Kiều Vũ ngồi trong xe có chút buồn bực, chiếc xe cô mới ngồi hơn ba tháng mà đang yên đang lành đột nhiên lại xảy ra vấn đề.

Tài xế mở cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn vào trong xe:’’ Tiểu thư, chiếc xe này gặp chút vấn đề, có lẽ cần mang đến gara sửa. Đối diện có một trung tâm thương mại, cô vào đó đợi một chút tôi gọi người mang xe tới ngay.’’

Sự cố như thế này là lần đầu xảy ra, tuy nhiên Kiều Vũ cũng không tỏ ra tức giận hay bực dọc, chỉ gật đầu sau đó mở cửa bước xuống. Cô không có thói quen nổi giận với người làm, bọn họ chỉ có hai lựa chọn hoặc là làm tốt hoặc là bị đuổi, mà trong những trường hợp hi hữu thế này thì không thể trách ai.

Kiều Vũ đóng cửa xe, ngẩng đầu nhìn trung tâm thương mại phía trước. Trên bảng tên của nó có ghi ILE, có lẽ là một trong những chi nhánh của Sở thị. Cô nhanh chóng đi vào trong, tìm đến một quán cà phê ở ngay cửa ra vào.

Kiều Vũ theo thói quen đưa tay lên xem giờ, khẽ nhíu mày tỏ ra không vui.Còn mười lăm phút nữa là đến giờ vào lớp, nhìn tình hình này có lẽ sẽ bị muộn, cuối cùng cô dứt khoát nghỉ luôn. Chọn một vị trí gần sát cửa ngồi xuống, người phục vụ sau đó đã cẩn thận mang đến một li nước cam. Quán cà phê không quá đông, vài ba vị khách mỗi người một góc không ai làm phiền đến ai.

‘’ A Tư, con chạy chậm thôi, chờ mẹ với.’’

Kiều Vũ nghe được giọng nói có phần quen tai, liền quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện ở phía đối diện quán cà phê có một đứa trẻ, khuôn mặt tươi cười đang chạy vào trong khu vui chơi.

Kiều Vũ nhìn đứa trẻ hơi ngạc nhiên, đây không phải đứa trẻ đến nhà cô cách đây vài hôm hay sao? Cô tiếp tục nhìn đến người phụ nữ đang đuổi theo phía sau, khuôn mặt bộc lộ rõ niềm vui. Có lẽ mọi chuyện sẽ thật bình thường nếu như Lục Cẩm Hàn không đi theo sau hai người bọn họ.

Ánh mắt Kiều Vũ từ hơi ngạc nhiên chuyển sang bất ngờ, cuối cùng là nghi hoặc không nói thành lời. Lục Cẩm Hàn với hai mẹ con bọn họ có quan hệ gì, bọn họ xuất hiện ở đây lại là có chuyện gì?

Lúc này Kiều Vũ không ngồi yên được nữa, trong lòng cô bắt đầu có lợn cợn, nổi lên những nghi vấn không có câu trả lời. Đúng lí ra hôm nay Lục Cẩm Hàn phải đang ở công ty mới đúng chứ, sao lại chạy tới đây? Mà lại cùng với hai mẹ con nhà kia?

Ngón tay nắm chặt túi xách của Kiều Vũ thoáng run, hai bố con cô cũng mấy năm rồi không tới trung tâm thương mại. Đột nhiên hôm nay nhìn thấy ông ấy ở đây thực sự có chút không chân thực.

Kiều Vũ tự hỏi liệu bản thân có nhìn nhầm không, nhưng hỏi câu này chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Thị lực của mình thế nào không lẽ lại không biết, cho dù như vậy ngay cả bố mình không lẽ cô cũng không nhận ra?

Kiều Vũ còn đang ngây người nhìn vào khu vui chơi trước mắt thì phía sau vang lên giọng nói của nữ phục vụ nói với người bên cạnh:’’ Gia đình đó lại đến rồi sao?’’

‘’ Đến rồi, đến từ chiều rồi. Người đàn ông đó trông cũng không còn trẻ, thế mà đứa bé kia lại gọi bằng bố.’’

Nghe đến đây Kiều Vũ có phần cả kinh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Câu nói này với cô chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nhưng rốt cục cô vẫn ngồi im nghe tiếp cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.

Cô nhân viên vừa lau dọn vừa bĩu môi:’’ Lần nào cũng bao trọn quán cà phê của chúng ta và khu vui chơi đối diện, đúng là người giàu có khác.’’

‘’ Thôi thôi mau làm việc đi, đừng nói nữa không ông chủ la bây giờ.’’



Bàn tay cầm li nước ép của Kiều Vũ khẽ run, uống ngụm nước cam nhưng lại không cảm nhận được mùi vị gì hết. Trong lòng Kiều Vũ thật khó chịu, đây là vấn đề liên quan đến hạnh phúc gia đình, không phải chỉ là một chuyện đơn giản. Nhìn cảnh ba người bọn họ vui vẻ vào trong khu vui chơi, trong lòng cô khơi dậy sự đắng cay lan đến từ tận trong đáy lòng.

Cô muốn khóc, nhưng khóc không nổi.

Kiều Vũ cứ ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, đôi mắt trống rỗng vô hồn không chút sinh khí. Sự thật tàn nhẫn này đối với cô quá lớn, nhất thời không tiếp nhận nổi. Đến cuối cùng cô cũng hiểu, những năm gần đây ông ta không về nhà thường xuyên, nói chuyện với hai mẹ con cô lạnh nhạt đi rất nhiều thì ra là như vậy. Đúng là ông ta bận, nhưng là bận chăm sóc cho cô bồ nhí và đứa con riêng của mình. Hèn gì hôm đó khi thấy Diêu Tĩnh Hiên xuất hiện trong nhà ông ta lại xúc động đến thế, hóa ra là sợ bị cô phát hiện, sợ sẽ làm mất hình tượng người bố hoàn mĩ mà ông ta cất công xây dựng bấy lâu nay.

Hơn nữa nhìn đến biểu hiện hôm đó của Ngô Lệ, xem chừng bà ấy cũng đã biết chuyện này.

Tất cả mọi người đều biết, từ quản gia cho đến giúp việc trong nhà, chỉ mình cô là không. Thực ra nếu như ông ấy tự mình nói với cô, mặc dù xuất hiện thêm một đứa em trai cùng cha khác mẹ, ít nhất còn đỡ đau khổ hơn để cô tự mình phát hiện.Vừa có cảm giác bị phản bội, vừa có cảm giác đau khổ không ai hiểu được.

Mặc dù biết rằng đó là sự thật, nhưng Kiều Vũ vẫn muốn kiểm tra một lần nữa.Cô vội vàng lôi ra trong túi một chiếc ví, mở ra ảnh chụp gia đình của bọn họ, nhanh chân đi đến trước mặt cô nhân viên:’’ Người mà cô vừa nói có phải đây không?’’

‘’ Đúng đúng, chính là ông ấy. Bọn họ một tháng đến một lần, lần nào cũng bao trọn quán cà phê nên chúng tôi nhớ rất rõ.’’- Cô nhân viên không biết Kiều Vũ, nhưng nhìn thấy bức ảnh trong ví của cô ấy liền có thể nhận ra ngay người đàn ông.

Kiều Vũ hít một ngụm không khí lạnh vào trong họng, hai chân đứng không vững phải vịn vào bàn. Nhìn vẻ mặt kích động cùng với thần trí bất ổn của cô, chị nhân nhân nét mặt hơi lo lắng:’’ Cô gái, không sao chứ?’’

Kiều Vũ không trả lời, chỉ xua xua tay ra hiệu bản thân mình vẫn ổn, mong cô gái hãy đi làm tiếp việc của mình. Kiều Vũ đã ngồi trong quán cà phê rất lâu, hơn nữa chỉ ngồi một tư thế duy nhất, mắt nhìn chăm chăm vào khu vui chơi đó suốt một tiếng đồng hồ. Nhân viên quán thấy kì lạ, nhưng không ai dám lại gần hỏi thăm.

Một lúc sau bọn họ không thấy cô gái còn ngồi ở đó nữa, mà trực tiếp đứng bên ngoài cửa khu vui chơi, thông qua lớp cửa kính nhìn thẳng vào trong.

Lục Cẩm Hàn lúc này cầm điện thoại chụp ảnh cho con trai, nhìn thấy bóng dáng Kiều Vũ ngoài cửa thông qua điện thoại, nhất thời giật mình ngẩng đầu lên, nhưng cô sớm đã không còn ở đó nữa. Lục Cẩm Hàn cho rằng bản thân đã nhìn lầm, nhưng vẫn hơi sốt ruột nhanh chân đuổi ra bên ngoài. Đến khi chắc chắn Kiều Vũ không có ở đó mới đóng cửa quay vào bên trong. Nhưng chuyện này khiến ông không còn tâm trí nào mà chơi đùa nữa, bỏ mặc hai mẹ con Diêu Tĩnh Hiên ở đó, còn bản thân lại một mình về trước.

Lục Cẩm Hàn lúc rời đi đã mong bản thân thực sự nhìn lầm, nếu không ông không biết làm cách nào để đối diện với Kiều Vũ, càng không biết làm cách nào khiến cô tha thứ và chấp nhận.



Mà Kiều Vũ lúc này sớm đã bị Sở Phi Dương kéo đi.

Bọn họ đứng trên tầng cao nhìn xuống phía dưới, Kiều Vũ vô lực đứng đó, ngay cả nét mặt cũng trở nên đờ đẫn, giống như người mất hồn. Ánh mắt cô chỉ nhìn chăm chăm xuống dưới, mơ hồ không rõ ràng.

Một lát sau chỉ thấy cô bình thản lên tiếng:’’ Cậu đã sớm biết chuyện này rồi phải không?’’



Sao cậu ta có thể không biết chứ, đều đặn như vậy sao có thể không biết.

Phi Dương không biết nên trả lời thế nào, đối diện với câu hỏi này của Kiều Vũ chỉ khiến cậu ta thêm cứng họng, ánh mắt tràn đầy khó xử:’’Tôi…’’

Nhìn biểu hiện lạnh nhạt và vô cảm của Kiều Vũ hiện tại, còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với rơi nước mắt gào khóc. Sở Phi Dương thà rằng cô ấy cứ mắng chửi, hay thậm chí trút giận lên bản thân mình. Nhưng không, cậu biết Kiều Vũ không phải loại người đó. Cô ấy chính là kiểu đau đớn cũng chỉ biết một mình mình nhận lấy, tổn thương cũng mình mình ôm vào.

Chứng kiến bố mình ngoại tình, còn đau khổ hơn là rạch trên người từng nhát dao. Phi Dương biết đối với Kiều Vũ, Lục Cẩm Hàn có vai trò quan trọng trong lòng như thế nào. Bố đối với Kiều Vũ vừa là bạn vừa là thầy, vừa chiều chuộng vừa dung túng, vậy nên tình thương càng nhiều thì tổn thương sẽ càng sâu sắc. Mà đối với người từng bị chấn thương tâm lí như cô, đây lại càng là một chuyện không thể chấp nhận được.

Sở Phi Dương biết, biết rằng trong tim cô lúc này đang chảy máu. Cô không khóc, chẳng qua là vì nỗi đau này lớn đến mức nước mắt cũng không thể trút hết được. Mà cô càng như thế, thì Phi Dương trong lòng càng bức bối. Cậu ta vụng về ôm lấy Kiều Vũ, nhưng toàn thân cô đã sớm lạnh ngắt, lúc này không khác gì so với bức tượng đá là bao.

Không cái ôm nào có thể lấy đầy sự trống rỗng trong cô, cũng không có lời an ủi nào có thể xua đi được đau khổ trong lòng. Cô thà rằng mình không biết gì hết, thà rằng tất cả mọi chuyện đều chỉ là ảo giác, như vậy không phải tốt hơn sao.

Kiều Vũ muốn đánh Sở Phi Dương, muốn trút giận, muốn hỏi hắn vì sao không nói cho mình biết, nhưng khi ở trong lòng hắn cô chợt nhận ra bản thân đã không đủ sức lực để làm chuyện đó nữa. Kiều Vũ chỉ biết rằng, lúc này cô tha thiết cần một cái ôm.

Người cha mà cô cho là tuyệt vời nhất trên đời ở bên ngoài lại có một gia đình khác, ông ấy phản bội gia đình, phản bội mẹ, và phản bội cả tình thương dành cho cô. Kiều Vũ cứ ngỡ bản thân mình là người hạnh phúc nhất, đến giờ mới phát hiện ra hết thảy đều là giả dối.

Phi Dương cảm nhận được vai trái mình hơi ướt, trong tim lại đau buốt không thôi. Hắn có thể cảm nhận được, cảm nhận sự bất lực cùng đau khổ, cảm nhận được sự trống rỗng thẳm sâu trong tâm hồn cô. Nhìn thấy Kiều Vũ đau khổ như vậy, trong lòng Sở Phi Dương cũng không dễ dàng gì, hắn có phần đau đớn, cũng có phần bất lực. Hai tay ôm Kiều Vũ bỗng siết thật chặt, giống như dồn hết tâm tư vào trong đó.



Cố thị…. ngôn tình hay

Cẩn Mai bưng trà vào trong phòng làm việc cho lão Cố, ngoan ngoãn ngồi xuống như một đứa trẻ biết nghe lời, cô khẽ gọi hai tiếng:’’ Ông nội, con pha trà sâm cho ông đây.’’

‘’ Cẩn Mai hả, được rồi để đó đi. ‘’

Lão Cố bỏ tờ báo trên tay xuống, tháo gọng kính giọng hiền từ:’’ Thế nào, công việc ở trường có tốt không?’’

‘’ Dạ vẫn ổn.’’

Thấy Cẩn Mai ngập ngừng không nói, lão Cố vừa nhìn liền hiểu ra, chắc chắn là muốn đến hỏi thăm chuyện đồn cảnh sát mấy hôm trước.

Chưa để Cẩn Mai hỏi chuyện, ông đã mở lời trước:’’ Chuyện ở Âu Hoa ta đã nói với Sở trưởng Trương, cháu không cần lo lắng, cứ làm tốt chuyện của mình là được.’’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play