Mạt thế (7)

Thành quả mới nhất của viện nghiên cứu chính là cách hấp thụ tinh hạch không để lại tác dụng phụ, tức là hấp thu đúng cách sẽ không phát điên phát cuồng nữa.

Tang thi đang không ngừng tiến hóa, mà dị năng giả là lực lượng chủ yếu của nhân loại trước mắt để chống cự tang thi, coi trọng dị năng giả cũng trở thành nhận thức chung của đông đảo người trong căn cứ.

Bởi thành quả lần này, Cẩm Vinh cũng được căn cứ công nhận học vị tiến sĩ, được cả quân đội lẫn bộ máy điều hành tán thành, nếu là trước mạt thế, Cẩm Vinh có lẽ còn ôm tâm tình chờ mong, nhưng hiện tại, chút hư vinh này cũng không có nhiều ý nghĩa.

Hôm nay Cẩm Vinh lại gặp phải Quý Dụ,

"Nghe nói Chu tiến sĩ có miễn nhiễm với dị năng." Quý Dụ đi gần lại, bỗng nhiên nói.

Hắn lại cười cười, "Tôi nghe Tiếu tiểu thư vậy."

Cẩm Vinh tay cắm trong túi áo bờ lu trắng, "sau khi tới phòng thí nghiệm, tôi cũng đã lấy máu làm nghiên cứu, làm thực nghiệm, thử lấy ra tương quan kháng thể......"

Quý Dụ nghe mà không khỏi hít hà một hơi, thiên tài nghiên cứu có khác, làm việc cũng quá điên cuồng đi, chính mình cũng dám lấy ta làm thực nghiệm.

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Nhưng cuối cùng không hề có kết quả chính xác."

Ngữ khí bình đạm, nhưng Quý Dụ vẫn nghe ra được một tia tiếc nuối.

"Hiện tại không tiếp tục nghiên cứu nữa sao?" Quý Dụ nhịn không được nói, dù sao là một dị năng giả, biết có người có thể miễn dịch dị năng, không thể không hiếu kỳ.

Cẩm Vinh nói, "viện nghiên cứu cũng không có thời gian làm việc vô ích như vậy."

"Hoặc là nói, anh cảm thấy nghiên cứu dị năng miễn dịch quan trọng hơn so với nghiên cứu virus tang thi."

Quý Dụ không cần nghĩ ngợi, kiên định nói, "Đương nhiên là đối kháng tang thi quan trọng nhất."

Cẩm Vinh nhìn hắn trong chốc lát, thu hồi ánh mắt xoay người liền đi.

_____

Đám người đứng đầu căn cứ chia làm hai phe, một bên muốn duy trì đãi ngộ cho dị năng giả cao hơn người thường, một bên cho rằng cả hai đều bình đẳng, không nên có chuyện phân biệt đối xử này.

Cha Quý Dụ, Quý Minh Thanh, thuộc về phe thứ hai.

Căn cứ phương đông cũng chưa chắc an toàn, tang thi không ngừng đột kích, muốn xông vào bên trong.

Cho dù tường chắn kiên cố, cũng không ngăn được tình hình đấu tranh nghiêm trọng bên ngoài.

Nhưng nghiên cứu viên của viện người nào người nấy vẫn bình tĩnh như cũ, cho dù căn cứ bị công phá, bọn họ cũng sẽ không bỏ dở thực nghiệm đang tiến hành.

Tình huống không quá lạc quan, Cẩm Vinh cho dù không rời viện nghiên cứu nửa bước cũng biết được bên ngoài kia nhân loại thương vong nghiêm trọng, cứ việc có bốn dị năng giả ngũ giai, nhưng với đàn tang thi số lượng áp đảo kia thì chẳng khác nào cây me rụng lá con bò rụng lông, có thể giữ an toàn cho căn cứ đã là miễn cưỡng.

Nghe nói, mấy căn cứ phía Đông Nam đều đã bị công phá.

Không biết các quốc gia khác tình hình như thế nào, nhưng hẳn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, tận thế bùng nổ làm người mọi người không kịp phòng bị, không có chuẩn bị bất luận gì hết.

Các nhà khoa học nước ngoài cũng gấp rút nghiên cứu kháng thể với virus tang thi, lúc này con người không còn phân biệt biên giới, quốc gia, thành quả nghiên cứu là thành quả chung của nhân loại.

Chờ đến lúc thời tiết chuyển hàn, tuyết bay đầy trời, nghiên cứu virus đã có những bước đột phá ban đầu.

Quý Dụ đột phá lục giai, trở thành người mạnh nhất căn cứ phương đông, cũng là người lãnh đạo của binh đoàn dị năng giả.

Nhưng đến thời hắn chỉ huy, tận thế đang từng bước vào cao trào,

Mà trật tự, cho dù là lúc nào, cũng cần thiết.

Giữa tận thế, rất nhiều quy tắc, luật lệ, thậm chí là giới hạn đạo đức cơ bản cũng bị hủy hoại.

Đứng trước nguy hiểm, đứng trước nguy cơ như tang thi, còn có hình phạt nào dọa người ta sợ hãi được nữa, ngoại trừ cái chết.

Lại nói, mỗi dị năng giả đều rất quan trọng với căn cứ, vậy nếu bọn họ phạm sai lầm, phải xử phạt thế nào?

Người thường có lẽ còn chịu bị giám sát một ít, nhưng dị năng giả thì sao, cho dù là quan đội kỷ luật nghiêm ngặt cũng xuất hiện một vài kẻ ỷ vào dị năng mà không muốn phục tùng.

Tận thế loạn lạc, những kẻ có được sức mạnh, bản tâm không đúng, suy nghĩ dần trở nên vặn vẹo, méo mó.

Những nguy hiểm bên ngoài đã đủ đáng sợ, nếu nhân tâm càng ngày càng cực đoan, con người sẽ chẳng còn hy vọng nữa.

Lúc này tầm quan trọng của Quý Dụ không chỉ nằm ở chỗ hắn là dị năng giả đứng đầu, quan trọng hơn là ở chỗ, nếu dị năng giả mạnh nhất căn cứ cũng nguyện ý chịu quy tắc ước thúc, các dị năng giả khác cũng sẽ tán thành quy tắc của căn cứ.

Cẩm Vinh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh. Dù sao ở trong mắt cô, dị năng giả chẳng có điểm gì khác người thường, à, trừ mật độ của các tế bào trong cơ thể.

Nhưng sau khi Quý Dụ trở thành một trong những lãnh đạo chủ yếu của căn cứ, số lần bọn họ gặp mặt cũng ngàu càng nhiều, bởi vì căn cứ cũng ngày càng chú ý đến nghiên cứu virus của bọn họ.

Có lẽ ởtrong mắt người bình thường, này đều là những suy nghĩ xa với, có thể sống sót ở mạt thế, chống tang thi xâm lấn mới là quan trọng nhất.

May mắn ánh mắt của các lãnh đạo không thiển cận.

Mà sau vài lần thực nghiêm, Cẩm Vinh cũng dần dần trở thành thành viên nghiên cứu viên chính, giáo sư tề cũng chỉ hỗ trợ nghiên cứu này.

______

Tiết trời đã vào xuân,

Có lẽ là vì căn cứ có nhiều cường giả, thực thi lệnh cấm của Quý Dụ tương đối nghiêm ngặt, còn có thành quả không ngừng của viện nghiên cứu, đại đa số người vẫn là vẫn duy trì tâm thái tương đối lạc quan, sẽ chờ đến một ngày mạt thế kết thúc.

Tiếu Yên Nhiên rất kỳ quái, vì sao đời này cùng kiếp trước lại có nhiều biến hóa như vậy, cái gì luật dành cho giả, cái gì vũ khí giết tang thi mới, lưới phòng hộ.

Kiếp trước nghe cũng chưa nghe qua, thật vất vả đời này thành dị năng giả, hưởng thụ cũng chẳng khác người bình thường là bao.

Càng khiến ả tức giận là việc Giang Khuynh vẫn cùng Quý Dụ ở cùng nhau.

Chẳng lẽ ả sống lại một đời cũng chẳng làm gì được Giang Khuynh?

Cái chết bi thảm kết trước còn như in trong lòng cô ta, không thể nào quên được, mà việc giết chết Giang Khuynh, đoạt lại toàn bộ linh tuyền đã biến thành chấp niệm.

Tiếu Yên Nhiên nhiều lần nhằm vào Giang Khuynh, nhưng Giang Khuynh cấp bậc dị năng cao hơn nàng ta, năng lực chiến đấu cũng mạnh hơn, nếu không phải có bạn trai là Trình Quang che chở, hỗ trợ hoà giải, cô ả cũng chẳng có trái ngọt mà ăn.

Giang Khuynh không để bụng, người nhìn cô không vừa mặt, nhiều thêm một Tiếu Yên Nhiên cũng chẳng sao.

Đương nhiên nếu có cơ hội giết Tiếu Yên Nhiên, cô cũng tuyệt không nương tay.

Thế là một lần đi ra ngoài căn cứ, đụng độ tang thi cấp cao ở căn xưởng ngầm, Trình Quang vì bảo hộ Tiếu Yên Nhiên bị tang thi cào bị thương.

Tiếu Yên Nhiên có không gian linh tuyền, có thể giải trừ virus tang thi, nhưng nếu đem ra, căn cứ liệu có bắt cô ta đi làm thực nghiệm hay không, còn có Giang Khuynh, cô ta sẽ biết được mình cũng có linh tuyền.

Tiếu Yên Nhiên chỉ là chần chờ trong chớp mắt, Trình Quang đã cầm súng lập túc tự sát.

Hắn tình nguyện chết cũng không cần biến thành tang thi, thương tổn người hắn yêu cùng bạn của hắn.

Trình Quang không hoàn toàn biến thành tang thi, thi thể bị mang về căn cứ, được Quý Dụ giao cho phòng thí nghiệm.

Vành mắt hắn ửng đỏ, nhưng ngữ khí nói chuyện vẫn bình tĩnh trầm ổn, "Ta cùng Trình Quang bọn họ đều nói, nếu chúng ta đã chết, hy vọng di thể cũng có thể hỗ trợ nghiên cứu diệt tang thi."

Cẩm Vinh trầm mặc một lát, "Lý luận mà nói, sẽ hữu dụng."

Giờ đây sắc mặt Quý Dụ, Thẩm Minh bọn họ nhìn Tiếu Yên Nhiên không tốt nổi, nếu không phải cô ta tranh cường háo thắng, đòi theo đi, kết quả kéo chân sau hại chết Trình Quang.

Cho dù cô ta là người Trình Quang thích, bọn họ cũng không nhằm vào Tiếu Yên Nhiên, chỉ là không muốn nhìn mặt cô ta lần nào nữa.

Tiếu Yên Nhiên hối hận vì không cứu Trình Quang, mất đi Trình Quang, cường giả trong căn cứ cũng đối xử với cô ta thực lạnh nhạt, thân phận dị năng giả cũng không giúp được cái gì, cô ta ở căn cứ phương đông chẳng có địa vị đáng nói, chẳng lẽ trở thành giờ trở thành một người bình thường đi giết tang thi hàng ngày tìm miếng ăn.

Giang Khuynh lại như cũ có thể cao cao tại thượng nhìn xuống cô ta.

Tiếu Yên Nhiên không thể chịu đựng được cục diện như vậy, vì thế yên lặng âm thầm ẩn núp nửa năm, ả rốt cuộc tìm được cơ hội, đánh lén Giang Khuynh.

________

Viện nghiên cứu,

Nhìn số liệu xuất hiện trên dụng cụ đo lường, tất cả mọi người điên cuồng gào thét, "Thành công, thành công rồi."

Người duy nhất dường như duy trì được bình tĩnh lý trí Cẩm Vinh, sau khi cẩn thận nghiệm chứng hiệu quả dược vật đạt tới trăm phần trăm, cũng không khỏi cong cong khóe miệng.

Kiều giáo thụ tháo xuống mắt kính, lấy khăn tay xoa xoa hốc mắt, rốt cuộc cũng kết thúc, nhân loại đã có hy vọng.

Tích, tích, tích thanh âm vang lên, là có người bước vào phòng.

Người đó cũng chính là lãnh đạo chủ yếu của căn cứ, Quý Dụ, thần sắc trịnh trọng nói, "Chu tiến sĩ, tôi có một chuyện quan trọng cần nói với cô."

Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, "Vừa lúc, tôi cũng có chuyện quan trọng nói cho anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play