Giờ Cẩm Vinh mà nói cô không hề biết Kim Đốc Vệ sẽ đến, Nhiếp Trọng Ngôn có tin không?

Xem vẻ mặt hắn chắc hẳn là sẽ không tin, Cẩm Vinh chậm rãi thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía hắc y thích khách đang bị Kim Đốc Vệ xử lý.

Có người sau lưng ủng hộ, không hề nghi ngờ mình, làm việc cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Kim Đốc Vệ đến, tình cảnh nghịch chuyển trong nháy mắt, an toàn của công chúa được đảm bảo, Nhiếp Trọng Ngôn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cái mạng này của hắn ít nhất có thể sống thêm ít lâu, nhưng nghi ngờ trong lòng hắn cũng mọc thành cụm.

Bệ hạ Cửu công chúa tới Giang Nam mục đích thực sự chính là điều tra quan viên, nhưng ai là người dám ra tay ám sát công chúa?

Đám quan viên cho dù ngốc cũng sẽ không hạ sát thủ với công chúa mà bệ hạ sủng ái nhất, một khi sự việc xảy ra, không chỉ Hoằng Châu mà vô số người cũng sẽ liên lụy. Muốn ngăn cản không cho công chúa điều tra ra chứng cứ phạm tội còn vô số biện pháp, bọn họ lại chọn cái tệ nhất ư?

Bệ hạ điều 3000 Kim Đốc Vệ đến cứu giá, có thể thấy Cửu công chúa được coi trọng thế nào.

Nhiếp Trọng Ngôn bụng đầy nghi hoặc, nhưng không mở miệng hỏi, hắn từ trước đến nay vậy luôn khống chế tốt lòng hiếu kỳ của mình. Có Kim Đốc Vệ ở đây, phần việc còn lại tiến hành vô cùng nhanh chóng, đám quan viên sét đánh không kịp bưng tai, bị điều tra xét nhà trên dưới không sót chỗ nào.

Cửu công chúa ở Hoằng Châu nửa tháng này không đạt được kết quả gì, dùng ba ngày cuối cùng quậy quan trường Giang Nam đến long trời lở đất.

Trước kia Cửu công chúa chỉ mang theo thị vệ trong cung, lại ở hành quán, rất dễ bị ám sát, nay đã có Kim Đốc Vệ trông chừng, một con muỗi cũng không lọt. Kim Đốc Vệ tinh nhuệ dũng mãnh, lấy một địch mười, không nói Cẩm Vinh, Nhiếp Trọng Ngôn cũng cảm thấy an tâm rất nhiều.

Lần tra xét này Cửu công chúa đứng đầu, Nhiếp Trọng Ngôn phụ tá, đến Giang Nam, cô đã biết chỉ có Nhiếp Trọng Ngôn là có thể tin tưởng, không phí thời gian liên lạc với đám người còn lại.

Cũng nhờ lần này mà Cẩm Vinh thấy được bản lĩnh của Nhiếp Trọng Ngôn, không chỉ có trị thủy mà làm người chính khí lẫm nhiên, phong cách hành sự dứt khoát lại thông thấu nhìn rõ mọi việc.

Cũng dễ hiểu vì sao Chu Cảnh Đế lại dặn dò cô tín nhiệm Nhiếp Trọng Ngôn, người như vậy, ở lại Hoằng Châu ba năm làm chức quan lục phẩm pháp tào này cũng đáng tiếc.

Nếu không lầm thì Cẩm Vinh cho rằng, Chu Cảnh Đế hy vọng cô ngày sau trọng dụng Nhiếp Trọng Ngôn,

Mà lần này tới Giang Nam, chứng kiến biểu hiện của hắn, cũng khiến Cẩm Vinh chân chính tán thành Nhiếp Trọng Ngôn.

Bản thân Nhiếp Trọng Ngôn còn không biết, nhờ mấy ngày bôn ba này mà cấp trên tương lai đã hoàn thành đánh giá mình, hắn chỉ biết mấy ngày nay chạy qua chạy lại muốn rụng chân, nhưng ba năm mai phục rốt cuộc có thành quả, quan trường Giang Nam cũng được quét sạch, tâm tình hắn không khỏi sung sướng vui mừng.

Kết quả của lần điều tra này cũng nhanh chóng truyền tới kinh thành, khiến trong ngoài triều đình trấn động,

Toàn bộ tấu chương của quan lại cùng các hoàng tử ý kiến về Cửu công chúa đều bị Chu Cảnh Đế đè xuống, nhàn nhạt kết luận một câu, "Mặc cho Cửu công chúa làm."

Các triều thần kinh hãi với quyền lực mà Chu Cảnh Đế sẵn sàng cấp cho Cửu công chúa ở Giang Nam, đồng thời càng lo sợ, ngọn lửa ở quan trường Giang Nam lần này sẽ lan đến mình.

Mà Cẩm Vinh cùng Nhiếp Trọng Ngôn lúc này đang đau đầu một chuyện khác, nước ở bờ sông Hoằng Châu bắt đầu có dấu hiệu vẩn đục, mà theo tri thức của người có kinh nghiệm, có thể đoán được một đợt lũ nữa sẽ lại ập đến.

Nhiếp Trọng Ngôn đề nghị, "Thỉnh Cửu công chúa tức tốc rút khỏi Hoằng Châu."

"Đề nghị của ngươi không tồi." Cẩm Vinh mỉm cười, sau đó không nói gì thêm.

Nhiếp Trọng Ngôn thấy Cửu công chúa chỉ nói một câu rồi không phản ứng gì thêm, hộ vệ bên người cũng không có động tĩnh, lại thêm lo lắng, "Cửu công chúa ngài không định an bài chuẩn bị hành trình sao?"

【 sớm tiễn vị tiểu tổ tông được ngày nào hay ngày đó, lỡ may có việc gì, cho dù là hồng thủy trị hết, cũng mất mạng sống. 】

Cẩm Vinh liếc mắt nhìn hắn, "Đề nghị của ngươi ta đồng tình, còn tiến hành ra sao thì phải xem xét nha."

Chờ Cẩm Vinh suy nghĩ xong, liền cho người gọi thủ lĩnh Kim Đốc Vệ Thẩm Tín lại đây,

"Cửu công chúa." Thẩm Tín hành lễ nói,

Cẩm Vinh cũng không nói nhiều, nói thẳng, "Thẩm đại nhân, giúp ta truyền tin cho phụ hoàng đi."

Cô để Nhiếp Trọng Ngôn tóm tắt qua về tình hình lũ lụt sắp tới cho Thẩm Tín, Nhiếp Trọng Ngôn trình bày xong không khỏi suy đoán

【 Phải chăng Cửu công chúa không định rời đi?】

"Nói với phụ hoàng, ta sẽ ở lại Hoằng Châu, giúp Nhiếp đại nhân trị lũ lụt."

Thẩm Tín cả kinh, còn muốn nói gì, lại thấy Cửu công chúa lộ ra chấp kim lệnh, bệ hạ không có ở đây, người nắm giữ chấp kim lệnh chính là chủ tử mà Kim Đốc Vệ nghe lệnh.

Thẩm Tín nhanh chóng quỳ xuống, "Tuân lệnh Cửu công chúa."

Đợi Thẩm Tín đi rồi, Cẩm Vinh mới nhìn sang Nhiếp Trọng Ngôn - bên ngoài ổn trọng bên trong một mảnh hỗn loạn, nói,

"Yên tâm, ta sẽ không gây phiền toái cho Nhiếp đại nhân, không chừng ta còn giúp ích cho ngài đấy."

Cửu công chúa cơ hồ chưa bao giờ tự xưng bổn cung, lần này cũng vậy, nàng không dùng giọng điệu cường thế áp người, giống như sẵn sàng nghe người giải thích một phen.

Nhiếp Trọng Ngôn trong lòng không biết là cảm giác gì, cũng giống như Thẩm Tín, đáp, "Tuân lệnh Cửu công chúa."

______

Kim Đốc Vệ còn chưa về tới kinh thành, mưa ở Giang Nam đã càng lúc càng lớn, xối xả ngày qua ngày, như báo hiệu trước một trận đại hồng thủy đáng sợ sắp xảy ra,

Mà cũng không ngoài suy đoán, trận lũ lụt thứ hai của Giang Nam nhanh chóng ập tới.

Lần này có Cửu công chúa cùng Nhiếp Trọng Ngôn, công tác chuẩn bị được tiến hành sớm, sơ tán người dân, tổ chức chống lũ, tu sửa đê vỡ, thiệt hại về người và của được giảm xuống tối thiểu.

Nhiếp Trọng Ngôn mấy ngày không ngủ không nghỉ, điều động lực lượng chống lũ, ở trong thành đào đến chục cái hố trời hứng nước, đồng thời tìm cách xả lũ khỏi lòng thành phố, làm hết sức chống chọi với cơn hồng thủy.

Biết nữ nhi đang ở tiền tuyến đối đầu với cơn lũ nguy hiểm, chén trà trong tay Chu Cảnh đế trực tiếp rơi xuống mặt đất, vỡ tan, có thể thấy nội tâm Chu Cảnh Đế có bao nhiêu xao động. Cuối cùng hắn thở dài, trầm giọng nói, "Nhất định phải bảo hộ Cửu công chúa an toàn trở về."

Cẩm Vinh không nhúng tay vào công việc trị thủy của Nhiếp Trọng Ngôn, nhưng có Cửu công chúa ở đây người dân như có chỗ dựa tinh thần. Nhiếp Trọng Ngôn càng không hoảng không loạn, lúc lâm nguy vẫn giữ bình tĩnh, hết thảy đều tiến hành ngay ngắn trật tự.

Tác dụng của Cửu công chúa càng thể hiện rõ, khi mà đám quan viên bị càn quét cố kéo dài hơi tàn thừa dịp làm nhiễu loạn dân tâm, gây trở ngại cho Nhiếp Trọng Ngôn, ý đồ bức bách hắn cùng Cửu công chúa thỏa hiệp.

Đối với chuyện này, Cửu công chúa vô cùng dứt khoát, trực tiếp bắt người, dưới cơn mưa tầm tã, máu từ cái đầu đứt lìa của vài chục quan viên Giang Nam hòa vào làn nước, đỏ thẫm, rồi nhanh chóng bị gột đi sạch sẽ.

Nhiếp Trọng Ngôn cầm dù giấy đứng bên cạnh Cửu công chúa, chứng kiến cảnh tượng ấy, mặt hắn hơi hơi tái nhợt, nhưng cũng không phải vì sợ hãi mà chỉ là vì ngấm nước mưa lạnh lẽo.

Hắn không có chút hảo cảm nào với đám quan liêu trục lợi từ đau khổ của bá tánh, nhưng không khỏi lo lắng nói, "Cửu công chúa, tiền trảm hậu tấu như vậy có chút không hợp lễ nghi đi."

Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Lũ lụt lần này cướp đi không ít mạng người, lại chết thêm mấy mạng cũng không sao."

Hành vi của Cửu công chúa lan đến kinh thành làm náo động nhân tâm, chư hoàng tử nhìn thấy tin tức cũng không khỏi hoảng thần, đây là Cửu công chúa mà bọn họ quen biết sao?

Hơn hai mươi quan viên Giang Nam, nói giết liền giết, thánh chỉ cũng không có, tiền trảm hậu tấu như vậy cũng thật quá đáng đi, ngay cả bọn họ cũng không dám làm như vậy.

Cẩm Vinh đích xác không có thánh chỉ trong tay, nhưng nàng có chấp kim lệnh, ở Giang Nam, 3000 Kim Đốc Vệ chỉ tuân theo người nắm kim lệnh là cô, cho dù có lấy mạng ai, cũng không thế lực nào cản được.

Chu Cảnh Đế nghe được tin này, ngoài kinh ngạc, nhiều hơn là vừa lòng.

Nhận thấy được chi tiết nhỏ này, Chu Hoài lập tức cúi đầu, thế cục hôm nay sợ là thực sự sẽ bị thay đổi.

Cân bằng quyền mưu chỉ là một phần, chân chính vì quân giả là lòng mang lê dân, vì nước mưu phúc lợi. Có trí tuệ, có quyết đoán, đây mới là người thừa kế xuất sắc nhất.

Cho dù là hoàng nữ, cũng đáng để bồi dưỡng duy trì.

Dung quý phi biết được tin này muộn hơn phần lớn người, vẫn là Lục hoàng tử vào cung nói cho nàng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cầm tay Lục hoàng tử, "Tiểu Cửu làm những việc này, sẽ không liên lụy đến con chứ?"

Không phải nàng không yêu thương nữ nhi, nhưng việc Tiểu Cửu làm ra thực sự quá đáng sợ, một phụ nhân như nàng thực sự không tưởng tượng nổi hậu quả đằng sau nó.

"Nhi thần cũng không biết."

Lục hoàng tử an ủi mẫu phi vài câu, "Phụ hoàng cũng chưa nói gì, hoặc là chính người cho phép Tiểu Cửu làm như vậy."

Nhưng nói sao thì nói, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.

Phụ hoàng vì sao lại phái Tiểu Cửu làm khâm sai đi Giang Nam, tra xét tệ án Giang Nam, Tiểu Cửu còn lớn mật vì bình loạn mà chém giết nhiều quan viên như vậy, còn có...... Ám sát.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này có quá nhiều chuyện xảy ra, thật sự khiến người bất an trong lòng, trở về phủ, Lục hoàng tử đau đáu chuyện này một đêm,

Hoàng tử phi Phó Ý nhẹ nhàng tiếp cận từ phía sau, nhẹ giọng an ủi phu quân, lập tức giấu đi thâm trầm trong đáy mắt âm trầm, khôi phục ngày thường ôn nhuận ấm áp bộ dáng, Lục hoàng tử ôm người vào lòng,

Phó Ý không hề phát giác, mặt mày nhu hòa, "Điện hạ là là đang lo lắng cho Cửu công chúa sao?"

Lục hoàng tử hơi hơi gật đầu, thở dài nói, "Ta cũng không biết phải làm gì cho đúng?"

_____

Mà bên này, Tạ Diệu Âm trắc phi Đại hoàng tử cũng cau mày suy nghĩ, nàng ta thở dài,

Bệ hạ không hề chỉ trích hành động của Cửu công chúa ở Giang Nam, vậy thì có lẽ, cái suy đoán to gan lớn mật kia của nàng sẽ trở thành sự thật.

Ánh mắt nàng ta lóe lên, như hạ quyết tâm trong lòng.

Cẩm Vinh ở Giang Nam giết mười mấy tên loạn quan, nhanh chóng trấn áp náo động, dọn trở ngại cho Nhiếp Trọng Ngôn, đồng thời, cũng càng có chỗ đứng trong lòng dân.

Cửu công chúa một mình lưu lại nơi nguy hiểm như vậy, còn giết sạch lũ sâu mọt tham ô phí sửa chữa đê điều, bá tánh Giang Nam bá tánh đều khen Cửu công chúa yêu dân như con.

Chờ đến hết thảy trần ai lạc định, Giang Nam lũ lụt hoàn toàn bình ổn, công việc cứu tế tu sửa xong, đã là hai tháng sau,

Mà Cẩm Vinh, cũng về tới kinh thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play