Chương 86 – (9)
Tân đế kế vị, phong các phi tần có con nối dõi làm thái phi, tùy hoàng tử đã thành niên khai phủ phụng dưỡng, Văn Hoàng Quý Phi tiên đế sinh thời sủng ái, thánh quyến thâm hậu, tân đế phong làm Quý Thái phi, do Vinh Thân Vương phụng dưỡng.
Tân đế theo di chỉ của tiên đế, triệu Lý Cảnh Linh hồi kinh, vào nội các tham tán cơ mật đại sự, phong Thái phó kiêm Văn Hoa Điện đại học sĩ.
Nhưng thánh chỉ lúc này còn chưa truyền tới Lương Châu Bành thành chỗ Lý Cảnh Linh.
Lý Cảnh Linh khó một hôm buông công sự trong tay, bớt thời giờ đi nha môn tiếp người.
"Biểu ca." Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Từ trên xe ngựa bước xuống một thiếu phụ uyển chuyển nhã nhặn, trong lòng ngực ôm một tiểu cô nương mặc xiêm y hồng đào.
Lý Cảnh Linh nhìn thấy các nàng, cũng lộ ra tươi cười nho nhã ôn hòa, "Ngọc nương, muội một đường tàu xe mệt nhọc vất vả đi."
"Có biểu ca an bài người chiếu cố, chúng ta còn có chỗ nào vất vả?" Tống Ngọc Nương ôn nhu cười nói, lại nói với nữ đồng trong lòng ngực, "Bảo Nhi, mau chào cữu cữu."
"Cữu, cữu." Bảo Nhi non nớt ngoan ngoãn nói.
Tống Ngọc Nương nói với Lý Cảnh Linh vài câu liền cùng nhau vào phủ, thấy trong phủ chỉ có hai ba tôi tớ quét tước, không khỏi có chút quạnh quẽ, Tống Ngọc Nương mới nói một câu, "Biểu ca mấy năm nay vẫn chưa cưới vợ sao?"
Lý Cảnh Linh cười nói, "Không có vướng bận, làm việc cũng càng tiện."
"Dì cũng đồng ý?" Tống Ngọc Nương nói, bình thường như biểu ca, 40 tuổi liền cháu trai cháu gái cũng đã có, nào có ai cô độc một mình như vậy?
"Ta nói mai thê hạc tử, tự tại tiêu dao, mẫu thân cũng liền không nói nhiều." Lý Cảnh Linh đạm nhiên nói.
Tống Ngọc Nương nhìn viên minh phủ biểu ca đơn giản thanh nhã lại phá lệ rộng rãi, thầm nghĩ, biểu ca quả nhiên vẫn giống như trước kia.
Từ khi nào cũng không biết, nàng sinh tâm mến mộ với nam tử như biểu ca, nhưng cơ hồ đều bị đối phương dùng lời nói dịu dàng đồng dạng cự tuyệt, hiện giờ nàng cũng đã hạnh phúc mỹ mãn nhi nữ song toàn, vẫn là biểu ca giúp đỡ, tình ý ngày xưa đã không còn, hiện tại chỉ lưu lại cảm tạ biết ơn.
Nghĩ, biểu ca đời này đều vô tâm với nữ tử.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ xẹt qua trong đầu một lát, nàng hỏi đến chính sự, "Tướng công khi nào có thể trở về?"
Lý Cảnh Linh nói, "Chuyện ta an bài Trịnh Hạo làm bên Bắc Địch còn chưa kết thúc, chỉ sợ cần chút thời gian."
Tống Ngọc Nương cùng Bảo Nhi nhanh chóng được người an bài cho thích đáng, bất quá Tống Ngọc Nương nghĩ đến tướng công ở phương xa vẫn là có chút lo lắng, muốn đi miếu cầu bình an.
Lý Cảnh Linh nghe xong nói, "Không bằng, ta bồi ngươi cùng Bảo Nhi đi thôi."
Tống Ngọc Nương vội vàng nói, "Biểu ca công vụ bận rộn, sao có thể bảo biểu ca bồi chúng ta đi."
Lý Cảnh Linh vẫy vẫy tay nói, "Không ngại, ngày mai vừa lúc được nghỉ, ta cũng vừa lúc muốn đi ra ngoài."
Thánh chỉ triệu Lý Cảnh Linh đến Bành thành đã đến nơi, bàn giao công vụ kết thúc, hắn cũng phải đi đến kinh thành, Lý Cảnh Linh có dự cảm, chỉ sợ lần này đi rồi, về sau khó có thể trở lại Bành thành.
Đi dạo Bành thành một lần cuối cùng cũng tốt.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Nếu biểu ca tâm ý đã định, Tống Ngọc Nương cũng không khuyên nhiều, mà đi chuẩn bị đồ vật ngày mai ra ngoài.
"Ngươi tính toán đi bái miếu nào?" Lý Cảnh Linh ôm Bảo Nhi đang chơi trống bỏi, thuận miệng hỏi.
Tống Ngọc Nương cong môi cười, "Tự nhiên là miếu Huyền Nữ nổi danh nhất Bành thành."
"Miếu Huyền Nữ?" Lý Cảnh Linh trong lòng nao nao, tiện đà cười nói, "Miếu Huyền Nữ cũng tốt, chúng ta liền đi Miếu Huyền Nữ."
_____
Sáng sớm, cảnh xuân ấm áp.
Mấy người đi tới miếu, Tống Ngọc Nương đứng đối diện đài sen tượng Huyền Nữ, đoan chính chắp tay trước ngực nhất bái, phá lệ cung kính. Nàng lúc nhỏ đã từng đếnMiếu Huyền Nữ, quê nhà năm đó cũng là Huyền Nữ ban mưa, hương khói thờ phụng không ngớt.
Miếu Huyền Nữ ở Bành thành không giống với những địa phương khác, không có đệm hương bồ, cho nên tín nam thiện nữ đều là đứng bái tượng Huyền Nữ, không quỳ lạy.
Đây cũng là quy củ Lý Cảnh Linh định ra, tỉnh huyện Lương Châu ở Bành thành không có nhiều chùa miếu đạo quan, quan phụ mẫu trước thời Lý Cảnh Linh thậm chí còn trưng thu không ít đất đai vốn dùng để xây chùa triền, làm ruộng cày cấy, tăng thu giảm chi.
Cũng liền Lý Cảnh Linh làm quan cẩn trọng, có cách trị dân, địa phương phồn vinh, đi đến đâu cũng được bá tánh kính yêu, quy củ định ra cũng không dẫn tới phản cảm.
Dù vậy, Tống Ngọc Nương vẫn nhịn không được trách cứ biểu ca một câu, chậm trễ Huyền Nữ, có vẻ bọn họ không thành tâm.
Lý Cảnh Linh cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía tượng Huyền Nữ trên đài sen, nhẹ giọng nói, "Nàng nếu ở đây, cũng sẽ không để ý."
"Biểu ca, biểu ca nói gì?" Tống Ngọc Nương có chút nghi hoặc, nàng so với Lý Cảnh Linh nhỏ tuổi hơn nhiều, càng không biết kia đến đoạn duyên phận ngắn ngủi kia.
"Không có gì." Lý Cảnh Linh cười lắc lắc đầu, hơn hai mươi năm phong sương, cũng mài đi mũi nhọn khí phách của tuổi trẻ, đạm nhiên bình thản đi rất nhiều.
Có những thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Lúc ấy không hiểu, hiện tại đã hiểu.
Hắn có ít tài danh, nhìn một lần là nhớ kĩ, học cái gì cũng rất dễ dàng, mặc dù gia thế thấp kém cũng không cảm thấy bản thân bị ảnh hưởng, bị biếm lưu đày cũng không cố kỵ, thậm chí may mắn ngộ đến đạo thánh hiền, nếm trăm vị nhân gian, tâm ý vạn dân trong thiên hạ.
Cả đời này lên xuống phập phồng, thay đổi rất nhanh, Lý Cảnh Linh lại cảm thấy mỹ mãn, mấy ngàn ngày đêm lưu đày ở Bành thành, ngẫu nhiên cũng sẽ một mình đi đến Miếu Huyền Nữ.
Cũng nhớ tới nữ hài vừa sinh ra đã thông tuệ kia.
Hắn cũng từng nghĩ tới, nếu thế nhân dung không được nàng vừa sinh ra đã thông tuệ, bụng đầy lý học, hắn nguyện ý chịu đựng, nguyện ý tiếp thu. Tính tình cổ quái cũng tốt, quá thông minh cũng thế, hắn đều nguyện ý chiếu cố nàng nhất sinh nhất thế, vì nàng che mưa chắn gió.
Chỉ tiếc, hữu duyên vô phận.
Nàng có tiên đạo tiêu dao của nàng, hắn cũng có vạn dân chi đạo của hắn.
Lý Cảnh Linh chăm chú nhìn lên, tượng Huyền Nữ hắn tự mình điêu khắc, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng.
Hoạn nạn nâng đỡ, không bằng quên nhau trong giang hồ.
Bảo Nhi chỉ vào tượng Huyền Nữ nói, "Cữu cữu, đây là Huyền Nữ mà mẫu thân nói sao?"
Tống Ngọc Nương vội vàng ôm lấy nàng, cầm tay nàng, "Đừng chỉ loạn, mạo phạm tiên tử, sẽ bị trách tội."
Bảo Nhi nghe mẫu thân dùng ngữ khí nghiêm trọng như vậy nhắc nhở, vội vàng bưng kín miệng, "Bảo Nhi không mạo phạm tiên nữ, tiên nữ không nên trách tội Bảo Nhi."
Lý Cảnh Linh cười sờ sờ nàng đầu, "Nàng sẽ không trách tội Bảo Nhi, Bảo Nhi đáng yêu như vậy, nàng cũng sẽ thích."
Nửa tháng sau, Lý Cảnh Linh nhập kinh, vì tân nhiệm nội các, được tân đế coi trọng.
_____
Thời gian thấm thoát, Vinh Thân Vương phủ bao trùm một tầng bi thương nhàn nhạt.
Trong viện tử thanh nhã mà tinh mỹ tráng lệ, Quý Thái phi Văn Cẩm Tú nằm trên giường bệnh, trang dung vẫn chỉnh tề nhưng cũng khó có thể che lấp sắc mặt xám trắng suy tàn cùa nàng.
"Triều nhi, nhớ kỹ lời nương chưa?"
"Cất giữ thứ kia thật kỹ càng, có nó, vô luận ai làm hoàng đế cũng sẽ không động đến Vinh Vương phủ, giữ cho Vinh Vương phủ một mạch vinh hoa phú quý."
Văn Cẩm Tú hấp hối nói đến bốn chữ cuối cùng này lộ ra thần thái nhàn nhạt, vinh hoa phú quý, thứ mà nàng theo đuổi cả đời này, giờ chỉ có thứ đồ này mới có thể bảo hộ nàng, cũng bảo hộ con trai nàng.
Nàng cuối cùng lại nhìn về phía nhi tử vành mắt đỏ bừng, bi thương không thôi, nhi tử là kiêu ngạo duy nhất của nàng cả đời này.
Nhi tử thiện lương, nhân hậu, không tranh không giành, không phải phiền não vì bất kỳ chuyện gì, chỉ cần làm Vương gia phú quý, không có ai dám khi dễ bắt nạt hắn.
Những thứ nàng từng thích, từng muốn, hết thảy đều thực hiện trên người con trai nàng.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Nếu trời cao nguyện ý rũ lòng thương nàng thêm một lần, kiếp sau nàng không cần ký ức đời này, tốt nhất lại sống hồ đồ.
"Mẫu phi ——" Vinh Thân Vương một tiếng khóc rống, trên giường nữ nhân đã từng tôn quý nửa đời, đôi mắt vĩnh viễn nhắm lại.
Cẩm Vinh ngồi ở trên nóc nhà Miếu Huyền Nữ phơi nắng trong lòng bỗng nhiên động, Văn Cẩm Tú đã chết.
Nháy mắt, đã trôi qua nhiều năm như vậy, Văn Cẩm Tú vẫn là không dùng đến ngọc bội, rốt cuộc nàng không phải thật sự lương bạc, mà là đem ngọc bội để lại cho hậu nhân.
Cẩm Vinh ngáp một cái, không biết ai sẽ dùng đến một lần cơ hội cuối cùng này.
____
Trăm năm sau.
Trong mưa, đoàn xe ngựa từ phía nam phi nhanh tới.
"Vương phi, phía trước đất lở lấp đường, chỉ sợ không qua được." Một tôi tớ ở phía trước mở đường cưỡi ngựa trở về, chạy tới xe ngựa lớn nhất bẩm báo.
Trong xe ngựa vang lên tiếng ho khan của nữ tử, "Vậy trước tìm một chỗ nghỉ tạm đi."
"Phía trước nửa dặm có tòa Miếu Huyền Nữ, nhưng miếu thờ đơn sơ, chỉ sợ......"
Thanh âm nữ tử bên trong xe tuy suy yếu nhưng uy nghiêm bất phàm, "Thần minh có linh, chớ có vọng ngôn, trời mưa lớn như vậy, trước tiên ở đó nghỉ ngơi, lại phái người đến trạm dịch Bành thành."
"Vâng, Vương phi." Tôi tớ lĩnh mệnh, ngay sau đó truyền lệnh cho những người khác, đi Miếu Huyền Nữ.
Tới Miếu Huyền Nữ, thị nữ giơ dù đỡ nữ tử một thân quần áp đẹp đẽ quý giá, dung nhan xuất chúng xuống xe ngựa, nhanh chóng quét tước căn phòng duy nhất trong miếu Huyền Nữ để Vương phi tạm thời nghỉ ngơi.
Miếu Huyền Nữ tuy rằng trải qua mưa gió, thời gian dài đẵng, hương khói đạm bạc, hiện ra sắc thái cũ kĩ vắng vẻ, nhưng cũng may lúc trước dụng tâm xây dựng, trong miếu rộng mở, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn, trong phòng cũng là an tĩnh tường hòa.
Thị vệ Vương phủ rất nhanh phái người đi đến trạm dịch Bành thành gần nhất, rốt cuộc Miếu Huyền Nữ cũng không phải nơi để ở lâu.
"Chiếu cố thế tử cho tốt." Vương phi cuối cùng phân phó thị nữ một câu, liền uống thuốc nghỉ tạm trước, bệnh tật quấn thân lâu ngày, cũng không biết có thể kéo dài đến khi về kinh thành hay không.
"Mẫu phi ngủ rồi sao?" Tiểu thế tử tuấn tú hỏi thị nữ bên người Vương phi.
Thị nữ khom lưng cúi đầu, đáp, "Vương phi đã uống thuốc ngủ, tiểu thế tử."
"Tiểu thế tử đói bụng không? Lưu Vân lấy điểm tâm cho thế tử có được không?" Thị nữ Lưu Vân không để thế tử vào phòng, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Vương phi, rốt cuộc Vương phi khó có một hôm ngủ an ổn như vậy.
Tiểu thế tử lắc lắc đầu, "Ta đi dạo trong miếu một chút, A Quả bồi ta thì tốt rồi."
A Quả là người phụ vương điều đến bên người hắn bảo hộ, tuy là một hoạn quan, nhưng võ công vô cùng tốt, Lưu Vân nghe vậy liền buông tâm, "Bên ngoài mưa lớn, thế tử đừng chạy loạn, cảm lạnh liền không tốt."
Tiểu thế tử gật gật đầu, ra ngoài phòng.
Thị nữ vương phủ bận rộn hầu hạ Vương phi, thi vệ cũng đem Miếu Huyền Nữ tra xét một lần, sau khi đảm bảo an toàn lại phân ra thủ vệ các phía ở miếu thờ.
Tiểu thế tử đi tới chính đường, thấy được tượng Huyền Nữ trên đài sen, trước khi tiến vào cũng không chú ý, hiện tại cẩn thận nhìn, cũng không khỏi thở dài, "Tượng Huyền Nữ này điêu khắc đến thật tốt."
Nội thị A Quả cười nói, "Thế tử có biết tượng Huyền Nữ này là ai điêu khắc?"
Tiểu thế tử chớp chớp mắt, A Quả không chỉ có bảo hộ hắn an toàn, còn bồi hắn đọc sách, cho nên học thức cũng không thấp, hơn nữa Vương gia với A Quả coi trọng có thừa, tiểu thế tử cũng khiêm tốn hỏi, "Là ai điêu khắc?"
A Quả khó được lộ ra thần sắc sùng bái kính trọng:
"Tôn tượng Huyền Nữ ở Bành thành là đại hiền Minh Khiêm tiên sinh trăm năm trước thân thủ khắc lên, kỷ niệm năm ấy đại hạn, Huyền Nữ trời giáng cam lộ."
"Thật sự có Huyền Nữ?" Tiểu thế tử đột nhiên hứng thú, "Hơn nữa có thể thực hiện tâm nguyện sao?"
A Quả cười khổ một tiếng, "Đây cũng chỉ là truyện cũ tiền triều, hậu nhân cũng không biết thật giả." Có lẽ Huyền Nữ chỉ là một cái danh hào mà thôi.
Gương mặt tràn đầy mong đợi của tiểu thế tử nháy mắt ảm đạm xuống, A Quả đoán được nguyên do trong đó, bệnh tình Vương phi, tiểu thế tử sợ là cũng biết ít nhiều, mới muốn ký thác hi vọng vào Huyền Nữ trong truyền thuyết.
"Nếu thật sự có Huyền Nữ, hoặc là Minh Khiêm tiên sinh ở đây thì tốt, y thuật của tiên sinh nghe đồn có thể cứu người khỏi quỷ môn quan."
Tiểu thế tử ngẩng đầu nhìn về phía tượng Huyền Nữ vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng cười nói trên đài hoa sen, trong lòng nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên, thấy tượng Huyền Nữ đôi mắt chớp một cái với hắn, như là có quang mang, tựa hồ lộ ra ý cười.
Tiểu thế tử: "......"
Chương 87 – (10)
Cẩm Vinh vốn dĩ không tính toán để ý tới đám người qua đường, nhưng thấy bọn họ tới còn hiểu đến quy củ, quét tước tro bụi miếu thờ, tuy rằng chủ yếu là vì chủ tử gia của bọn họ.
Tiểu công tử tuấn tú cùng thị vệ của cậu cư nhiên còn biết tới cô cùng Lý Cảnh Linh, quan trọng nhất chính là ca ngợi trong giọng nói bọn họ, làm Cẩm Vinh cảm thấy bọn họ rất có ánh mắt.
Vì thế nhất thời nổi hứng trêu đùa tiểu công tử kia.
Tiểu thế tử sửng sốt một lúc lâu, lại chớp chớp mắt, nghĩ lầm bản thân là ảo giác, rồi lại nhìn thấy tôn tượng Huyền Nữ khóe miệng cong cong.
"Thế tử, làm sao vậy?" A Quả thấy tiểu thế tử bộ dáng ngốc ngốc, khó hiểu lo lắng hỏi.
Tiểu thế tử chỉ vào tượng Huyền Nữ trên đài sen, hỏi A Quả, "Ngài thấy cái gì sao?"
A Quả lại ngẩng đầu nhìn kỹ, sau đó lắc đầu, "Ta không, cái gì cũng không thấy."
Tiểu thế tử nhấp môi, đột nhiên nói, "A Quả, lấy khăn sạch tới cho ta."
A Quả không rõ ý đồ tiểu thế tử, nhưng vẫn là cùng thị vệ nói một tiếng, muốn khăn sạch, tiểu thế tử nhận lấy, liền bò lên gần đài sen.
"Thế tử, ngài làm gì vậy?" A Quả kinh hãi, vội vàng ngăn thế tử lại, nhưng mà tiểu thế tử kiên trì nói, "Ta muốn đi lên, lau tượng tro bụi trên tượng Huyền Nữ."
Như vậy, Huyền Nữ liền sẽ cảm nhận được hắn thành tâm.
A Quả nghe xong vội vàng nói, "Chuyện này để chúng tiểu nhân tới làm là tốt, thế tử thiên kim quý thể, nào có thể tự mình động thủ."
"Không được, ta muốn tự làm." Bởi vì đây là tâm nguyện của hắn hắn, nào có thể để cho người khác làm.
Tiểu thế tử bướng bỉnh leo lên, những người khác cũng không có biện pháp, rốt cuộc hắn là chủ tử, chân chính có thể ngăn chặn hắn, một vị ở kinh thành chưa rõ sống chết, một vị khác còn ở trong phòng nghỉ ngơi, không thể quấy nhiễu.
Không có biện pháp, A Quả chỉ có thể làm mấy cái thị vệ cùng hắn ở dưới thủ, nếu là một cái không cẩn thận còn có thể bảo vệ tiểu thế tử.
Thân thể vị vương phi kia chắc có thể chống đỡ thêm một nhén nang nữa.
Tiểu thế tử bò lên trên đài sen, bắt đầu lau sạch tro bụi mạng nhện trên tượng Huyền Nữ.
Mặc dù tượng Huyền Nữ không chớp mắt mỉm cười với hắn như trước, hắn cũng như cũ thật nghiêm túc phủi bụi bặm bám trên tượng tiên.
Cẩm Vinh ngồi trên xà nhà miếu thờ, làn váy đong đưa theo hai chân, lại cũng chưa hiển lộ trước mặt người khác, hứng thú bừng bừng nhìn một màn phía dưới, thật là một đứa trẻ thú vị.
Cẩm Vinh vô tâm kinh doanh hương khói, lại đã qua trăm năm, thần tích năm đó đã thành truyền thuyết, Miếu Huyền Nữ hoang phế cũng rất bình thường, Cẩm Vinh cũng không thế nào để ý.
* Thần tích là sự tích về thần được thờ tại các làng xã. Thần sắc là những đạo sắc do nhà nước phong kiến mà người đại diện là nhà vua ban cho các làng xã trong việc thờ phụng tại địa phương.
Tiểu thế tử mệt đến đầu đổ mồ hôi, A Quả ở dưới vội vàng, "Tiểu thế tử, đã lau rất sạch sẽ, mau xuống dưới đi."
Nhìn tượng Huyền Nữ rực rỡ sáng ngời lên rất nhiều, tiểu thế tử gật gật đầu, vừa muốn xuống dưới, lại giương mắt thấy Cẩm Vinh vắt vẻo trên xà nhà, hắn thất thần, dưới chân dẫm hụt. Nhưng nháy mắt lại hình như đạp phải vật gì, vừa phục hồi tinh thần bị A Quả ôm ở trong lòng ngực, "Tiểu thế tử, ngài làm chúng ta sợ hãi......"
Tiểu thế tử không nghe A Quả nói, lại nhìn về phía xà nhà, trống rỗng cái gì cũng không có, hắn trong đầu chỉ nghĩ đến một điều, Huyền Nữ không phải là tượng thần ở trên đài sen sao, như thế nào chạy đến trên xà nhà?
Bằng không, như thế nào tương tự Huyền Nữ như vậy, giống như là Huyền Nữ sống.
Lúc sau, tiểu thế tử lại an bài người bưng trái cây cùng điểm tâm đặt ở trước tượng thần cung phụng, hắn chắp tay trước ngực nhỏ giọng lại nghiêm túc nói, "Huyền Nữ, xin ngài giúp bệnh tình mẫu thân tốt lên, Chu Thừa Sí ân nhất định cung phụng ngài."
Gương mặt tiểu thế tử đầy nghiêm túc kiên nghị, Vương phi xem đến cũng không đành lòng trách cứ.
Không bao lâu, hết mưa, người từ trạm dịch cũng lại đây tiếp Vương phi cùng thế tử. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Đến trạm dịch, bệnh tình Vương phi lại chuyển nặng, nhưng quan lại Bành thành không ngừng thúc giục người Vương phủ sớm ngày đi kinh thành.
"Bọn họ một hai nhất định phải bức tử Cảnh Vương phủ đúng không?" Người của Vương phủ cùng thân tín Vương gia A Quả thương lượng, nhịn không được tức giận nói.
Cảnh Vương gia đường đường thiết huyết nam nhi, lại bị vây trong kinh thành không thể thoát ra, cùng Vương phi cùng cốt nhục thế tử chia lìa, hiện giờ Vương phi bệnh nặng, lại cấp chiếu nhập kinh, còn không phải là muốn giết chết Cảnh Vương phi, tìm một tân thể tử hợp tâm ý bọn họ sinh hạ tân thế tử.
Bên ngoài cửa, cẩm y nam đồng lại một lần nhấp khẩn môi.
_____
Tiểu thế tử lại lần nữa đi tới Miếu Huyền Nữ, thị vệ vương phủ đều biết thế tử mỗi ngày đều mng trái cây và điểm tâm đi bái miếu thờ Huyền Nữ.
Nhưng lần này tiểu thế tử vừa vào cửa, liền sững sờ tại chỗ, "Các ngươi ra ngoài trước đi."
"Thế tử?" Thị vệ chần chờ nói.
"Đi ra ngoài." Tiểu thế tử lại lần nữa kiên trì nói, ngữ khí cường ngạnh.
Thị vệ bất đắc dĩ, đành phải tòng mệnh, cũng may Miếu Huyền Nữ vẫn luôn có người trông coi, bọn họ cũng sẽ ở bên ngoài canh gác, sẽ không làm tiểu thế tử lầm vào an nguy.
Cửa bị khép lại, mà tầm mắt tiểu thế tử cũng chưa bao giờ rời khỏi tượng thần trên đài, ngồi bên trên bàn bày biện hương hỏa cung phụng là một nữ tử dung mạo cực kỳ tương tự tượng thần Huyền Nữ, phục sức tiên tử cũng có chút tương tự, phong thái tùy ý tản mạn, chân kiều bắt chéo, cầm một miếng điểm tâm trên bàn cắn một miếng, dải lụa áo tùy ý rơi trên mặt đất.
Tiểu thế tử nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc lên tiếng nói, "Đó là đồ vật cung phụng Huyền Nữ."
"Vậy chẳng phải là cho ta ăn." Cẩm Vinh đúng lý hợp tình đáp.
"Ngài là Huyền Nữ?" Tiểu thế tử vẫn cứ có chút ngốc ngốc, lại hỏi, "Vì sao bọn họ nhìn không thấy ngài?"
Cẩm Vinh khóe miệng cong cong nói, "Bởi vì ta không muốn bọn họ thấy."
Nếu không phải nể mặt phần điểm tâm trái cây liên tiếp mấy ngày nay tiểu tử này mang đến, cô cũng chẳng mất công để cậu ta nhìn thấy mình.
Tiểu thế tử lại hỏi, "Vì sao?"
Cẩm Vinh không ghét bỏ hắn tò mò, nghiêm túc giải thích, "Bởi vì thấy rồi sẽ có rất nhiều phiền toái, người này hứa nguyện người kia hứa nguyện, ta lại không muốn phổ độ chúng sinh."
Tiểu thế tử ngữ khí có chút nặng nề nói, "Nhưng ngài không phải thần tiên sao?"
Cẩm Vinh từ trên bàn cung phụng xuống dưới, đi đến trước mặt tiểu thế tử, vỗ vỗ đầu hắn, "Nhưng thần tiên không có nghĩa vụ cứu vớt phàm nhân, có thể cứu bọn họ chỉ có chính bọn họ."
Tiểu thế tử: "......"
Đả kích tiểu bằng hữu xong, Cẩm Vinh lật tay áo lấy ra một khối điểm tâm, cười tủm tỉm nói với tiểu nam hài: "Cho ngươi ăn."
Tiểu thế tử trừu trừu miệng, "Là bánh phượng hoàng Liễu Oanh làm." Là điểm tâm thị nữ bên người mẫu thân làm.
Cẩm Vinh không có chút ngượng ngùng lấy đồ vật của đối phương tặng lại cho chính hắn, thản nhiên nói, "Vậy ta là mượn hoa hiến phật, đừng có khóc."
Tiểu thế tử nhấp môi "Ta mới không khóc."
Bị Cẩm Vinh trêu chọc như vậy, hắn nén nước mắt đang rơm rớm trào ra.
Người trong vương phủ rất nhanh phát hiện, số lần tiểu thế tử đến Miếu Huyền Nữ càng ngày càng nhiều, hơn nữa số điểm tâm mang theo cũng nhiều lên, ngẫu nhiên còn nói, "Không biết có đủ hay không."
Hắn thấy Huyền Nữ có vẻ rất thích ăn, liền có chút lo lắng có phải không đủ điểm tâm hay không, tiên nhân cùng phàm nhân sức ăn khẳng định là không giống nhau.
A Quả nhưng thật ra muốn hỏi, nhưng thấy tiểu thế tử tâm tình so phía trước hảo rất nhiều, cũng không hề đa tâm, lại nhiều hơn phân phó những người khác chiếu cố hảo thế tử an nguy, hắn còn muốn cùng lộ Chiêm sự cùng nhau ứng phó kinh thành tới người.
Sau khi gặp Huyền Nữ, tiểu thế tử cũng được giải đáp nhiều vấn đề, hắn rất tò mò một người, tiên sinh đại hiền Lý Cảnh Linh danh truyền đời sau,
"Ngài đã từng gặp hắn chưa?"
Bọn họ tựa hồ là người cùng một thời đại.
Cẩm Vinh nâng má nói, "Gặp qua."
"Vậy ngài biết hắn sao?"
"Quen biết." Cẩm Vinh mỉm cười gật đầu nói, "Hắn là người xuất sắc nhất ta từng gặp đời này... hơn nữa..."
Cẩm Vinh tạm dừng một lát, "Tượng Huyền Nữ hắn điêu cũng là tôn tượng tốt nhất."
Bằng không, Cẩm Vinh sao lại ngẫu nhiên ở lại nơi này mà không phải tôn Miếu Huyền Nữ khác. Cho dù là đối với pho tượng của chính mình, thẩm mỹ của Cẩm Vinh vẫn có kiên trì riêng.
Nhưng tiểu thế tử không gặp Huyền Nữ thêm được bao lâu, liền phải khởi hành đi kinh thành, lần này là Thái Hậu ý chỉ, bất tuân là tội lớn, là bất hiếu.
Cảnh Vương phi đành cường chống bệnh thể, an bài ngày khởi hành nhập kinh.
"Ta phải đi, Huyền Nữ." Tiểu thế tử tâm tình bất an đi đến Miếu Huyền Nữ, nhìn Huyền Nữ không màng hình tượng ngồi vắt vẻo trên xà nhà, nói.
"Ngươi phải đi à." Cẩm Vinh có chút tiếc hận thiếu đi một người ngày nào cũng mang điểm tâm đến cho mình, nhưng cũng không để ở trong lòng, dù sao sớm hay muộn cũng phải đi.
"Ta đã nói với người ở trạm dịch để bọn họ ba ngày lại tới quét tước Miếu Huyền Nữ, để nơi này không bẩn bụi xuống, bằng không ngài ở đây cũng sẽ không thoải mái."Tiểu thế tử con ngươi đen nhánh nghiêm túc nói.
Cẩm Vinh hơi nhướng mày, tiểu tử từ khi nào sinh ra ảo giác cô là ở tại Miếu Huyền Nữ này?
Miếu Huyền Nữ không lớn như Bồng Lai tiên, cũng không xinh đẹp như nơi đó, còn không có nhiều tiểu yêu khai linh trí hầu hạ, cô mới không ở mãi chỗ này.
Nhưng phân nghiêm túc này vẫn là làm Cẩm Vinh có chút động dung.
"Tiểu tử, cho ngươi một cái nguyện vọng." Cẩm Vinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tiểu thế tử nói.
Tiểu thế tử mở to hai mắt, "Nguyện vọng?"
"Đúng vậy, cái gì cũng được, tùy ngươi nói." Cẩm Vinh cười tủm tỉm đáp, đương nhiên, nguyện vọng quá phận sẽ không ở trong phạm vi thực hiện.
Lại lần nữa ý thức được người đối diện thật sự là thần tiên, hơn nữa lời nói không có vẻ là lừa gạt, tiểu thế tử kiên định, "Ta muốn bệnh tình mẫu thân tốt lên."
"Ngươi nghĩ kĩ chưa." Cẩm Vinh hỏi.
Tiểu thế tử gật gật đầu.
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Ngươi cùng ta cũng coi như có duyên, liền giúp ngươi việc này đi." Đến nỗi địa phủ âm phủ, phán quan sinh tử có vì chuyện này mà tìm cô liều mạng hay không, đến lúc đó rồi nói sau.
"Cảm ơn ngài, Huyền Nữ." Tiểu thế tử mạc danh tin tưởng vững chắc thần tiên trước mặt sẽ thực hiện nguyện vọng hắn, "Ta về sau sẽ báo đáp ngài."
Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, nói "Đến nỗi hồi báo, thôi bỏ đi, ngươi cũng không cho ta được cái gì"
Tiểu thế tử không cam lòng nói, "Ngài làm sao biết ta không thể? Có lẽ có một ngày, ta có thể giúp được ngài."
Cẩm Vinh không thèm để ý nói, "Được, ta chờ xem."