có điều đám học sinh nữ này lại không muốn tin. Diệp Tử chỉ biết bất lực thở dài, ngẩng đầu nhìn về dãy bàn học đầu tiên, thôi coi như lần này cứu chính mình vậy.

Diệp Tử là cô gái hiếu thắng, trong người vốn đã có máu ăn thua ngấm rất sâu nhưng lần này dù muốn dù không cũng chỉ có thể mở miệng nhờ cậy Kiều Vũ. Bài nhạc lần này bọn họ biểu diễn gồm có tám người, bảy người thì sẽ phải xếp lại đội hình, chưa kể mỗi người đều đảm nhiệm một vai trò quan trọng bây giờ làm thì không kịp nữa.

Kết thúc giờ nghỉ trưa, lúc lên lớp Kiều Vũ tìm thấy một tờ giấy ghi chú kẹp trong sách.

‘’ Ra về ở lại lớp đợi tôi, có chuyện quan trọng cần nói.’’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play